Rơi nước mắt khi biết sự thật mẹ lúc nào cũng hỏi một câu ‘Khi nào con về quê?’
Trong điện thoại, lúc nào cũng nghe mẹ vui vẻ hỏi “Khi nào con về quê vậy?”. Tuy nhiên, lần này vì lý do nào đó, giọng của mẹ có gì đó trầm buồn…
Nhà mẹ ở cách chỗ con ở hơn ngàn cây số, phải bắt xe đi liên tục 3 chặng. Mỗi công việc và chăm sóc con cái đã vất vả rồi, huống chi là tính đến chuyện về quê nữa… Dù đã kiên nhẫn giải thích cho mẹ, vậy mà mẹ lúc nào cũng hỏi một câu “Khi nào con về quê vậy?”
Cuối cùng không chịu được nữa, tôi hét lên, mẹ chỉ yên lặng ở phía đầu dây bên kia. Vài ngày trôi qua, mẹ lại bắt đầu hỏi tôi những điều tương tự. Tuy nhiên, lần này vì lý do nào đó, giọng của mẹ có gì đó trầm buồn, giống như một đứa trẻ đã bỏ cuộc, mặc dù tôi vẫn nghe ngay cả khi tôi biết nó vô lý. Tâm tôi bình tĩnh lại, im lặng.
Khi tôi trở nên bình tĩnh, mẹ sẽ bắt đầu lại vui vẻ mà kể về những điều ở quê nhà. “Này, cây lựu sân sau nhau đã nở đầy hoa, dưa hấu cũng sắp ăn được rồi, thế nên con hãy sớm về quê nhé!”
“Con bận lắm, khó mà xin nghỉ được lắm!”, tôi trả lời mẹ có chút khó khăn. Sau đó, mẹ tôi bỗng nhiên đổi hướng câu chuyện và nói “Nếu như mẹ bị mắc bệnh ung thư, không sống quá nửa năm thì…”. Tôi liền trách mẹ sao lại nói nhảm nhí như vậy, mẹ cười hô hô hô. Lúc tôi còn nhỏ, gió lớn, trời mưa, để được nghỉ học liền giả vờ bị đau bụng hay đau dạ dày, nhưng lúc nào cũng bị mẹ bắt được. Giờ đây mẹ cũng già rồi, ngược lại còn nói dối con gái, nên tôi chỉ biết cười gượng gạo.
Sau nhiều lần liên tục lặp đi lặp lại một câu trả lời như vậy, tôi không còn cách nào khác đành phải báo với mẹ tháng sau chắc chắn sẽ về quê. Mẹ vô cùng vui sướng, nước mắt rơi từng dòng. Mẹ ở phía bên kia điện thoại, giọng cũng yếu dần. Tuy nhiên, một người luôn bận rộn như tôi, rốt cục chuyện về quê là không thể được.
Sau đó, mẹ vẫn thường xuyên gọi điện nhắc nhở tôi chuyện về quê. “Nho này, lê này cũng đã chín rồi; thế nên hãy mau về mà ăn con nhé!”.
Ngay lập tức, tôi vặn vẹo lại mẹ, “Những loại quả đó có quý đến mấy cũng vậy, có bán đầy khắp thị trấn mà mẹ. Lúc nào con cũng có thể ăn mà”. Mẹ tôi cảm thấy có chút chán nản. “Nhưng mà, những thứ đó người ta dùng thuốc trừ sâu và phân bón hóa học, không thể so sánh được với những gì mẹ trồng được”, tôi an ủi mẹ. Nghe vậy, mẹ mới cười đắc ý.
Một buổi chiều Thứ Bảy nóng nực và ẩm ướt, đột nhiên, mẹ vác một chiếc túi lớn đến thăm tôi. Vào nhà, mẹ bắt đầu sắp xếp những thứ mang theo. Tay mẹ đầy những đường gân xanh, 10 ngón tay chi chít vết băng bó, mu bàn tay có một vết thương đã thành sẹo. “Hãy ăn sớm đi con, toàn bộ mẹ đã lựa kỹ rồi đó”, mẹ thúc giục tôi.
Mẹ không bao giờ đi chơi xa, vậy mà chỉ vì một câu nói của tôi mà vượt một quãng đường dài đến đây. Do tiết kiệm, mẹ ngồi xe buýt không có điều hòa, thế nhưng toàn bộ nho và lê đều vẫn còn tươi rói. Tôi không cách nào hình dung mẹ làm sao để được vậy. Thế nhưng trong thế giới này, tôi cảm thấy những phép lạ luôn luôn đến từ chính những người mẹ.
Nhìn thấy tôi phải làm việc từ sáng đến tối, còn phải chăm sóc con cái, lại không quen cái nhà bếp bé xíu ở đây, thậm chí không muốn giúp đỡ, thế nên chỉ trong 3 ngày, mẹ đã bí mật đặt vé xe trở về nhà một mình.
Qua một tuần sau khi trở về nhà, mẹ nói muốn gặp tôi một lần nữa, nài nỉ tôi một lần nữa và một lần nữa quay trở lại nhà. “Mẹ ơi, mẹ hãy kiên nhẫn một chút nữa”, tôi gác điện thoại. Thế nhưng ngày hôm sau, một cú điện thoại vội vã từ người dì gọi đến báo, “Mẹ cháu bị bệnh rồi, hãy sớm về quê!”. Tôi vội vã đến nhà ga trong nước mắt, tôi đi chuyến tàu cuối cùng để về với mẹ.
Trong xe tôi không ngừng cầu nguyện. “Con muốn nghe lời dạy bảo của mẹ, con muốn ăn đầy bụng những gì mẹ nấu, con muốn thăm mẹ…”. Bao nhiêu là suy nghĩ dâng trào, lồng ngực tràn ngập tình thương. Khi đó, tôi mới thấy được, “Con người dù có lớn như thế nào cũng không thể thiếu mẹ được”.
Khi xe buýt đến làng, mẹ đứng đó, khuôn mặt mẹ tràn ngập nụ cười. Tôi ôm chầm lấy mẹ “Sao mẹ lại bị bệnh? Sao mẹ không nói cho con biết?”, tôi trách mẹ. Dù mẹ bị trách móc như thế nào, mẹ vẫn rất vui mừng bởi vì đơn giản là mẹ muốn gặp tôi.
Video đang HOT
Mẹ vui vẻ chuẩn bị một bữa ăn cho tôi, làm cả một bàn đầy ắp thức ăn, rồi chờ đợi một lời khen ngợi từ tôi. Thế nhưng, tôi đã chê bai không thương tiếc, “Nhân bánh bao bị cháy xém rồi, vỏ bánh thì dày quá, thịt lại mặn nữa… “, khuôn mặt cười của mẹ trở nên khô cứng, gãi đầu một cách buồn bã. Còn tôi thì cười thầm trong tâm vì tôi biết “Nếu tôi nói cái gì đó ngon một lần, bảo đảm mẹ sẽ làm đủ cho tôi, thậm chí còn gói cho tôi mang về nhà; tôi mà ăn quá nhiều thì sao có thể ốm lại đây?”.
Tôi nấu ăn cho mẹ, thong thả nói chuyện. Mẹ âu yếm nhìn tôi với đôi mắt yêu thương. Bất cứ điều gì tôi nói, mẹ đều vui vẻ lắng nghe. Những giấc ngủ ngắn của tôi đều có mẹ ngồi ở bên giường, chăm chú nhìn và mỉm cười. Khi tôi hỏi, “Nếu con quan trọng như vậy, sao mẹ không ở với con?”, mẹ trả lời là vì không quen cuộc sống nơi thành thị.
Vài ngày trôi qua, tôi phải vội vã trở về nhà, mẹ lại năn nỉ tôi hãy ở với mẹ một ngày nữa. Trở về từ nhà của dì, mẹ cất công chuẩn bị những món ngon cho tôi. Nếu nhìn kỹ tí xíu, cá vẫn còn một chút vảy, thịt gà vẫn còn một chút lông, còn món nấm có một sợi tóc rớt vào. Món thịt, món rau, tôi không có cảm giác muốn ăn. Khi còn trẻ, dù mẹ gọn gàng sạch sẽ đến mấy, nhưng năm tháng khi đã trôi qua mẹ cũng trở nên luộm thuộm… Thấy tôi không động đũa đến đồ ăn, mẹ bảo tôi hãy đi chuyến xe buýt đêm trở về nhà.
Mẹ và tôi tay trong tay bước lần trên một con đường rất tối, mẹ bảo “Vì con không quen với đường quê”. Mẹ tiễn tôi lên xe, chăm chút cho từng chút một. Khi xe buýt bắt đầu lăn bánh, mẹ vội vã bước khỏi xe, quần áo lấp vấp xém ngã ở cửa xe. Tôi hoảng hốt, hét to từ cửa sổ xe buýt, “Mẹ ơi, mẹ ơi, bảo trọng”. Mẹ cũng khóc đuổi theo xe buýt, “Đừng lo cho mẹ, mẹ biết con bận mà!”.
Vào cuối năm, tôi lại nhận được một cuộc điện thoại từ dì “Mẹ cháu bệnh rồi, mẹ muốn cháu mau trở về!”. Ngày hôm trước, trong điện thoại mẹ nói, “Mẹ vẫn khỏe, đừng lo cho mẹ!”, lẽ nào?
Dì lại không ngớt thúc giục tôi về. Dù không thể tin được nhưng tôi cũng mua những chiếc bánh gạo yêu thích của mẹ, vội vã trở về quê.
Ở lối vào làng, không nhìn thấy mẹ đứng đó chờ đợi nữa. Tôi linh cảm có gì đó không tốt. Sau đó, dì đã nói cho tôi biết sự thật.
Ngay sau khi gọi điện cho tôi, mẹ đã trút hơi thở cuối cùng, lặng lẽ rời khỏi thế giới này. Nửa năm trước, mẹ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, nhưng bà không nói với bất cứ ai. Bà vẫn làm việc vui vẻ, như thường lệ, đã tự sắp xếp tất cả cũng những gì cần thiết cho hậu sự của mình. “Mẹ cháu bị các bệnh về mắt từ lâu, nhìn mọi thứ rất khó khăn”.
Tôi ôm túi bánh gạo chiên trên ngực, tim dường như bị xé nát. Mẹ tôi biết cuộc sống của bà không còn lâu nữa, nên đã thường gọi điện cho tôi. Mẹ muốn gặp tôi, muốn trò chuyện với tôi. Tôi đã không ăn những món ăn mà mẹ cất công làm ra trong lúc đôi mắt mẹ không còn tỏ. Tôi sao lại ngốc như vậy. Đêm đó tôi trở về nhà mình, làm thế nào mẹ có thể về đến nhà được chứ, trên đường mẹ đã đi thế nào. Tôi mãi mãi không thể nào biết được.
Lần cuối cùng gặp nhau, mẹ đã hạnh phúc trò chuyện cùng tôi. Nhìn màu tím của những bông hoa đậu cô ve trong vườn, tôi nhớ lại những bộ quần áo hồi còn nhỏ mẹ mặc cho tôi. Mẹ ơi, mẹ là tất cả tình yêu, là tất cả những gì ấm áp, nhưng mẹ đã lặng lẽ rời bỏ thế giới này mất rồi.
Mẹ là người duy nhất trong thế giới này, không bao giờ tức giận đối với tôi, là duy nhất, mãi mãi chờ đợi tôi. Đến khi tôi hiểu được tình yêu sâu sắc của mẹ, tôi đã để mẹ chờ đằng đẵng thế nào. Mẹ ơi, con xin lỗi. Biết bao giờ con mới lại nghe được mẹ nói “Khi nào con về quê?”.
Theo VNE
Đưa con về quê 4 tháng quay lại thì thấy người đàn bà khác thay mình làm vợ...
Thao băm chăt môi cô lây hêt dung khi cuôi cung đê đây canh cưa đo ra đê rôi quy nga khi trươc măt minh la canh tương 2 ngươi đang quăn quai quân lây nhau.
Ảnh minh họa
Sau 4 năm hoc đai hoc ơ thanh phô, 1 cô gai ơ tinh le chăm chi hoc gioi như Thao đa xin đươc 1 công viêc như y. Khoi phai noi bô me cô đa vui va tư hao vê con gai nhiêu như thê nao. 2 năm sau cô quyêt đinh theo chông bo cuôc chơi, chông cô đa co nha Ha Nôi niêm hanh phuc dương như viên man.
Nhiêu ban be chơi vơi Thao đêu noi 1 cô gai hiên lanh ngoan ngoan như cô xưng đang đươc điêu đo. Cuôc sông cua hai vơ chông thơi gian đâu kha hanh phuc, cươi nhau đươc nưa năm thi Thao bâu đưa con đâu long. Niêm hanh phuc như đươc nhân lên gâp bôi, nhưng khô nôi khi đưa be đươc 4 thang thi cô bi say thai do bi trươt nga trong nha tăm.
(Anh minh hoa)
Biêt đưa be la con trai nên gia đinh chông tiêc đưt ruôt, môi lân goi me chông lai thơ dai than trach Thao không cân thân lam hai chau ba. Nha Tung đươc môi anh la con trai nên ai cung mong co chut chau đich tôn đê nôi dôi. Thao bi mât con đa đau đơn nay lai chiu ap lưc tư gia đinh chông khiên cô ngay môt mon moi hơn.
Phai đên 1 năm sau Thao mơi co bâu lai, nghe tin đo ai cung vui mưng nhưng đên khi siêu âm la con gai cô thây chông thât vong hăn. Đên nôi me chông cô biêt tin con dâu mang bâu liên chăm đan ga cho beo tôt đê mang lên, nhưng đên khi nghe tin siêu âm la con gai thi ba liên thit va ban hêt không cho Thao lây 1 con tâm bô.
Nhiêu đêm cô chi biêt ôm bung rơi nươc măt, cô tư an ui ban thân măc kê nha chông thich hay không thi đây cung la đưa con ma minh đa mon moi mong chơ suôt 1 năm trơi. Vơ bâu bi suôt ngay nghen ngâm nên thơi gian đâu Tung vân chăm soc kha nhiêt tinh.
Nhưng đên khi Thao bâu đên thang thư 6 thi anh băt đâu thây bưc bi cuông chân vi bi vơ câm vân chuyên đo do sơ đông thai. Luc nay Tung đa nga vao long 1 cô gai khac, ngươi đo không ai khac chinh la cô tinh cu năm xưa đa đa anh đi theo ga đan ông khac. Ngươi ta thương noi tinh cu không ru cung tơi, ho vâp vao nhau như hô đoi. Cô kia mơi ly hôn chông nên ca hai cang co cơ hôi bên nhau.
Vê nha Tung vân ngon ngot vơi Thao đê anh dê bê vung trôm bên ngoai. Ngay Thao sinh me chông lên thăm ngo chau đươc 2 hôm thi lai căp đit vê quê. Chăm con vât va bô me lai ơ xa Tung ban vơi Thao đưa con vê ngoai 1 thơi gian, đê ông ba đơ đân cho vơ bơt vât va. Nghi tơi nghi lui cuôi cung Thao đông y, vi đươc vê vơi bô me thi cô con gai nao chăng thich. Bô me chông nghe thê cung liên đông y, Thao như mơ cơ trong bung ôm con ôm đô vê nha.
Tung đưa 2 me con vê ơ đươc 2 hôm thi anh lên phô am viêc va hu hi vơi cô bô. Vơ vê rôi Tung tha hô thoai mai tung hoanh, nhưng đê Thao không nghi ngơ anh vân goi điên vê, nhưng dân dân nhưng cuôc goi cung thưa dân.
Thao ơ quê chăm con vât va, nhiêu khi cô nhơ chông vô cung. Đôi luc tui thân cô goi cho Tung nhưng anh chi noi vai câu qua loa rôi kêu bân. Me cô thây vây liên an ui:
- Chăc no bân kiêm tiên mua sưa cho con gai đây, con đưng ca nghi qua lai anh hương sưc khoe.
Me chông Thao thi 1 thang may lăm goi đươc vai ba lân hoi thăm, ba lây ly do ơ xa nên không qua thăm chau đươc. Thao chi biêt cươi buôn thông cam. Ơ quê đươc 4 thang cô thây sôt ruôt vô cung vi ca tôi cô chăng goi đươc cho chông. Hôm ây Thao noi vơi me:
- Con cam giac co chuyên chăng lanh, co khi con phai đưa con con lên thanh phô đê giư chông thôi me ơi. Đan ông xa măt cach long chăng biêt đương nao ma lân.
- Ư vây con xêp đô đi, me đi mua cho it thưc ăn sach ma mang ra.
- Da, me mua it thôi không con lai không mang đươc.
- Ư, bao bô thit con ga trưa ăn rôi chiêu con đi.
- Da.
Thao bê con lên ma không cho chông biêt, cô băt chuyên xe chiêu lên đên Ha Nôi cung đa hơn 10 giơ đêm. Goi taxi lich kich mai hai me con mơi vê đươc tơi nha, cung may con cô ngoan, no ngu thiêp trên tay me. Nhe nhang mơ cưavi cô sơ con tinh giâc, Thao nghi bung chăc chông se vui lăm khi thây hai me con. Nhưng vưa bươc vao phong khach cô đa chêt sưng khi thây quân lot nam nư vưt chong chơ. Tim cô như ngưng đâp, len đăt con xuông ghê sofa nươc măt cô băt đâu gian giua.
Thao băm chăt môi ron ren đên trươc cưa phong ngu, cô run rây sơ nhưng điêu minh đang nghi la sư thât. Nhăm măt lây hêt dung khi cuôi cung cô đây canh cưa đo ra đê rôi quy nga khi trươc măt minh la canh 1 ngươi đan ba khac đang thay minh lam vơ. Canh ân ai cua chông va cô tinh cu khiên Thao choang vang. Ca hai đang quăn quai quân lây nhau, Thao lăp băp noi không nên lơi. Thây vơ xuât hiên Tung giât băn minh con cô tinh nhân cua Tung thi nhêch mep cươi khây:
- Sao cac ngươi co thê? Sao anh lai lam vây vơi tôi ha?
- Cô thua rôi, la do cô không đe đươc con trai chư sao? Cô co biêt tôi đa mang bâu con trai anh cho anh ây rôi không ha? A quên đô cua cô tôi cung đôt hêt rôi, mây bô đô nhau nhi đo cô nên thay hêt đi thi hơn.
- Cô, cô dam, đô con đi cươp chông con gia môm.
Noi rôi Thao lao vao đoi đanh, khi Thao vưa năm tơi toc cô ta thi Tung đa đưa tay gat manh vơ ra khiên Thao nga nhao đâp đâu vao tương rôi noi:
- Cô đưng gây chuyên nưa đươc không, ai cho cô lên ma cô đa lên ha?
Câu noi cua chông khiên Thao sưng sơ:
- Anh uông nhâm thuôc rôi ha, tôi mơi la vơ anh. Con anh con năm ngoai kia ma anh con noi vây sao? Tôi thây anh thât đang khinh va ghê tơm.
- Cut đi, tôi chan ngây cô rôi.
Thao sưng sơ bât khoc ôm con bo đi, 1 giơ sang cô lêch thêch ngoai đương ai đi ngang nhin thây cung đêu xot xa. Cô chăng biêt lam gi ngoai khoc, cô không tin nôi ngươi đan ông cô hêt long yêu thương lai co ngay phan bôi minh trăng trơn như thê. Nhin đưa con đang khoc ngăt ngheo trên tay Thao tư nhu: "Nin đi con, me se luôn ơ bên con, me se manh me sông thât tôt đê cho ngươi đan ông đo phai ân hân".
Theo blogtamsu
Sốc nặng khi thằng bạn thân nói: "Cảm ơn mày đã để lại cô người yêu trinh trắng cho tao!" Cứ nghĩ tới cảm giác sắp có được sự trong trắng của em, tôi lại thấy hả dạ. Nhưng kìa, chiếc nút áo sơ mi thứ 2 của em bung ra, mắt tôi tối sầm lại, sao nó có thể to thế kia được cơ chứ. Tôi ngồi đó tự vấn, tự dày vò, tự tìm câu trả lời, tự hận. (Ảnh minh...