Rơi nước mắt chuyện con dâu phố về quê
Điều lạ là mẹ chồng tôi không hề khó chịu hay tỏ ra ghét bỏ cô con dâu thành phố như tôi.
Tôi cảm thấy thực sự may mắn, lúc này, tôi càng cảm thấy yêu chồng, yêu gia đình nhà chồng hơn bao giờ hết. Càng thấy mẹ chồng chiều mình, thương mình, tôi càng thấy trước đây mình thực sự ích kỉ vì đã nghĩ cảnh làm dâu nhà quê mệt mỏi. Nói không quá thì tôi đã từng sợ cảnh phải ở nhà quê vì tôi vốn xuất thân là cô con gái, cô tiểu thư thành phố, đài các, sang trọng.
Lấy chồng được 1 ngày là chúng tôi lên thành phố ngay. Vì ở đó, chúng tôi đã có nhà cửa đàng hoàng, cũng là căn nhà mà bố mẹ tôi phụ giúp mới có được. Chứ nhà chồng tôi quê mua lại hoàn cảnh, làm gì có tiền phụ giúp vợ chồng tôi. Biết nhà anh nghèo, dù là bị bố mẹ phản đối nhưng với sự cương quyết của mình, bố mẹ đã chấp nhận cho chúng tôi lấy nhau.
Ban đầu tôi có tư tường, nhà anh nghèo nhưng lấy chồng có phải ở nhà chồng đâu mà lo, dù sao thì cũng lên thành phố, có quản gì. Thế nên, ngay sau đám cưới, chúng tôi lên thành phố sống và tiếp tục công việc của mình. Thời gian đó, bố mẹ anh nhiều lần bảo chúng tôi về quê cho vui, nhưng tôi cứ một mực không muốn về. Tôi nói với chồng là công việc bận rộn, thực ra là tôi muốn trốn tránh. Thế mà lần ấy, mẹ gọi điện trực tiếp cho tôi, mẹ nói giọng rất nhẹ nhàng, bảo: “Con à, các con dạo này khỏe không? Đường xá xa xôi, bố mẹ không lên thăm hai đứa được. Hai con thu xếp về chơi với bố mẹ một hôm cho vui cửa, vui nhà”.
Về tới nhà, không khí làng quê mát mẻ khiến tôi thích thú. Vậy mà bao lâu nay tôi vẫn không muốn về, vì sợ cảnh mẹ chồng con dâu. (ảnh minh họa)
Nghe giọng mẹ, không hiểu sao tôi thấy nghẹn ngào. Mẹ ân cần, nhẹ nhàng vô cùng. Mẹ không trách cứ gì chúng tôi cả. Và ngay hôm đó, tôi thay đổi suy nghĩ vì nghĩ tội bố mẹ. Chúng tôi về quê.
Video đang HOT
Về tới nhà, không khí làng quê mát mẻ khiến tôi thích thú. Vậy mà bao lâu nay tôi vẫn không muốn về, vì sợ cảnh mẹ chồng con dâu. Về nhà chồng, tôi chẳng muốn động chân, động tay vào việc gì. Thấy mẹ cặm cụi trong bếp đun rơm, khói mù, tôi khó chịu vô cùng. Nhưng chồng cứ huých tay tôi, bảo vào làm cho mẹ, ai lại con dâu về nhà cứ ngồi không còn mẹ chồng cứ vào bếp nấu cơm vậy. Tôi bảo, không biết nấu bếp rơm, bếp rạ. Nhưng vì chồng, tôi phải vào bếp. Thấy mẹ hì hụi thổi cơm, thổi bếp rạ lên, rồi tôi vào, mẹ xua tay bảo: “Con ra đi, không làm được đâu, khói lắm, cứ để mẹ”. Rồi mẹ quay ra nhìn tôi cười, mặt mẹ đầy nhọ nồi, nước mắt trào ra vì khói. Không hiểu sao lúc ấy tôi vừa buồn cười, vừa thương mẹ.
Tôi vội chạy ra ngoài, lấy chiếc khăn mặt ướt, lại mặt cho mẹ vì mặt mẹ vã mồ hôi với lại đầy nhọ nồi. Mẹ cứ thế nói với tôi, nói liên hồi: “Các con không quen chứ mẹ mấy chục năm làm thế này rồi. Có bếp ga mẹ cũng không muốn dùng, vì mẹ quen mùi rơm rạ. Mùa đông thì đun củi. Nếu không có chúng, có khi mẹ lại nhớ”.
Tôi vào tranh làm với mẹ, mẹ cứ hất tay tôi ra, bảo ra ngoài mẹ làm. Hôm ấy, ăn cơm xong, cơm có cháy, ngon lắm. Mẹ cứ gắp cho tôi bảo nấu nồi cơm điện không có cháy, mẹ thích ăn cơm kiểu này. Miếng cháy bùi bùi, thơm thơm, ngon thật. Chồng tôi ăn say mê, nhìn gia đình chồng ấm cúng, tôi thấy có chút chạnh lòng và càng cảm thương mẹ hơn.
Tối ấy, tôi buồn đi vệ sinh, hai vợ chồng ngủ giường trong buồng còn bố mẹ ngủ bên ngoài. Nhà vệ sinh không khép kín, cách xa nhà ngủ một đoạn nên tôi rất sợ đi ra ngoài. Gọi chồng thì anh uống rượu nhiều, cứ ừ à không dậy. Mẹ nghe thấy tiếng tôi gọi, mẹ vội bật đèn pin và bảo, để mẹ dẫn đi. Thấy mẹ chồng ân cần, chăm sóc, tôi xúc động. Mẹ đưa tôi ra nhà vệ sinh, còn đứng chờ tôi mãi vì tôi bị đau bụng, mãi mới xong xuôi. Rồi đi vào, tôi bảo mẹ, &’sao mẹ không làm cái nhà vệ sinh kiểu hiện đại bây giờ, khép kín trong nhà cho nó nhanh’? Mẹ tôi cười không nói, rồi lại bảo, “thôi mình già tiết kiệm con ạ, chứ có dùng mấy mà cần”. Nghe mẹ nói tôi mới thấy, đúng là tại mình không biết quan tâm mẹ. Tôi định sáng mai chồng dậy, sẽ bàn với chồng làm cho bố mẹ cái bếp, cái công trình phụ khép kín để ông bà đi lại đỡ trái gió trở trời.
Giờ ở trên thành phố làm việc, tuần nào tôi cũng gọi về cho bố mẹ chồng mấy lần, để hỏi bố mẹ đã ăn cơm chưa, có khỏe không. (ảnh minh họa)
Hôm ấy, chúng tôi ăn bữa cơm trưa chia tay, tôi chào bố mẹ lên thành phố tiếp tục công việc của mình. Khi đi, mẹ cứ gói hết quà này, quà kia cho tôi và rơm rớm nước mắt. Mẹ dặn, hai đứa có bận thế nào thì bận, nhớ về quê thăm bố mẹ cho tình cảm, chứ đừng ham công tiếc việc quá. Nghe mẹ nói mà tôi rưng rưng lệ, tôi nghĩ, tại tôi không có hiếu, tại tôi không cho chồng tôi về, chứ có phải tại chúng tôi bận đâu.
Giờ ở trên thành phố làm việc, tuần nào tôi cũng gọi về cho bố mẹ chồng mấy lần, để hỏi bố mẹ đã ăn cơm chưa, có khỏe không. Tôi thấy, đó là việc làm có ích nhất từ trước tới giờ với gia đình chồng. Nhìn chồng, tôi càng thương và yêu anh hơn. Năm nay, chúng tôi sẽ về ăn Tết với bố mẹ như dự định, tôi chẳng sợ cảm giác ở quê nữa. Mùa đông lạnh, gió rít ầm ầm, mình ngồi trong phòng ấm mà thấy thương bố mẹ ở quê lạnh giá. Tôi bỗng nhớ mùi bếp rơm rạ của mẹ vô cùng, nhớ hình ảnh mẹ cay cay sống mũi. Tôi nhấc điện thoại, gọi cho chồng: “Anh à, hay là, mình đón bố mẹ lên đây ở cùng?”.
Theo VNE
Chồng giàu là được, cần gì yêu
Tôi nhìn vào tấm gương của mấy cô bạn đi trước, toàn là người lấy chồng sớm nhưng khi gia đình không có kinh tế, cuộc sống vợ chồng lục đục.
Tôi nói như vậy, tin rằng sẽ bị nhiều người &'ném đá', vì trên lý thuyết thì, tình yêu vẫn là thứ quan trọng nhất, tiền không thể mua được tình yêu hay hạnh phúc. Đúng là vậy, nhưng lý thuyết chỉ là lý thuyết, còn cuộc sống thực mới là điều đáng bàn.
Tôi nhìn vào tấm gương của mấy cô bạn đi trước, toàn là người lấy chồng sớm nhưng khi gia đình không có kinh tế, cuộc sống vợ chồng lục đục. Bạn tôi từng mơ ước lấy một người chồng giàu nhưng cuộc sống không như ý khi tuổi xuân đã qua nhanh. Vì sợ ế chồng, cô ấy vội đi lấy một người mới tìm hiểu được một thời gian ngắn. Nhưng người nay hết lời nói yêu thương cô ấy, che chở và bao bọc cô ấy. Thôi thì anh ta nghèo nhưng mà với sự nhiệt tình và chân thành, cô ấy cũng nhận lời. Dù sao thì có tình yêu vẫn hơn, người ta yêu mình thì không lo khổ.
Thế mà, được nửa năm, cuộc hôn nhân ấy bắt đầu trục trặc. Cô bạn tôi suốt ngày khóc lóc, than vãn là chồng làm được vài đồng, vợ không biết đến một xu. Hỏi tiền chồng thì anh ta càu nhàu, cay cú, khó chịu bảo là suốt ngày tiền. Trong khi lương cô ấy cũng có vài triệu, còn lo chuyện chi tiêu, sinh hoạt gia đình cũng không xong. Rồi từ chuyện kinh tế thiếu thốn, chồng lại ham mê rượu chè, bạn bè, cô ấy bực mình nói nhiều. Nói nhiều thì nảy sinh cãi vã, đánh đập. Và thế là, vợ chồng rạn nứt, thường xuyên có những trận đòn với lý do &'vợ láo, hư, không nghe lời chồng'.
Con gái thì ai cũng mong ước lấy được chồng giàu. Nói là tình yêu mới là quan trọng nhưng một người vừa yêu mình lại vừa giàu có thì có cô nào mà không mong ước? (ảnh minh họa)
Yêu nhau như thế nhưng chỉ vì chuyện tiền nong mà chồng lại vũ phu đánh vợ trong khi kết hôn mới được có nửa năm. Vậy lời hứa suốt đời hạnh phúc đâu rồi? Liêu có thành sự thật không khi mà mọi thứ đã không còn nguyên vẹn như xưa. Kinh tế không hẳn là yếu tố quyết định, nhưng đó là một yếu tố quan trọng giúp cho gia đình hạnh phúc. Một người chồng quá giàu thì không cần thiết, vì nhiều tiền quá cũng nảy sinh nhiều vấn đề. Nhưng một người chồng có kinh tế vững vàng là điều nên có.
Con gái thì ai cũng mong ước lấy được chồng giàu. Nói là tình yêu mới là quan trọng nhưng một người vừa yêu mình lại vừa giàu có thì có cô nào mà không mong ước? Rút kinh nghiệm từ rất nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ vì không có kinh tế, tôi nghĩ, chọn một người chồng giàu là điều nên làm nhất lúc này.
Chấp nhận lấy chồng sau bạn bè, rồi chấp nhận liều lĩnh với tuổi xuân, tôi nghĩ, chọn một người đàn ông giàu có là điều kiện tiên quyết. Dù là người đàn ông ấy có thể đã có vợ, có thể đã từng có con, hay là già, nhiều hơn mình rất nhiều tuổi, cũng không sao hết. Chỉ cần là họ có tình cảm với mình và có nhiều tiền. Như thế thì chẳng lo gì sau này phải cãi vã nhau về chuyện tiền bạc. Với lại, bản thân cũng chưa ràng buộc gì về chuyện tình yêu thì tốt nhất nên làm như vậy, để an phận thủ thường.
Trước đây tôi cũng mơ mộng lắm, nghĩ phải lấy người chồng đẹp trai, ga lăng, thế này thế nọ, lãng tử... nhưng rồi khi đã trưởng thành hơn, nhiều tuổi, tôi nghĩ, cuộc sống nên thực tế chút, vì đời không giống như phim. Hãy làm những gì có thể, lấy một người chồng giàu có trong khả năng thì nên làm. Là con gái là phải vậy. Đừng đeo đuổi những điều viển vông rồi tới khi không hạnh phúc lại hối hận. Còn nếu đã quyết, sau này có ra sao thì cũng chấp nhận. Không yêu thì sống với nhau, ắt sẽ có tình cảm, chỉ là lâu hay nhanh mà thôi!
Chị em nghĩ sao về suy nghĩ này của tôi, có phải là quá thực dụng hay là thực tế?
Theo VNE
Không kiếm ra tiền, vợ 'bỏ đói' cả tháng Không kiếm được tiền, Tuấn chán nản. Việc nhà anh cũng chẳng động vào. Tuấn lấy Hà, chẳng ngờ lại có ngày anh bị khinh rẻ khi không kiếm ra tiền. Vậy mà ngày yêu nhau, Hà luôn miệng nói với anh rằng, tiền bạc không quan trọng, chỉ cần hai đứa yêu nhau là đủ. Tuấn vui lắm vì gia đình Tuấn...