Rồi em sẽ quên thôi
Giờ có hối hận cũng không kịp vì bên anh giờ đã có người thay thế em yêu anh.
Em yêu anh hơn thế, nhiều hơn lời em vẫn nói.
Để bên anh em đánh đổi tất cả bình yên
Đêm buông xuôi vì cô đơn, còn riêng em cứ ngẩn ngơ
Có khi nào ta xa rời…
Anh à! Thế là hơn 2 năm chúng ta xa nhau rồi. Anh là tình yêu đầu đời của em ở cái tuổi 18 ngây ngô và dại khờ. Một tình yêu chân thành mà em đã vội vàng rời xa nó mà em không hay biết nó quan trọng với em như thế nào. Cái tính trẻ con ương bướng của em đã làm em mất đi nửa yêu thương của mình. Giờ có hối hận cũng không kịp vì bên anh giờ đã có người thay thế em yêu anh.
Anh còn nhớ những kỉ niệm của chúng ta không anh? Em thì chẳng thể nào quên được. Em và anh kết bạn với nhau qua mạng. Người ta nói “qua mạng chỉ là ảo”, em không phủ nhận điều đó, em chỉ muốn lên mạng kết bạn cho vui thôi, chẳng bao giờ sẽ nghĩ sẽ yêu một ai đó. Nhưng ai ngờ được em lại yêu anh – một người lính. Chúng ta đã có những khoảng thời gian rất hạnh phúc với nhau. Anh luôn là người chiều chuộng em, luôn là người làm lành với em trước mặc dù em mới là người sai. Anh là một người nói ít nhưng anh luôn thể hiện tình cảm một cách chân thành. Trong các cuộc chuyện trò, anh luôn là người lắng nghe em nói. Còn em lại là một con chim líu lo suốt. Cũng bởi cái tính hay nói mà anh lúc nào cũng chỉ muốn nói chuyện với em. Còn em nhiều khi bực mình anh lắm cơ, cứ bắt em nói hoài mà chẳng nói gì mấy, chỉ nghe và cười. Làm em phải kể cho anh nghe hết chuyện này tới chuyện khác, hết chuyện ở lớp, ở nhà tới những chuyện xa tít mù tắp tận mấy đời nhà em. Anh hay chờ em học xong bài mà khi đó muộn lắm rùi chỉ để biết em ngủ ngon. Vì sức khỏe em yếu mà hay học khuya nên anh gia hạn cho em trước 11h đêm phải đi ngủ. Nhiều khi bài vở chưa xong mà anh bắt em đi ngủ, em tức lắm nhưng nghĩ đó là vì anh lo cho em mới vậy nên em đành nghe theo anh…
Giờ đây em thấy hối tiếc khi đã mất anh mãi mãi (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em luôn tự ti vì em bất hạnh, em không được bằng những cô gái khác. Em sinh ra đã bị khuyết tận 2 chân do thời mang thai em mẹ đã bị cảm nên di chứng. Em đã phải vận lộn với cơn đau khi 3 lần phẫu thuật và rồi em đi lại bình thường nhưng do không có tiền chữa sớm nên khi xong em cũng không phát triển mà chỉ cao có 1m22. Em buồn tủi vô cùng. Khi anh nghe em kể về mình như vậy thì anh lại càng yêu em hơn, thương em nhiều. Anh luôn khen em có một khuôn mặt thiên thần, đôi mắt biết nói, nụ cười duyên dáng,… đúng là khuôn mặt em xinh thật, nhưng sao tạo hóa lại cho em đôi chân như vậy chứ? Sao không cho em được giống mọi người. Còn anh, anh không hẳn đẹp trai nưng số cô theo anh thì nhiều. Anh cao 1m73 trong khi em có 1m22, chúng ta chênh nhau quá nhiều, đi bên anh em thấy em quá nhỏ bé. Vậy mà anh vẫn yêu em, em hạnh phúc vì điều đó.
Biết bao nhiêu lần chúng mình giận nhau rồi chia tay nhưng tình yêu lại kéo chúng ta về bên nhau. Vậy mà giờ em lại mất anh mãi mãi. Lỗi không phải do anh mà là do em, do em quá tự ti về bản thân mình. Anh không quan trọng vấn đề cao thấp, còn em thì lại quá quan trọng. Em đã tự mình đánh mất tình yêu thực sự của mình vì quá tự ti. Còn anh, anh luôn tạo dựng cho em một niềm tin, em lại luôn là người phá vỡ nó. Em biết tình yêu anh dành cho em rất nhiều. Anh luôn nói: “Không có ai là hoàn hảo, ai cũng được nhận tình yêu hết, chẳng phân biệt người ta như thế nào cả”. Em đã không cho mình một cơ hội được nhận tình yêu chân thành, đã không cho anh cơ hội chở che em. Khi đã chia tay anh vẫn còn mong em suy nghĩ lại và quay về bên anh, nhưng tính em quá trẻ con và hiếu thắng đã không chấp nhận.
Để rồi giờ đây em thấy hối tiếc khi đã mất anh mãi mãi. Đã hơn 2 năm trôi qua, em đã bước sang tuổi 20 – cái tuổi biết suy nghĩ chín chắn hơn em nhận ra anh đối với em quan trong như thế nào. Em không thể tìm thấy một tình yêu đích thực, cũng không tìm thấy một người yêu và quan tâm em như anh. Những người em quen chỉ là họ vẫn quá quan trọng hình thức bề ngoài hay trái tim em chẳng xóa được hình bóng anh. Em vẫn cô đơn trong thế giới này. Nhiều khi nhìn những đôi ho quan tâm nhau mà em ước có anh. Em khao khát mình được như họ nhưng… em gạt nước mắt và bước đi. Ai cũng nghĩ em mạnh mẽ lắm! Luôn cười, em chẳng hề biết khóc… Nhưng đâu có biết em đau như thế nào? Em rất hoàn hảo khi tạo ra được vỏ bọc đó.
Giờ đây, em phải bước tiếp mà chỉ có mình em. Nhưng anh à! Em cất anh vào tim em nhé? Em muốn dành cho ai đó một khoảng trái tim em. Anh là quá khứ, em muốn có một người yêu em trong tương lai dù người đó không bằng anh thì em cũng sẽ trân trọng. Anh cũng mong em hạnh phúc đúng không anh? Sẽ chẳng có ngôi nhà hoa hồng như em và anh từng muốn trong bài hát em hay hát cho anh. Nhưng em và anh sẽ được hạnh phúc dù không cùng một mái nhà.
Hạnh phúc nhé anh! Yêu anh
Theo 24h
Cái giá của những cơn "say nắng"
Với kinh nghiệm tình trường từng trải, cộng với những lời mật ngọt từ Khang, chỉ sau 2 tháng Dạ Thảo đã tự nguyện lao vào vòng tay của sếp. Cô sẵn sàng hiến dâng tất cả cho tình yêu.
Minh Sơn (Hà Tĩnh) là công nhân bảo trì điện tại một nhà máy sản xuất thực vật ở Sài Gòn. Sơn tình cờ quen Thanh Thủy (Bình Dương) là y tá ở một bệnh viện huyện. Tiếng sét ái tình đến khá bất ngờ khiến hai người hút vào nhau như thỏi nam châm không rời xa nhau được. Ai cũng nghĩ họ sẽ cưới nhau. Nhưng thật bất ngờ mới đây gặp lại Sơn trong bộ dạng khác hẳn, trông rất thảm hại và đang cầm tờ đơn xin thôi việc. Tôi không tin vào mắt mình bởi Sơn vốn có công việc rất tốt, mọi thứ đều tương đối ổn...
Sơn giãi bày: Em yêu Thủy ngay từ cái nhìn đầu tiên, và thật lòng thương cô ấy vì đây là tình yêu đầu đời nên em chỉ biết yêu cô ấy hết mình. Thủy muốn xin chuyển về quê để được gần nhà, em đã tự nguyện xin chuyển công tác cho cô ấy. Và đau đớn hơn là em đã mù quáng tin vào lời dụ ngọt của Thủy khi hứa sẽ lấy em nên em đã dành hết tài sản để mua đất cho cô ấy đứng tên. Nhưng thật trớ trêu, sau một thời gian bên nhau, cô ấy dứt khoát đòi chia tay và công khai lý do: Không yêu em mà chỉ lợi dụng tình cảm chân thành của em. Chua xót quá! Chỉ vì một phút "say nắng" mù quáng mà em mất tất cả. Tình yêu, tiền bạc, lòng tin... Em xin nghỉ việc, về quê một thời gian rồi tính tiếp.
Dạ Thảo (Long An), 22 tuổi, một cô gái trẻ đẹp vừa tốt nghiệp đại học. Với tấm bằng cử nhân kinh tế loại giỏi, Thảo dễ dàng xin vào làm tại một ngân hàng lớn. Ngay từ những ngày đầu đi làm, cô được rất nhiều chàng trai trong cơ quan để mắt tới bởi vẻ tươi trẻ và nụ cười luôn thường trực. Trong số đó có cả anh đã có gia đình. Không hiểu sao trong số đó, cô chỉ "say" mỗi Minh Khang, Trưởng phòng tín dụng của ngân hàng.
Không "thả" mình theo những tình cảm nhất thời để không phải hối tiếc về sau... (Ảnh minh họa)
Với kinh nghiệm tình trường từng trải, cộng với những lời mật ngọt từ Khang, chỉ sau 2 tháng Dạ Thảo đã tự nguyện lao vào vòng tay của sếp. Cô sẵn sàng hiến dâng tất cả cho tình yêu. Tiếc là tình cảm gửi nhầm chỗ, chỉ sau một thời gian ngắn, hậu quả mình cô "gánh": Mang bầu, phá thai, xin nghỉ việc... Chỉ vì một phút nông nổi mà cô đánh mất mình ở cái tuổi đẹp nhất của người con gái và phải trả giá quá đắt khi vừa chập chững bước chân vào đời.
Minh Huyền (Thái Nguyên) cũng đã rất đau khổ, tuyệt vọng không kém khi cũng chỉ vì 1 phút "say nắng" bất thường. Cô mới 20 tuổi nhưng đã có gia đình và con gái 2 tuổi. Chồng phụ lái xe đường dài, con gửi ông bà ngoại nuôi nên Huyền vào khu công nghiệp Mỹ Phước làm việc. Tuy mới vào làm 3 tuần nhưng cô đã quen và "cặp" với Anh Tuấn - một người làm cùng, quê ở Sóc Trăng. Không hiểu Tuấn ngon ngọt thế nào mà Huyền đã tự nguyện "trao thân" cho hắn. Không những thế, cô còn đem hết tiền phòng thân để mua xe máy cho Tuấn. Cô như say trong hạnh phúc, quên hết cả gia đình, chồng con.
Rồi chuyện gì đến cũng đến. Một đêm, Lai, chồng cô từ Bắc vào thăm. Vì muốn vợ bất ngờ nên Lai không báo trước nên anh đã tận mắt chứng kiến sự phản bội của vợ. Dù Huyền cố thanh minh và cầu xin chồng tha thứ nhưng Lai vẫn yêu cầu vợ ký nào đơn ly hôn ngay sau đó. Huyền hối hận thì cũng đã muộn, đặc biệt con cô sẽ lớn lên thế nào nếu nó biết gia đình nó tan nát vì mẹ nó "theo trai"...
Chỉ vì một phút "say nắng" mà thiệt đủ đường. Tình yêu luôn là điều thiêng liêng và kỳ diệu mà tạo hóa ban cho con người. Do đó, khi yêu cũng luôn cần đến sự tỉnh táo, lý trí, không "thả" mình theo những tình cảm nhất thời để không phải hối tiếc về sau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em và định mệnh! Em chịu nhiều áp lực từ gia đình, từ phía người ta và từ tôi. Biết em mệt mỏi và buồn rất nhiều tôi càng muốn được ở bên an ủi và động viên em. Năm tôi 22 tuổi mẹ nói với tôi rằng: "Vì con cho nên mẹ mới sống với bố đến bây giờ để con đủ lớn, đủ hiểu để...