Rồi một ngày, cả hai đều sẽ khác…
Thời gian cứ lẵng lẽ trôi đi,dòng người chạy theo những bộn bề của cuộc sống để rồi một ngày khi gặp lại, cả hai đã khác xưa nhiều lắm.
Đường tình yêu êm đềm, hạnh phúc là vậy nhưng nào ai biết trước được chữ ngờ, ai biết được khi nào chợt đứt quãng giữa đường đời mông lung. Chia tay nhau, nghĩa là hai người bước theo lối đi riêng, chọn cho nhau một ngã rẽ tách biệt, nơi mà cả hai sẽ chẳng còn chung một giấc mộng, đường ai nấy bước.
Để rồi một ngày khi gặp lại cả hai đều sẽ khác. Khi mới xa nhau, em nói em vẫn vậy, vẫn chỉ yêu mình anh, nhưng em cũng không đoán trước được, một ngày nào đó, em cũng bị cuốn theo dòng người hối hả, đầy rẫy những lo toan, để rồi em cũng khác như anh.
Sẽ có một ngày, mình gặp lại nhau ở một nơi nào đó, nơi không phải là lối cũ thân quen mà hai ta đã từng bước với những kỷ niệm đẹp.Khi ấy, em sẽ chẳng là em, là đứa sinh viên năm hai đại học, trẻ con và nông nổi. Còn anh, anh cũng chẳng phải là một sinh viên mới ra trường với bao đam mê cháy bỏng, phải đối mặt với nhiều khó khăn bất cập khi tìm kiếm việc làm. Chúng ta, mỗi người đứng ở một địa vị xã hội khác nhau.
Em sẽ chẳng còn là em và anh cũng thế
Em sẽ chẳng là em, là cô gái bé nhỏ,mỗi lần nhìn thấy anh, lại chạy sang nũng nịu, trêu chọc, bắt anh làm cái này, cái kia cho em, bắt anh đưa em đi qua từng con phố nhỏ, chỉ để được gần anh nhiều hơn.Vì theo tuổi tác,với những giông bão của cuộc đời tôi luyện, em không còn ngô nghê như trước với cái biệt danh là Ngố mà anh hay gọi. Có thể em sẽ điềm tĩnh hơn, suy nghĩ và ưu tư nhiều hơn thế.
Video đang HOT
Anh sẽ ngày càng khác hơn bây giờ, khác hơn nhiều lắm. Anh sẽ là một người có công việc mọi thứ ổn định. Cuộc sống lo toan và gánh vác nhiều việc, khiến anh già hơn bây giờ nhiều. Và rồi hình ảnh của người em yêu trước kia, người luôn nuông chiều em nhiều thứ, lo lắng cho em từng việc nhỏ, định hướng cho em những bước đi cũng dần dần tan biến theo thời gian.
Khi hai ta gặp lại nhau, chắc cũng chỉ còn câu “giờ em thế nào?” Em sẽ chẳng còn vội vã cười tươi như cô bé hồi ấy, mỗi lần được anh quan tâm lại hí hửng, vui mừng như đứa trẻ được ai đó cho kẹo. Bởi câu hỏi đó, chỉ mang tính xã giao nặng gánh trong lòng.Em sẽ chỉ mìm cười và nói rằng ” em sống tốt” mà thôi. Vì những nỗi đau ấy, khiến lòng em chai sạm, vì khi em chấp nhận buông tay, nghĩ là em chẳng còn tin vào tình yêu nữa. Cuộc sống của em sẽ lẳng lặng cuốn theo những sóng gió cuộc đời, một mình em nơi đó, một mình em nổi trôi. Cố gắng mạnh mẽ vì hiểu rằng khi nhớ, anh sẽ chẳng xuất hiện thêm lần nữa.Từ đó mà em khác giống như anh đã khác khi chia tay.
Tình yêu không đủ sức chống chọi nếu như không đủ lớn
Cuộc sống là như vậy, với bao tính toán, cơm áo, gạo, tiền… hay gánh nặng sự nghiệp chen lấn,con người sẽ đổi thay nhiều thứ, vì khi đó tình yêu không còn đủ sức khiến họ thoát khỏi những mệt mỏi, âu lo đó. Tình yêu không thể nào đủ sức chống chọi với tất cả nếu như không đủ lớn, đủ tin tưởng ở nhau, hay đủ tự tin để vứt bỏ những suy nghĩ đó, đến bên nhau và yêu thương nhau trọn đời.
Thật lòng mà nói, trong chuyện tình yêu, khi đã tìm thấy nhau thì hãy luôn trân trọng, nắm chặt tay nhau mà bước đi, vượt qua những bão giông đang ập đến. Khi vượt qua được những điều đó, thì hạnh phúc mới trọn vẹn và thấm sâu trong lòng. Đừng vội vã buông tay khi thấy khó khắn mà sợ rằng người mình yêu sẽ khổ. Vì chính điều đó, sau này khi gặp lại nhau, với cái khác của cả hai, nỗi khổ lại xuất hiện thêm lần nữa mà thôi. Vậy hãy giữ lấy nhau, cùng nhau băng qua mọi thử thách, nỗi khổ để đón nhận yêu thương, hạnh phúc mãi mãi về sau thay vì bỏ cuộc để khi gặp lại, nỗi đau càng thêm nặng.
Nếu đã tìm thấy nhau, đừng vội vã buông tay trước sóng gió.
Theo Phunugiadinh
"Vỡ mặt" vì yêu phải hot girl rất mê đánh bạc
Giờ cứ nghe ai bảo sẽ giới thiệu cho một em xinh như hotgirl mà tôi thấy sợ. Vì tôi đã từng "ăn đủ" với một nàng như vậy.
Đàn ông ai chả hiếu sắc. Tôi cũng thế thôi, thích gái đẹp là chuyện đương nhiên. Lại thấy mình trông cũng khá lá tuấn tú, bố mẹ chưa phải đại gia nhưng cũng dám gọi là có tiền, chịu chi cho con cái nữa. Tôi càng thấy mình đủ tư cách để chỉ yêu gái đẹp. Tội gì yêu gái xấu khi mình có điều kiện chứ. Tôi từng có chuyện tình cảm với mấy cô, cô nào cũng xinh và thời trang. Yêu rồi bỏ, đó cũng là chuyện thường, không phải nghĩ nhiều.
Quen yêu gái xinh rồi nên khi một ông anh nói sẽ giới thiệu cho tôi một em xinh đúng kiểu hotgirl, tôi không vồ vập mấy, dù khi đó mới bỏ bạn gái. Nhưng khi xem ảnh thì tôi giật mình, nàng quá đẹp, những gái xinh tôi từng yêu chỉ là đom đóm mờ nhạt bên mặt trăng nếu so với em. Tôi hết lạnh nhạt, đồng ý gặp. Gặp lần đầu, tôi đã chết mê chết mệt em. Em cũng thích tôi, rồi thế là hai đứa yêu nhau. Cái kịch bản "cả thèm chóng chán", tán nhanh bỏ nhanh trước đây của tôi không hề diễn ra với cô gái này. Tôi càng ngày càng mê, cũng chẳng hiểu tại sao, thế mới sinh ra bi kịch.
Yêu gái đẹp dĩ nhiên phải tốn kém, vì thế tôi chẳng nghĩ gì nhiều khi em cứ xin tiền thường xuyên. Vấn đề là mình có đủ sức chi cho nàng không, thế thôi, chứ chẳng có chuyện khinh rẻ gì hết. Tôi cứ cúng tiền cho nàng, nhưng đến khi con số nàng đòi lên đến vài chục triệu một lần thì tôi đâm hoảng, đủ để nhận ra rằng nàng xin tiền nhiều nhưng đồ đạc hình như chả sắm sanh được mấy.
Ảnh minh họa
Tôi vặn hỏi, tôi điều tra, tôi "đánh hơi", tôi theo dõi. Nàng giận dữ, nàng dỗi hờn, nàng khóc lóc, nàng phỉnh nịnh. Cuối cùng hotgirl của tôi nói toẹt ra là nàng mê cờ bạc. Trút được bí mật, nàng nhẹ cả người, hết cả e ngại khi xin tôi những khoản tiền lớn. Cờ bạc là bác thằng bần, tôi bảo nàng vậy. Nhưng rồi tôi vẫn phải đưa tiền cho nàng, không cưỡng lại được. "Em cũng có những lúc thắng mà, lần nào thắng chả mời anh đi ăn", nghe nàng kể công mà tôi chỉ biết mếu.
Rồi gia đình tôi cũng biết, khuyên ngăn đủ kiểu, đến gặp nàng dọa nạt đủ kiểu. Chả ăn thua, không phải vì nàng lì lợm hay bố mẹ tôi kém uy. Cái chính là tôi không bỏ được nàng, tôi ăn phải bùa mê thuốc lú của nàng. Những khi nàng bị thua bạc, bị đòi nợ, tôi không xoay được tiền từ bố mẹ, bạn bè thì cũng đành trộm xe trộm đồ mang cắm.
Nếu như không có cái lần tôi bị bọn đầu gấu đấm suýt vỡ phổi, bể đầu thì có lẽ cơn mê của tôi không bao giờ chấm dứt. Hôm đó, tôi bị chúng chặn lại để đòi 100 triệu. "Các anh nhầm người rồi, tôi nợ ai bao giờ đâu". "Mày không nợ nhưng vợ mày nợ", chúng nói. Tôi bảo tôi chưa có vợ, thì một gã bấm điện thoại, rồi đưa tôi. Trong máy, em khóc lóc van xin tôi cứu em, kẻo người ta rạch nát mặt em mất.
Vì cố cứng rắn, tôi bị đánh một trận, còn em sau đó bị khủng bố đến hoảng loạn. Biết những gã này không từ thủ đoạn nào để đòi tiền, tôi đành xoay đủ kiểu để trả nợ cho em. Mất một đống tiền nhưng cái cú ấy bỗng làm tôi tỉnh đòn. Tự nhiên hết mê lú vì em. Tự nhiên nhân ra rằng tôi chỉ có khả năng cứu em được vài lần vậy thôi chứ không chạy theo trả nợ cho em được cả đời. Tiền ra khỏi túi thì tôi cũng cho em ra khỏi đời tôi. Bỏ em rồi tôi mới hú hồn.
Cũng vì thế mà giờ cứ nghe nói đến hotgirl là tôi nổi da gà. Yêu người đẹp phải chấp nhận tốn, nhưng tốn như với hotgirl của tôi thì đúng là có ngày cạp đất mà ăn.
Theo Tiền Phong
Nghi ngờ chỉ vì vợ được thưởng Tết quá nhiều Tôi có nói chuyện với bạn bè của vợ, họ cũng bảo, công việc của vợ bình thường, thu nhập thì vợ cũng công khai với tôi rồi. Tết nhất làm thêm, có kiếm thêm thì cũng chỉ vài triệu bạc chứ không thể là số tiền lớn như vậy được. Như tôi, làm ở công ty này những 3 năm, vậy mà...