Rơi nước mắt khi biết lí do chồng luôn nằm ở mép giường
Câu chuyện về người chồng nghèo luôn cố gắng làm mọi thứ để vợ con có được cuộc sống tốt nhất, hạnh phúc nhất đã lấy đi nước mắt của rất nhiều người.
Tôi là người có học nhưng là gái quê. Song chồng tôi không như những người khác kiếm được việc làm ở phố là xấu hổ tìm đủ cách che giấu vợ quê, anh có được việc là đón mẹ con tôi lên ngay.
Cuộc sống của chúng tôi tuy nghèo nhưng lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười.
Chồng tôi không chỉ tạo ra lửa gia đình mà còn là người giữ lửa. Anh ấy là người kiệm lời, nói ít làm nhiều, tuy cộc tính nhưng trái lại rất yêu thương vợ con. Anh không phô trương những điều anh làm cho mẹ con tôi mà chỉ âm thầm.
Ban đầu mới về ở trọ, phòng chúng tôi chưa có giường mà cả nhà 3 người phải trải chiếu nằm đất. Nói thật là lúc đó ngay cả một chiếc giường cũ cũng không đủ tiề.n để mua vì tôi chưa đi làm, lương của anh thì chỉ đủ trang trải ngày ba bữa ăn.
Thế nên mục tiêu đầu tiên của chúng tôi là phải chắt chiu mua bằng được một chiếc giường. Để làm được điều đó, anh cắt hẳn tiề.n xăng xe chỉ đi xe đạp đi làm. &’Như thế là một tháng có được thêm 300.000, 400.000 đồng’ – anh nói.
Anh bận rộn công việc nhưng kiêm luôn tay bếp của cả nhà. Anh khéo tính đến nỗi mỗi bữa đi chợ chỉ khoảng vài chục nghìn nhưng bữa ăn nào cũng rôm rả. Anh mua 1 miếng thịt nửa nạc nửa mỡ và 1 bó rau muống.
Cuộc sống tuy nghèo khổ nhưng lúc nào anh cũng vun vén bữa cơm gia đình thật đầy đủ chất.
Mỡ rán lên xào với rau bóng nhẫy ngon mắt, lại được bát nước canh. Phần thịt còn lại thì kho mặn để con ăn cả ngày cho có chất. Bữa sáng anh thường để lại cho mẹ con tôi tiề.n ăn sáng còn anh bụng đói đi làm. Tôi có nói thì anh bảo: &’Anh không quen ăn sáng, em đừng nói nhiều’. Anh thường nói chuyện khô khan cộc cằn nhưng tôi biết anh yêu mẹ con tôi rất nhiều.
Video đang HOT
Sau 2 tháng dành dụm, anh thông báo đã đủ tiề.n mua giường. Nghĩ lại ngày đó thấy xúc động và tội nghiệp cho chúng tôi. Sắp có 1 chiếc giường mới mà chúng tôi mừng như sắp đi mua nhà.
Thế nhưng bẵng đi 1 tuần vẫn không thấy chồng nói lại gì chuyện này. Một đêm mưa thức giấc tôi thấy chồng bế con nằm trên bụng anh vì sợ hơi đất làm con ốm.
Vì tôi không làm ra tiề.n, lại tự trọng và tôn trọng chồng nên tôi đã không hỏi vì sao anh bảo đi mua giường mà cuối cùng lại không đi.
Tôi đã khóc vì anh đối xử quá tốt với mẹ con tôi và gia đình vợ.
Rồi bỗng có chị dâu tôi ở quê lên thăm và kể đợt vừa rồi may chồng tôi gửi tiề.n về cho mẹ tôi làm lại mái bếp nên mùa mưa gió này có thể yên tâm mà ngủ. Tôi thật sự bất ngờ và xúc động vì tấm lòng của anh đối với gia đình tôi. Hôm đó tôi đã khóc vì thương chồng và cũng khóc vì hạnh phúc.
Không lâu sau đó vì ông chủ nhà trọ của chúng tôi sửa sang lại nhà cửa nên vứt đi 1 chiếc giường cũ không dùng đến. Chúng tôi có ngỏ lời xin nhưng ông ấy bắt chồng tôi phải phụ sửa nhà cho ông thì mới để chúng tôi lấy giường.
Thế là chồng tôi hằng ngày đi làm về và mỗi cuối tuần phải phụ việc cho đến khi nhà sửa xong. Lúc đem giường về, anh chỉ lặng lẽ ngắm nhìn mẹ con tôi nhảy lên vui sướng, còn anh thì ốm và gầy đi nhiều.
Sau khi xếp giường vào phòng và mua chiếu mới, anh bắt mẹ con tôi nằm trong để anh nằm ngoài. Thực sự là tôi thường thức khuya hơn anh vì phải dọn dẹp, chăm con.
Con tôi lại hay tiểu đêm nên tôi chỉ muốn nằm ngoài để tránh làm anh thức giấc nhưng anh không chịu lại còn gắt tôi dữ dội.
Một tuần trôi đi, một hôm tôi vô tình nằm chơi với con ở mép ngoài của giường và phát hiện thì ra vạt giường chỗ đó bị vênh, nằm chưa đầy 5 phút đã thấy đau lưng ê ẩm. Một lần nữa tôi bần thần vì sự hy sinh đó của chồng.
Tôi không biết dùng ngôn ngữ nào để diễn tả tình cảm của tôi dành cho anh.
Anh đi làm cả ngày mệt mỏi, tối về lại nhường chỗ ngủ tốt cho mẹ con. Tôi thương chồng đến đứt ruột.
Đó là những chuyện của ngày cũ. Ngày hôm nay của vợ chồng tôi đã sáng sủa hơn rất nhiều. Mọi thứ đã dần thay đổi, tôi có việc làm, chồng có việc mới lương ổn định, phòng trọ của chúng tôi đã có giường đẹp và cả tủ lạnh cho con. Chúng tôi đang đợi thêm một vài tháng nữa sẽ chuyển sang ở căn hộ chung cư.
Chỉ một điều không thay đổi là tình yêu của chồng dành cho mẹ con tôi. Ngọn lửa hạnh phúc mà anh mang đến cho chúng tôi vẫn được giữ gìn trọn vẹn.
Theo Afamily
Bên mộ người cũ, tôi khóc ngất đi khi biết bí mật của em
Nhìn vào bia mộ, tôi thấy thời gian Thủy mất đúng năm con tôi được mổ mắt. Kể cả ngày cô mất cũng gần với thời gian ca phẫu thuật diễn ra.
Cô gái nói cả đời sẽ ở bên tôi bỗng nhiên muốn chuyện tình yêu của chúng tôi dừng lại. Hai sự việc dồn đến cùng một lúc khiến tôi tưởng mình không gượng dậy nổi. Trước thái độ cương quyết của Thủy, tôi biết mình có níu kéo cũng vô ích.
Ba năm yêu nhau, chúng tôi chưa một lần đi quá giới hạn. Nhưng đúng vào lúc chia tay, Thủy nói muốn trao đời con gái cho tôi. Vì yêu và hận Thủy nên tôi đồng ý. Vậy là Thủy trở thành người phụ nữ của tôi, tôi coi đó là cách Thủy xin lỗi cho việc rời bỏ tôi vào lúc khốn khó và bởi thế, tôi hoàn toàn không có chút day dứt nào. Chuyện của chúng tôi kết thúc sau đêm đó.
Hai năm sau, công ty của tôi may mắn thoát khỏi giai đoạn khó khăn và bắt đầu khởi sắc. Tôi trở thành ông chủ nhỏ, trong tay cũng có chút tiề.n. Lúc này tôi muốn gặp lại Thủy xem cô sống ra sao và quan trọng hơn để cô thấy bản thân đã sai lầm khi rời bỏ tôi. Và tôi được gặp Thủy thật. Cô vẫn xinh đẹp như xưa, cuộc sống xem chừng nhàn hạ bởi trên người cô toàn hàng hiệu, một bước lên xuống xe đưa, xe đón. Thủy nói chuyện với tôi chừng mười phút, cô thông báo đã lấy chồng, sẽ sang Mỹ định cư.
Năm xưa, Thủy kiên quyết chia tay tôi, đồng ý lấy một người giàu để anh ta bỏ tiề.n đầu tư, cứu công ty tôi khỏi bờ vực phá sản.
Gần 4 năm sau, tôi kết hôn. Tôi không yêu vợ nhưng kết hôn là một việc nhất định phải làm để tròn bổn phận làm con. Tôi chọn cho mình một cô gái hiền lành, không tham vọng, biết chăm lo gia đình. Đêm tân hôn, nhìn tấm ga trải giường trắng xóa cùng thái độ hoảng sợ của vợ, tôi biết vợ không còn trinh trắng trước khi lấy tôi. Hơn một năm sau đó, vợ chồng tôi đón đứa con đầu lòng.
Lúc này tôi mới thấy có sợi dây liên kết vợ chồng. Nhìn đứ.a b.é nhỏ xíu, nằm ngoan ngủ trong nôi, tôi nghĩ đã đến lúc mình sống cùng gia đình và hoàn toàn quên Thủy. Nhưng mọi chuyện không toàn vẹn như tôi mong muốn. Con trai tôi bị viêm võng mạc bẩm sinh nên mất khả năng nhìn. Chúng tôi liên hệ với nhiều bệnh viện, chờ đợi có người hiến tặng mắt cho bé. Chưa bao giờ tôi thấy lòng mình đa.u đớ.n đến vậy.
Lúc này Thủy lại xuất hiện. Bao năm xa cách, không hề có chút liên lạc, vậy mà nghe giọng Thủy, tôi bật khóc rồi kể cho cô nghe về bất hạnh của gia đình. Cô ấy động viên tôi: "Rồi bé sẽ ổn thôi, anh đừng lo lắng quá". Như một phép màu, mấy ngày sau phía bệnh viện thông báo có người hiến tặng mắt cho con tôi. Ca phẫu thuật thành công, một tháng sau con tôi bắt đầu nhìn được những vật đơn giản, ít màu sắc.
Tôi rất muốn biết ai là người hiến tặng mắt nhưng bệnh viện từ chối tiết lộ thông tin, chỉ cho tôi biết đó là một người phụ nữ đã mất vì bệnh ung thư. Tôi lấy ngày phẫu thuật cho con làm ngày giỗ người ấy. Hàng năm gia đình tôi đều làm cơm cúng, thắp hương như một lời cảm ơn từ đáy lòng.
Thời gian trôi qua, mọi việc đều trôi chảy. Có điều tôi vẫn không thể yêu vợ. Tôi vẫn nhớ đến Thủy, có khi nỗi nhớ cồn cào xé tâm can. Tôi vẫn luôn để ý tìm kiếm tin tức về Thủy nhưng thật kỳ lạ, hệt như Thủy đã biến mất khỏi thế giới này bởi bạn bè cô chẳng ai gặp Thủy hay có bất cứ thông tin gì về cô. Cứ thế nhắm mắt đã hơn mười năm trôi qua kể từ lần gặp Thủy cuối cùng. Cho tới cuối năm ngoái tôi mới tìm thấy cô. Cuộc hẹn không gặp trước khiến tôi chỉ muốn chế.t đi vì đa.u đớ.n.
Chiều 30 Tết, tôi theo một người bạn đến nghĩa trang ngoài thành phố. Bố cậu mới mất được vài tháng. Vì trước đó chưa đến chia buồn nên cuối năm tôi cùng bạn đến nghĩa trang mời người đã khuất về ăn tết cùng gia đình. Ở đây tôi gặp Hân, Hân là bạn của Thủy. Tôi tiến lại định hỏi thăm vài câu. Nhìn vào ngôi mộ nơi Hân vừa thắp hương, tôi chế.t đứng khi thấy hình của Thủy.
Tôi lờ mờ hiểu ra câu chuyện. Nhìn vào bia mộ, tôi thấy thời gian Thủy mất đúng năm con tôi được mổ mắt. Kể cả ngày cô mất cũng gần với thời gian ca phẫu thuật diễn ra. Đầu óc tôi quay cuồng, hỗn loạn với hàng trăm câu hỏi. Tôi hỏi Hân, cô đáp ngắn gọn: "Ung thư". Không khó để xác nhận chính Thủy là người hiến mắt cho con tôi.
Năm xưa, Thủy kiên quyết chia tay tôi, đồng ý lấy một người giàu để anh ta bỏ tiề.n đầu tư, cứu công ty tôi khỏi bờ vực phá sản. Câu chuyện nghe như chỉ có trong phim lại xảy ra với tôi. Về đến nhà, tôi không dám nhìn vào mắt con trai mình. Tôi cảm thấy Thủy ở khắp nơi trong nhà tôi. Ăn Tết xong, tôi thu dọn đồ đạc và rời nhà đi. Cho đến nay tôi vẫn chưa tìm được sự bình yên và thanh thản cho tâm hồn.
Theo Phunutoday