Rồi một ngày cả 2 đều sẽ khác
Thời gian cứ lẵng lẽ trôi đi,dòng người chạy theo những bộn bề của cuộc sống để rồi một ngày khi gặp lại, cả hai đã khác xưa nhiều lắm.
Đường tình yêu êm đềm, hạnh phúc là vậy nhưng nào ai biết trước được chữ ngờ, ai biết được khi nào chợt đứt quãng giữa đường đời mông lung. Chia tay nhau, nghĩa là hai người bước theo lối đi riêng, chọn cho nhau một ngã rẽ tách biệt, nơi mà cả hai sẽ chẳng còn chung một giấc mộng, đường ai nấy bước.
Để rồi một ngày khi gặp lại cả hai đều sẽ khác. Khi mới xa nhau, em nói em vẫn vậy, vẫn chỉ yêu mình anh, nhưng em cũng không đoán trước được, một ngày nào đó, em cũng bị cuốn theo dòng người hối hả, đầy rẫy những lo toan, để rồi em cũng khác như anh.
Sẽ có một ngày, mình gặp lại nhau ở một nơi nào đó, nơi không phải là lối cũ thân quen mà hai ta đã từng bước với những kỷ niệm đẹp.Khi ấy, em sẽ chẳng là em, là đứa sinh viên năm hai đại học, trẻ con và nông nổi. Còn anh, anh cũng chẳng phải là một sinh viên mới ra trường với bao đam mê cháy bỏng, phải đối mặt với nhiều khó khăn bất cập khi tìm kiếm việc làm. Chúng ta, mỗi người đứng ở một địa vị xã hội khác nhau.
Em sẽ chẳng là em, là cô gái bé nhỏ,mỗi lần nhìn thấy anh, lại chạy sang nũng nịu, trêu chọc, bắt anh làm cái này, cái kia cho em, bắt anh đưa em đi qua từng con phố nhỏ, chỉ để được gần anh nhiều hơn.Vì theo tuổi tác,với những giông bão của cuộc đời tôi luyện, em không còn ngô nghê như trước với cái biệt danh là Ngố mà anh hay gọi. Có thể em sẽ điềm tĩnh hơn, suy nghĩ và ưu tư nhiều hơn thế.
Video đang HOT
Anh sẽ ngày càng khác hơn bây giờ, khác hơn nhiều lắm. Anh sẽ là một người có công việc mọi thứ ổn định. Cuộc sống lo toan và gánh vác nhiều việc, khiến anh già hơn bây giờ nhiều. Và rồi hình ảnh của người em yêu trước kia, người luôn nuông chiều em nhiều thứ, lo lắng cho em từng việc nhỏ, định hướng cho em những bước đi cũng dần dần tan biến theo thời gian.
Khi hai ta gặp lại nhau, chắc cũng chỉ còn câu “giờ em thế nào?” Em sẽ chẳng còn vội vã cười tươi như cô bé hồi ấy, mỗi lần được anh quan tâm lại hí hửng, vui mừng như đứa trẻ được ai đó cho kẹo. Bởi câu hỏi đó, chỉ mang tính xã giao nặng gánh trong lòng.Em sẽ chỉ mìm cười và nói rằng ” em sống tốt” mà thôi. Vì những nỗi đau ấy, khiến lòng em chai sạm, vì khi em chấp nhận buông tay, nghĩ là em chẳng còn tin vào tình yêu nữa. Cuộc sống của em sẽ lẳng lặng cuốn theo những sóng gió cuộc đời, một mình em nơi đó, một mình em nổi trôi. Cố gắng mạnh mẽ vì hiểu rằng khi nhớ, anh sẽ chẳng xuất hiện thêm lần nữa.Từ đó mà em khác giống như anh đã khác khi chia tay.
Cuộc sống là như vậy, với bao tính toán, cơm áo, gạo, tiền… hay gánh nặng sự nghiệp chen lấn,con người sẽ đổi thay nhiều thứ, vì khi đó tình yêu không còn đủ sức khiến họ thoát khỏi những mệt mỏi, âu lo đó. Tình yêu không thể nào đủ sức chống chọi với tất cả nếu như không đủ lớn, đủ tin tưởng ở nhau, hay đủ tự tin để vứt bỏ những suy nghĩ đó, đến bên nhau và yêu thương nhau trọn đời.
Thật lòng mà nói, trong chuyện tình yêu, khi đã tìm thấy nhau thì hãy luôn trân trọng, nắm chặt tay nhau mà bước đi, vượt qua những bão giông đang ập đến. Khi vượt qua được những điều đó, thì hạnh phúc mới trọn vẹn và thấm sâu trong lòng. Đừng vội vã buông tay khi thấy khó khắn mà sợ rằng người mình yêu sẽ khổ. Vì chính điều đó, sau này khi gặp lại nhau, với cái khác của cả hai, nỗi khổ lại xuất hiện thêm lần nữa mà thôi. Vậy hãy giữ lấy nhau, cùng nhau băng qua mọi thử thách, nỗi khổ để đón nhận yêu thương, hạnh phúc mãi mãi về sau thay vì bỏ cuộc để khi gặp lại, nỗi đau càng thêm nặng.
Nếu đã tìm thấy nhau, đừng vội vã buông tay trước sóng gió.
Theo Guu
Quê con, mùa bão nổi...
Con vẫn luôn tự hào vì được mang trong mình dòng máu của con người miền Trung. Mảnh đất quanh năm lam lũ với những bộn bề lo toan, khốn khó... hết chống chọi với nắng gắt hanh khô, rồi lại gồng mình lên đương đầu với thiên tai bão lũ...
Những ngày này trời đang vào mùa mưa, bão lũ dồn dập kéo về mảnh đất nơi con sinh ra như muốn thử thách cái tính bền bỉ, vững chãi; như muốn thử lòng cái nết chịu thương chịu khó của những con người ở nơi đây...
Quê con ơi...
Con vẫn nhớ như in những cánh đồng lúa trổ bông ngập chìm trong vùng nước trắng. Bao công sức, bao giọt mồ hôi chát mặn nước mắt, người dân nghèo quê con đem thổi vào những hạt thóc trổ cây, những cánh đồng hoa màu chỉ chờ đến mùa gặt... Giờ đây, nhìn bát cơm của mình đang xuôi theo con nước mùa bão nổi, quê con ngậm đắng vào lòng, biết trách ai đây...
Nhìn cơn mưa xối xả, mưa trắng trời, trắng đất ngoài kia... mỗi đợt mưa rơi là mỗi lần quê con phải oằn mình lên để tránh lũ. Gió gào thét từng cơn, đập vào từng thanh cửa gỗ; hàng cây đổ xào xạt, nghiêng ngả theo từng đợt gió nổi; đêm hun hút bão về như muốn nuốt lấy cả quê con...
Rồi hình ảnh những con sông dữ tợn lên vì nước vẫn ám ảnh con khi cơn bão đi qua. Còn đâu con sông yên bình vắt ngang lũy tre buổi trước. Nước chảy ồ ạt, dồn dập, cuốn hết tất cả mọi thứ trôi theo dòng lũ. Tiếng trẻ con khóc thét, tiếng người lớn buồn rầu nhìn ngôi nhà mình tan hoang theo từng bước bão...
Từ ánh đèn dầu leo lắt trong những căn nhà tạm bợ trông ra, chỉ thấy quê con mênh mông một biển nước. Mỗi năm, bao lần bão quét, khúc ruột miền Trung lại thương tổn, đau đớn thêm bấy nhiều lần...
Có đứa trẻ mắt buồn nói mất cha... Có người mẹ già khóc gào tên con trong mắt bão... Có đôi vợ chồng nhìn đàn con nheo nhóc, đưa mắt nhìn ngôi nhà mất mái đã cuốn theo dòng lũ trôi...
Con ước một lần ông trời thương lấy mảnh đất miền Trung... Đừng để nắng cháy khét da, đừng để lũ về quê con lại đói...
Đêm nay, bão lại về...
Đứng ở một thành phố khác trông ngóng về quê hương mùa bão, chỉ mong trời nhẹ bớt mưa, gió bớt mạnh, đường bớt ngập, sông bớt đầy cho quê con được bình yên. Chỉ mong người quê con mạnh mẽ, để qua bão lũ, con vẫn được thấy những nụ cười sáng, lấp lánh sau những nếp da nhăn...
Con thương lắm, quê con ơi!
Theo Gocyeuthuong
Ta chợt bỏ quên... Cuộc sống cuốn con người đi theo dòng đời hối hả, đôi khi, ta đánh mất mình bởi những giây phút vội vàng... Giữa đô thị ồn ào và phồn hoa, giữa nhịp sống náo nhiệt và vội vã, ta đi tìm riêng một khoảng lặng bình yên... Những con đường vào tiết trời se lạnh, rùng mình trong hơi sương mỏng mảnh....