Rời một mùa yêu
Có những đêm tôi nằm nghe một khúc nhạc không lời nào đó từ Woim mà thấy lòng mình dậy sóng. Kỳ lạ thật, nhạc không lời lại đổ đầy chữ vào tim tôi theo cách của nó
Giống như cách tôi mải miết đi nhiều nơi thì càng thấy gần lại với lòng mình. Những chuyến đi của tôi không giống ai cả, không phô trương ồn ã hay tìm thú vui, tôi lặng lẽ dùng từng giây phút của cuộc đời theo cách riêng đôi chút kỳ quặc. Như rất nhiều lần tôi tránh nhìn hoàng hôn, vì khi đó tôi biết mình đã đi qua một ngày, dù ngày đó tôi sống có trọn vẹn hay không, tôi vẫn gần cuộc chết thêm chút nữa…
Những việc hàng ngày đẩy tôi đi. Tôi cứ nghĩ đi xa rồi, nhưng nhìn lại thấy mình đang lơ lửng ở một tầng nào đó của ký ức mình, không thoát được. Ngày đó, tôi vẫn cho rằng người ta đặt mục tiêu để đạt được, để có niềm hạnh phúc, để sống. Nhưng tôi chợt nhận ra những mục tiêu người ta dạy ở trường học vô chừng lắm. Người ta dạy thành công thành đạt, người ta dạy lừa nhau bằng nhiều cái tên, thuật ngữ mỹ miều, người ta dạy tính toán, người ta dạy logic, người ta dạy kiếm tiền, người ta tiêm kiến thức để dạy mình cách đặt ra mục tiêu nào đó khỏa lấp thời gian sống trong đời. Người ta tin là có tiền là vui, là đủ rồi. Nhưng người ta hầu hết đều không dạy làm thế nào để hạnh phúc cả…
Xã hội đang náo loạn vì những giá trị bị đánh đổi. Thẳm sâu người ta biết mình cần gì, nhưng đã lỡ trôi theo dòng rồi, sống vì bên ngoài của nhau nhiều quá nên đành đi tìm điều gì có ngay được đã. Không ai làm một cuộc nghiên cứu nào với những người sắp lìa trần, hỏi xem người ta tiếc nuối nhất chuyện gì, hỏi xem người ta có muốn sống thêm nữa không, hỏi xem điều gì đang chiếm hữu trí nhớ lúc đó? Có lẽ nào chăng, làm người thì phải lầm lạc?
Video đang HOT
Mỗi ngày tôi đều nghĩ về điều gì làm mình hạnh phúc và điều gì làm mình đau đớn, phải tìm cho ra một điều làm niềm tin cho ngày. Tôi có lúc khủng hoảng khi nhận ra ngày của mình đang trôi qua không một mốc son hay vết máu nào? Tôi nhận ra tôi hạnh phúc nhất khi nghĩ về tình yêu, và đau đớn nhất cũng là khi nghĩ về tình yêu. Nghĩ đến tiền chỉ có nỗi sợ hãi vô hình về khái niệm đủ, nghĩ đến kiến thức là một sự tiếc rẻ vì ý niệm sáu mươi năm cuộc đời, nghĩ đến những chuyến đi là một nỗi buồn cho nơi tôi từng ở… Nhưng nghĩ tới tình yêu thì tôi lại cười và có thể khóc ngay sau đó.
Nghĩ tới tình yêu là tình yêu, chứ không phải nghĩ tới một người yêu nào cả, dù những người đi qua đời tôi họ rất kiên nhẫn, đã cam tâm tình nguyện trải qua một quãng đời của họ cùng một người điên như tôi đã là một sự cố gắng lớn lao. Tôi thừa nhận mình ích kỷ. Tôi không chịu được người yêu của mình “quá người” trong tình yêu hai đứa, dù tôi không thánh thần gì. Tôi không dễ yêu ai đó nhưng lại dễ nát tan chỉ với một cái liếc mắt vô tình, một khóe miệng nhếch sau câu nói của mình, một cái quay lưng, một tin nhắn hai chữ “Ok”, một lần người rớt tay tôi giữa phố vội… Tôi không bao giờ yêu một người vô tâm, dù trong lời nói hay hành động, nhưng trong tất cả đàn ông là đứa trẻ, họ sẽ vô tình (vô tình thôi) làm tôi thấy lạc lõng trong chính tình yêu đó. Tất cả sẽ làm tôi tủi thân ngập ngụa dù vừa hạnh phúc đấy. Đàn ông có thể yêu đàn bà vì lý do yêu, hoặc lý do ngắn hạn nào đó khác, thiêng liêng và trần tục lẫn lộn. Nhưng đàn bà khi đã yêu thì đơn giản là yêu, họ tôn sùng tình yêu như một đạo giáo suốt đời trung thành. Vì yêu, điều giản đơn nào cũng là thiêng liêng, người đắp chăn cho là người an ủi, người nắm tay chặt là người cảm thông, người im lặng là người chia sẻ, người gọi là người đang nhớ, đến làm tình cùng người cũng là nghi thức thánh lễ… Họ có thể hôn từng dòng cảm xúc chảy trong lồng ngực sau mỗi cuộc yêu bão lũ, trong khi người đàn ông của họ đã ngủ sâu. Hai hành tinh khác nhau đủ để tôi cô đơn mãi ở Sao Kim. Mà đàn ông đơn giản lắm, có khi họ sẽ hơn thua, và ngụy biện bằng cái Tôi của họ, tôi ngụy biện bằng lý sự về tình yêu của tôi, cái nào cũng “cùn” và vô lý cả, nên xa nhau…
Bạn hỏi sao tôi không mở lòng để lại yêu? Tôi chỉ cười thôi. Mỗi ngày tôi đều phủi bụi trái tim mình, tôi sợ nó già cỗi và bảo thủ, may mà chưa vì tôi vẫn còn liều lĩnh và can đảm lắm. Tôi còn dám đối diện với điều mà tôi sợ, tôi còn dám trả lời những câu hỏi nhói tim mình không chút tránh né mà… Nhưng tôi không thể nói cho bạn hiểu được một điều mình đã ngộ rằng, thì ra vì mình sợ người khác làm tổn thương những cảm xúc ngọt ngào nuôi dưỡng tim mình, và giá trị tình yêu mình gìn giữ, nên mình đã tránh xa họ! Tôi từng nhủ, nếu gặp được một người biết-cách-yêu, tôi sẽ không để rời. Nhưng làm sao biết một người biết-cách-yêu hay không khi chưa cùng bước vào cuộc yêu? Làm sao thấu rõ? Mà nếu lỡ bước vào rồi, cuộc yêu không thành, lại tan thành khói, thì nỗi đau đớn chất chồng đó làm tôi rời xa hành trình của mình thêm nữa. Cứ mỗi lần yêu, tôi thêm một lần lùi lại phía sau những chơi vơi, ôm trong tay mình là chất chồng nghẹn ngào đổ vỡ. Sự thất vọng đổ đầy từng kẽ ngón tay! Cảm giác đó tôi chưa bao giờ quên, và không muốn trải nữa, nên thà một mình vuốt tóc mình hơn là say mê sai lạc…
Bạn có thể hiểu, có thể không, có thể cảm thông hay cười nhạt, tôi không trách gì vì bạn không phải là tôi, nhưng sau cái cười đó, bạn có thấy mình cô đơn hơn? Nếu có chút nào, tôi tin bạn từng thực yêu một ai đó. Những khoảng trống trong tình yêu dài vô tận, ken đặc trong tim óc những kẻ muốn hết lòng cho cuộc yêu. Mà tình yêu là khoảnh khắc… Tôi vẫn sống như tầm gửi, nhờ vào những cảm xúc dưỡng nuôi để mình không chỉ là “tồn tại”, nên tôi yêu quý từng nhịp giao cảm giữa người và người, có thể điều đó đã và sẽ làm tôi lận đận…
Tôi chưa từng ép mình phải yêu, chỉ đơn giản là ngã vào tình yêu như bản chất của nó. Nhưng mỗi lần đứng dậy, tôi không thấy mình tỉnh táo thêm chút nào cả, chỉ thêm u mê vì niềm tin sống chết cho cuộc yêu đời mình. Ngày qua ngày tôi đối diện với mặt trời tự so sánh nguồn năng lượng về tình yêu mà tôi giữ với nắng rọi đỉnh đầu, tôi biết tim mình còn cháy nóng, nhưng có những điều đã rụi thành tro than…
.Như một buổi đêm cắn vai áo nắng, người đã ngồi cùng tôi nơi gió lộng, nói rằng người ở đây khắc này vì tôi, tôi ngây ngô hạnh phúc biết bao… Nhưng sau đó khi tôi phát hiện ra chỉ vì người đang trong một cuộc chờ đợi khác, và cho tôi quá giang sáu mươi phút trống trơn đó, tôi đã từ biệt một cuộc tình vừa hân hoan…
Điều đó, có lẽ sẽ làm tôi lận đận…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhổ bay... bộ răng của người tình cũ vì "bị đá"
Có nhiều cách để trả thù người bạn trai bội bạc nhưng cô Anna Mackowiak sống tại Wroclaw (Ba Lan) lại có một lựa chọn "không giống ai", đó là... nhổ bay cả bộ răng của người yêu cũ.
Được biết, anh Marek Olszewski, 45 tuổi, chia tay cô Anna Mackowiak để đi theo người phụ nữ khác. Tuy nhiên, mấy ngày sau đó, anh bị đau răng và phải tới phòng khám để chữa trị. Thật không may, người chữa trị cho anh lại chính là cô người yêu cũ.
Trong cơn tức giận, cô Anna đã kê cho chàng người yêu bội bạc một liều thuốc tê cực mạnh, khóa cửa lại và... nhổ sạch cả hai hàm răng của anh này. Nữ nha sỹ bức xúc nói: "Tôi đã cố gắng làm việc một cách chuyên nghiệp và kìm nén cảm xúc cá nhân của mình. Nhưng, khi tôi nhìn thấy anh ta nằm đó, tôi lại không kiềm chế nổi và quyết định nhổ hết răng anh ta đi".
Sau khi tỉnh dậy, cảm giác miệng "trống hơ trống hoác", anh Marek đã vô cùng hoảng hốt. Anh kể lại: "Tôi biết có gì đó không ổn bởi vì khi tỉnh dậy, tôi không có cảm giác gì về những chiếc răng của mình và miệng tôi đầy bông gạc.
Lúc đó, cô ấy nói với tôi rằng miệng tôi bị gây tê nên tạm thời sẽ không có cảm giác gì trong giây lát và miếng bông gạc đó là để bảo vệ lợi. Tôi không có lý do gì để nghi ngờ cô ấy vì tôi nghĩ rằng cô ấy là một chuyên gia. Tuy nhiên, khi trở về nhà và nhìn vào gương, tôi đã không thể tin nổi vì hàm răng của mình hoàn toàn trống trải".
Cô nha sĩ trả thù người tình cũ bằng cách... nhổ cả bộ răng của anh ta (ảnh minh họa)
Hiện tại, anh chàng đen đủi Marek còn bị cô người yêu mới cắt đứt quan hệ vì không chấp nhận yêu một "người không có răng". Trong khi đó, người tình cũ "bị đá" của anh sẽ bị điều tra về hành vi sai phạm khi hành nghề và lạm dụng lòng tin cùa bệnh nhân. Có thể, cô sẽ phải hứng chịu hình phạt 3 năm tù giam vì "cơn thịnh nộ" của mình.
Bùi Huyền
Theo Dân trí
HLV Lê Thuỵ Hải tự nhận mình là "tử tù" HLV Lê Thuỵ Hải vẫn thế và luôn gây bất ngờ bằng những phát biểu thật sốc, không giống ai ... Lần này, ông ví mình là "tử tù". "Này nhé, nếu đã nhận án tử hình rồi thì thà thi hành án luôn đi còn hơn chứ kéo dài những ngày sống mà chờ chết làm gì. Tôi đang trong tình trạng...