Rồi em sẽ trở lại
Và cô biết anh vẫn sẽ đợi cô… Những tia nắng đâu còn gay gắt như giữa mùa nữa. Gió hiu hiu thổi mát vào những chiều nắng nhẹ!Bao nhọc nhằn, lo toan hay phiền muộn của mùa cũ chợt tan biến, trả lại cho ta sự thư thái cuối mùa.
ảnh minh họa
Hân Hân ngồi lặng yên bên cửa sổ, khẽ lắng nghe giai điệu của những bài hát quen thuộc. Và rồi…cô lại thấy nhớ…những giọt nước mắt lại nhỏ xuống vào lúc cuối ngày…!
Sau mối tình đầu, Hân Hân bỏ mặc tất cả. Từ một cô gái mạnh mẽ, cá tính, độc lập, thích nổi bật. Cô trở nên ít nói hơn, nụ cười tươi tắn ngày nào, giờ chỉ là những giây phút thoảng qua!
Cô vẫn nhớ anh lắm! Chàng trai lớn hơn cô 7 tuổi, anh thành đạt, chín chắn. Cô yêu anh bởi tính cách, tấm lòng của anh.Cô yêu anh bằng tất cả tình yêu, sự nhiệt thành và đôi lúc pha chút nông nổi của tuổi trẻ. Và giờ đây cô lại chuốc lấy sự đau đớn, thất bại. Sự nông nổi, nhiệt thành đó chẳng còn nữa, chỉ còn lại thân hình tiều tụy cùng với trái tim đã bị bóp nát tự bao giờ.
Cô từ bỏ công việc hiện tại của mình. Cô muốn đi tới một nơi thật xa để quên anh. Mẹ đồng ý cho cô đi…bởi vì bà hiểu!
Cô quyết định trở lại Đà Lạt, mảnh đất bình yên ngày nào, nơi cô đã sinh ra! Ở nơi đó còn có những kỉ niệm thưở nào. Đó là nơi cô sẽ trút bỏ mọi lo toan, muộn phiền!
Cô xa Đà Lạt cũng hơn 7 đến 8 năm rồi còn gì. Cô nhớ lúc đó mình đang học lớp 10, bố mẹ quyết định chuyển ra Hà Nội sống. Những kí ức về Đà Lạt chợt hiện về trong cô với những ngọn đồi thoai thoải, những vườn hoa, những ruộng dâu tây chín mọng, ngọt ngào. Rồi cô nhớ về những người hàng xóm thân thiện, gia đình bác Thanh hay Minh- cậu bạn từ thưở thơ ấu!
Căn nhà cũ của Hân đã bán lại cho người khác. Khi tới đây sống, cô ở lại nhà bác Thanh, bác là người quen của mẹ, trước đây mẹ và bác là bạn thân từ thuở ấu thơ.
Ánh nắng chiều yếu ớt dần buông xuống những hàng thông xanh rì. Một cô gái với chiếc va li nhỏ bước xuống ga tàu. Lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi mà.
Bác Thanh tới đón Hân bằng chiếc xe máy cũ.
Nắng buổi chiều tắt hẳn sau những rặng thông.
Cô được bác Thanh sắp xếp ở trong căn phòng trên gác, nơi có hành lanh nhỏ với vô số những chậu hoa xinh xinh. Từ hành lang có thể nhìn ra cả một vùng trang trại rộng lớn.
Sau bữa ăn tối, trò chuyện với bác một chút, cô đi ngủ sớm. Tối hôm đó, cô ngủ thiếp đi tới tận sáng. Đó là lần đầu tiên sau những vấp ngã, cô thấy mình ngủ ngon như vậy, lần đầu tiên những cơn ác mộng không còn quấy rầy cô nữa…
Những ngày sau đó ở Đà Lạt,Hân giúp bác Thanh chăm sóc những vườn hoa hồng, hoa ly hay những luống dâu tây. Bác bảo sau này chúng chín, lấy số dâu đó làm mứt làm bánh kem và nhiều thứ khác nữa.
Mặc dù mệt thật vì chưa bao giờ phải lao động chân tay. Nhưng cô vẫn cảm thấy vui bởi vì khi con người ta chú tâm vào một việc có ích nào đó thì sẽ cảm thấy vui hơn. Tuy nhiên khi về đêm, thi thoảng trong một phút giây bất chợt nào đó, cô lại cảm thấy nghẹn ngào vô cùng, rồi cô khóc nấc lên, khi ấy cô thấy mình cô đơn lắm. Có lẽ màn đêm đen tối lại nuốt chửng đi lí trí của cô.
Vào những buổi chiều nắng nhạt, cô vẫn thường thong dong với chiếc xe đạp rong ruổi quanh khu nông trại. Ánh nắng dịu êm trải dài trên mảnh đất cao nguyên bất tận…
- Vẫn lãng mạn như ngày xưa nhỉ?
Một giọng nói nghe quen thuộc vang lên sau lưng Hân, cô ngoảnh lại và nhìn…một cậu con trai cao ráo, da ngăm ngăm vì nắng gió nơi đây. Là Minh cậu bạn cũ từ thưở ấu thơ của Hân!
Hân bỏ chiếc xe đạp nằm chỏng trơ trên bãi cỏ, cô chạy sang ôm chầm lấy Minh, cô vẫn hồn nhiên vô tư như ngày ấy!
- Suýt nữa tớ không nhận ra cậu nữa Minh à, cậu cao hơn và đẹp trai quá.
- Cậu vẫn vậy, xinh xắn như ngày nào- Minh nói- Sao về mà không nói cho tớ?
- Tớ về được 3 hôm và ở lại đây dài dài, cậu nhớ là phải rủ tớ đi chơi đó nhá!
Hân cười.
Minh cũng vậy!
Video đang HOT
Hai người bạn cũ từ thưở ấu thơ giờ gặp lại vẫn như ngày nào. Bảy năm trước khi rời xa nơi này thi thoảng cô vẫn liên lạc với Minh, nhưng sau đó vì công việc, cuộc sống nên thưa dần rồi mất hẳn!
Hai người đi dạo quanh khu nông trại cho tới khi những tiếng cười tắt lụn trong những tia nắng cuối chiều!
em-se-tro-lai-2
Suốt thời gian sau đó. Minh vẫn thường xuyên sang thăm Hân, anh rủ cô đi câu cá bên hồ, hay dạo quanh những cánh đồng hoa thơm ngát.
Cô không ngờ rằng sau ngần ấy năm Minh và cô vẫn là những người bạn thân thiết như ngày nào.
Cô nhớ lại quãng thời gian 7 năm về trước, khi còn là những cô cậu học trò hồn nhiên vô tư lự. Cô nhớ những chiều mưa hai đứa đi ô chung, những ngày nghỉ hè cô và Minh lại rong ruổi trên miền cao nguyên bất tận. Ấy vậy mà đã 7 năm rồi, nhanh thật!
Hân không kể Minh nghe những chuyện đã xảy ra trước khi tới đây. Đơn giản vì cô không muốn Minh phải lo nghĩ nhiều về chuyện của mình! Cuộc sống, tình bạn đẹp không có gì bận tâm như vậy cứ trôi đi thế này thì hay biết mấy.
Nhưng cô nhận ra rằng sau ngần ấy năm Minh vẫn dành một tình cảm đặc biệt cho mình…
- Từ lúc chia tay anh chàng hotboy hồi lớp 10 ý. Cậu đã yêu ai chưa? – Minh vu vơ hỏi
Hân cười – Có chứ, nhưng cũng chia tay rồi, tình yêu sét đánh mà. Thế còn cậu thì sao?
- Tớ vẫn vậy thôi, chẳng ai yêu- Minh cười- Có lẽ tớ hơi nhút nhát như cái ngày ấy, chẳng làm gì chỉ biết đợi thôi!
Cô cũng cười! Nhưng trong lòng cô những đợt sóng lại trào dâng, những cảm xúc đan xen hỗn độn rồi rối tung lên. Yêu là chi? Để ta phải mong, phải đợi, phải nhớ rồi lại đau!
Đôi lúc Hân cảm thấy mình có lỗi với Minh, với những gì Minh dành cho cô. Cô không xứng đáng với những tình cảm đó. Nó quá lớn! Trái tim cô đã tan nát sau mối tình ấy! Cô không thể lấy tình cảm của ai đó lấp vào khoảng trống trong lòng mình. Bởi đó không phải là tình yêu thật sự, đó là sự thay thế, sự đùa cợt. Và sự đùa cợt ngu xuẩn nhất trên đời này đó là đùa cợt một tình cảm, một trái tim chân thành!
“Em sẽ dừng lại ở đó thôi anh à
Thứ tình cảm chân thành trong em không còn nữa
Em biết anh, yêu em bằng tình yêu chân thật
Nhưng em chẳng đủ can đảm để yêu anh”
***
Cuộc sống của cô cứ êm đềm trôi như những vì sao trên dải ngân hà…
Ngày chủ nhật bác Thanh đi lên nhà thờ làm lễ Thánh. Hân cùng Minh đi giao hoa vào thành phố từ sáng sớm. Công việc xong xuôi, Minh rủ cô đi ăn kem ở quán nhỏ ngày xưa nơi có những bông hoa ti-gôn mà cô vẫn yêu thích. Hai đứa ngồi ăn kem, cười nói vui vẻ!
Nhưng đang ăn, qua cửa sổ lớn. Cô thấy một bóng người lướt qua. Cái hình bóng ấy khiến cô thần người ra, ly kem trên tay rơi xuống sàn vỡ tan tành.
- Có chuyện gì vậy? – Minh hốt hoảng.
Hân chạy ra đứng lặng bên cửa, cô thấy anh lướt đi trên phố, anh không đi một mình, anh đang khoác tay một cô gái trẻ trung rảo bước trên phố. Cô lặng người đi, những giọt nước mắt nhẹ rơi trên gò má. Một bàn tay đặt lên vai cô…
- Chúng ta về thôi, Hân Hân… Minh nói
Suốt buổi chiều hôm đó, hai người cứ đi mà chẳng nói với nhau câu nào cả. Minh đã hiểu mọi chuyện của cô, Minh sẽ im lặng, bởi Minh biết mình sẽ phải làm gì để giúp cô, anh sẽ không để cô phải buồn nữa!
Cuộc đời trớ trêu thật! Cô nghĩ vậy, cô đã cố gắng trốn tránh anh nhưng ah lại xuất hiện một cách vô tình. Có lẽ cô đã quá yêu anh, cô không trách anh cô trách mình đã quá ngu ngốc khi tin vào tình yêu của anh. Tất cả là giả dối. Tình yêu của anh dành cho cô chỉ là giả dối.
“Cảm ơn anh vì sự hiện hữu hôm nay, nó giúp em vĩnh viễn quên anh. Em sẽ khóc, nhưng chỉ đêm nay thôi, khóc vì anh lần cuối. Và từ mai, em sẽ tiếp tục cuộc sống của mình và không bao giờ nghĩ về anh nữa…”
“Tạm biệt anh, người mà em đã từng yêu
Em sẽ khóc vì anh một lần nữa thôi mà
Rồi em sẽ buông xuôi tất cả
Bởi em còn yêu cuộc sống muôn màu
Em sẽ buồn nốt buổi tối nay thôi
Em sẽ về với cuộc sống của mình
Tạm biệt anh, người mà em đã từng yêu”
Suốt buổi chiều hôm đó, Hân tựa vào vai Minh. Nắng chẳng gắt gỏng và gió vẫn thổi!
…
Sau ngày hôm đó, cuộc sống của Hân lại êm đềm như trước. Đôi bạn vẫn rủ nhau đi câu cá, rong ruổi trên miền cao nguyên bất tận…
Sáng nay Hân cảm thấy những cơn gió heo may đã về, mang theo hơi ẩm lành lạnh.
- Thời gian trôi qua nhanh thật, tớ ở đây gần được nửa năm rồi còn gì
- Uhm. Cậu phải về à?
- Sáng nay mẹ gọi bảo khi nào tớ thu xếp về với mẹ, mẹ đang ốm
- Vậy khi nào cậu về, và khi nào trở lại?
- Chắc ngày kia, còn trở lạ thì… Hân ngập ngừng
- Chắc tớ với bác Thanh lại phải chuẩn bị tiệc rồi.
Minh gượng cười. Hân thì im lặng!
Gió vẫn thổi, cuốn theo vài chiếc lá bay về trời!
***
Thấm thoát đã được hơn nửa năm rồi. Hân phải trở về theo lệnh của mẹ. Cô bỗng thấy luyến tiếc mảnh đất yêu dấu này. Lần chia tay thứ hai giống y như lần trước vậy, không biết khi nào mình mới trở lại nơi đây. Cô biết Minh sẽ rất buồn, cô nhận thấy điều đó trong ánh mắt của Minh ngày hôm qua. Minh yêu cô và trong thời gian trở lại đây, trong cô một thứ tình cảm bỗng lớn dần. Nhưng cô không đủ can đảm để nói lên điều đó, vả lại cô sắp rời xa nơi đây. Cái cô cần đó là thời gian, một thời gian chẳng biết bao lâu nữa để cô trở lại là chính cô ngày đó!
Một buổi sáng mùa thu se lạnh, một cô gái với chiếc va li nhỏ lặng lẽ bước đi trên ga tàu, những tia nắng yếu ớt cuối ngày cũng dần tắt. Ngày chia tay lần 2 vẫn chỉ có bác Thanh tiễn, không có Minh!
Khi đoàn tàu lăn bánh rồi khuất bóng xa xa, có bóng người con trai đứng sau rặng cây…
“Tớ biết cậu sẽ quay trở lại mà Hân, tớ sẽ vẫn đợi như 7 năm về trước”. Sau đó anh bấm send rồi gửi đi.
***
Hà Nội – tháng 3…
Hân Hân ngồi trên chiếc giường trong căn phòng nhỏ của mình,cô khẽ đung đưa theo giai điệu của những bài hát quen thuộc. Sáng nay cô vừa nhận được lịch phân công công tác dài ngày của sếp, chuyến đi tới Đà Lạt.
Hân ngẫm nghĩ, có lẽ cô còn nhiều thứ vấn vương ở cái mảnh đất an bình đó. Cô sẽ trở lại đó một lần nữa để nói hết những gì vướng bận trong lòng với anh. Và cô biết anh vẫn sẽ đợi cô.
“Khi ánh hoàng hôn lụi tàn sau đỉnh núi
Khi màn đêm bao phủ cả đât trời
Khi những ngôi sao sẽ lại tỏa sáng
Đó là khi…
Em lại trở vê
Xua tan đi màn đêm đây băng giá
Rôi thắp lên ngọn lửa của tình yêu”…
Theo Iblog
Vợ đảm nhận kết quả bất ngờ sau 3 tháng 'bơ' chồng
'Xin em, anh không phải là con của em!', anh Quang tức giận quát lên ầm ĩ khi chị Hoa đang dỗ dành mình uống nốt cốc nước cam sau bữa tối.
Cứ nào là: 'Em đã mất công vắt ra đây!' rồi lại: 'Anh không uống thì làm sao có sức đề kháng được!', hay dọa yêu: 'Nào, có uống không để chị lấy cái roi hả?'... Anh Quang thật không thể chịu đựng được hơn nữa, bao nhiêu dồn nén lại như muốn nổ tung ra.
Có lẽ những câu kiểu như: 'Anh uống thêm cốc sinh tố này đi, em xay sẵn bỏ rất nhiều sữa và sữa chua như anh thích rồi đấy!' hay: 'Tối nay anh thích ăn gì để lát về đi chợ em nấu!', 'Sao anh chưa đánh răng mà đã đi ngủ?', 'Anh cố thêm một bát nữa đi, dạo này em thấy anh lại gầy hơn rồi đấy!'... chắc hẳn ông chồng nào cũng thích nghe. Đi về nhà không phải làm gì cả, chỉ việc tắm giặt xem tivi đợi cơm chắc ông chồng nào cũng sướng.
Nhưng mà với anh Quang thì phải nói là đã ngán đến tận cổ mất rồi. Kể sao nhỉ, kiểu như ngày nào cũng nghe giọng vợ nheo nhéo bên tai, hết anh nên thế này lại không nên thế kia, ăn cái gì bổ béo như nào bao nhiêu vitamin ở đấy, lại thì anh thích gì để em... Có những hôm đang làm việc bận túi bụi, thấy điện thoại của vợ là anh lại sợ hãi khi phải chuẩn bị tinh thần trước câu hỏi 'Anh ơi, tối nay ăn gì nhỉ?'...
Anh Quang đóng sầm cửa bỏ ra ngoài trước gương mặt sững sờ, ngạc nhiên của vợ. Chị Hoa chỉ kịp hỏi với theo một câu: 'Anh đi đâu?' và nghe chồng đáp cộc lốc: 'Đi hít thở không khí!'. Chị vẫn bàng hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra, không thể tưởng tượng được công sức yêu thương, chăm bẵm chồng trong bao nhiêu ngày qua đến nay lại phải đớn đau nhận được sự phản kháng như thế từ chồng.
Ảnh minh họa
Chị khóc như mưa trách móc chồng vô tâm, ích kỷ, quá đáng và thấy tủi thân thương mình ghê gớm. Bao nhiêu ngày tháng qua chị có đòi hỏi gì vô lý đâu, vất vả chăm bẵm chồng từng li từng tí, cái gì cũng nhịn chồng nhường chồng. Đấy, ngay cả cốc nước cam ấy chị nài nỉ chồng uống cho bằng được nhưng chị thì cũng đã bao giờ uống đâu. Cam mua về không dám ăn, dành vắt nước cho chồng, chồng chỉ việc tu một phát hết sạch trơn, mà cũng thấy nhọc nhằn quá nhỉ?
Việc nhà chị cũng chẳng bao giờ bắt chồng làm gì, một mình chị tất bật lo lắng về sớm đi chợ nấu cơm dọn dẹp giặt giũ. Chồng chưa bao giờ phải quan tâm hỏi han xem vợ có mệt không, có muốn gì không. Còn chị thì thấy chồng hơi buồn buồn suy tư một chút là đã tìm đủ mọi cách để truy cho được nguyên nhân và quan tâm chồng. Với cả, mọi mối quan hệ của chị đều bị cho ra rìa hết từ ngày chị lấy anh, ấy vậy mà...
Chị quyết định rồi, mình nhất định phải sống khác đi! Bơ chồng đi mà sống, cứ để mặc kệ người ta một thời gian rồi sẽ hiểu được tầm quan trọng của mình. Rồi sẽ đến lúc anh phải quay lại ỉ ôi chị để xin một chút quan tâm, một chút tình yêu và một chút những hỏi han cho mà xem. Nghĩ vậy, chị thấy có chút hả dạ, bắt đầu lên kế hoạch cho những ngày tháng gạt chồng sang một bên và chỉ sống vì mình mà thôi!
Từ hôm sau, đi làm chị không còn gọi điện hỏi han gì chồng nữa. Những lúc rảnh, chị lên mạng đọc báo, tìm hiểu những thứ liên quan đến cuộc sống của mình hoặc chán quá thì đọc sách. Còn đến lúc về đi chợ, chị mua đồ ăn theo ý mình, chẳng cần phải hỏi ý kiến của anh. Chị về, vẫn một mình cơm nước và đợi chồng. Anh có về muộn chị cũng chẳng gọi cách 5 phút một lần như trước mà tranh thủ làm việc này việc kia hoặc xuống dưới nhà đi dạo hóng gió.
Chị dành thời gian ba tối mỗi tuần để đắp mặt nạ dưỡng da thay vì cứ chăm chăm vào điện thoại, máy tính của chồng lục tìm từng tin nhắn, cuộc gọi và tra hỏi chồng. Chỉ sau một thời gian ngắn, khoảng ba tháng thôi mà chị cảm giác như mình là người hoàn toàn khác. Chị thấy mình tự tin, xinh đẹp và lúc nào cũng phơi phới tràn đầy nhựa sống chứ không phải là một người đàn bà đầu tắt mặt tối nơi góc bếp coi chồng là trung tâm của vũ trụ nữa.
Chị cũng bắt đầu gặp gỡ lại bạn bè từ thời cấp ba và đại học, tham gia các bữa tiệc, nhận những lời mời tán gẫu ở quán café và nhận ra cuộc sống vốn thật thú vị hơn mình tưởng rất nhiều. Để đến lúc thỉnh thoảng thấy vợ diện váy, ăn mặc đẹp và thông báo đi ra ngoài không ăn cơm ở nhà, anh Quang có vẻ cũng bắt đầu hơi lúng túng, khó chịu. Anh thường xuyên gọi điện giục vợ về nhà sớm. Thấy vậy, chị Hoa lại cảm giác vui vui vì trước đây chỉ có mình mới phải làm việc đó.
Thậm chí chị còn bình thản: 'Vâng!' khi chồng thông báo: 'Ngày mai anh đi công tác một tuần nhé!' mà không sốt sắng chuẩn bị nào thuốc, nào đồ ăn vặt, nào áo quần là lượt phẳng phiu... Chị để anh một mình làm tất thảy mọi việc. Còn chị chỉ đứng bên nhắc nhở đôi chút mà thôi. Ấy thế mà không hiểu sao chị thấy anh buồn buồn, thôi chị cũng kệ chẳng hỏi han chi nhiều. Để đến lúc đọc email chồng gửi ngay ngày hôm sau, chị lại cực kỳ bất ngờ:
'Em à, đừng ngạc nhiên quá khi nhận được email đầu tiên này của anh. Anh viết nó vì anh buồn quá! Dạo này em khiến anh không còn cảm nhận được nhiều sự quan tâm như trước nữa, cảm giác em bớt yêu anh đi. Nói thật, anh từng cảm giác ngột ngạt, tù túng khi em quá chiều chuộng, chăm bẵm và kiểm soát anh. Nhưng nay, khi em vừa buông anh ra, thì anh lại cảm giác như mình bị níu lại về phía em nhiều hơn. Càng ngày anh càng yêu em hơn, và rất sợ mất em, em biết không?'.
Mắt chị nhòe đi vì quá hạnh phúc. Chị đến lúc này mới nhận ra, không phải cứ chạy theo chăm sóc chồng từng li từng tí như con thì mới được chồng yêu. Cuối cùng vẫn là nên sống vì bản thân mình, mọi sự quan tâm đều nên có mức độ của nó, cái gì cũng chỉ nên vừa phải mà thôi. Buông để giữ rõ ràng là bài học hôn nhân chị đã bỏ quên lâu này.
Theo Netnews
Đừng xa anh như chị em đã từng... Ly à, hứa với anh, đừng bao giờ xa anh như chị em đã từng xa anh, hãy nắm tay anh đi hết quãng đường còn lại em nhé...! - Cho tôi 1 tách cafe. Tiếng nói của Ly phát ra từ chiếc bàn phía góc tường cạnh cửa sổ, Ly có một mái tóc ngắn cá tính , đôi mắt đen tròn...