Rồi em sẽ khác, phải không anh?
Ngày nào đó gặp lại, mong rằng chúng ta sẽ khác. Nhưng đều phải thật hạnh phúc nhé, anh yêu!
Sau ngày chúng ta chia tay, em hoàn toàn không có chút ý niệm về thời gian cho tới khi giấc mơ đêm qua khiến em choàng tỉnh giấc. Trong giấc mơ, em thấy anh trở lại, vòng tay ôm em thật ấm và khẽ khàng nói: “Em à, anh đã về rồi đây!” Tưởng đâu nhung nhớ đã biến thành nước mắt khiến vai áo anh ướt đẫm. Anh mỉm cười, hôn lên đôi mắt em. Anh giữ yên tay em trong tay mình và bảo “Đừng lo, có anh ở đây rồi!”. Đã bao tháng ngày rồi ta xa vắng nhau, đã bao mùa phượng rụng xuống em không có anh bên cạnh.
Nhớ những ngày xa xưa, lang thang trên con phố, gom những cánh hoa lộc vừng rụng xuống xếp thành hình trái tim với tên của hai đứa mình. Ngốc nghếch lắm anh nhỉ? Vậy mà anh cười hiền, bảo yêu em nhiều lắm. Anh yêu em từ những điều rất nhỏ, những ngốc nghếch bé bé mà anh bảo anh sẽ yêu đến suốt cuộc đời. Nhưng tình cảm đâu phải thứ muốn là được. Anh đã buông tay em và đến bên một người khác.
Ảnh minh họa (Nguồn: Tumblr)
Đã bao tháng ngày rồi em tưởng rằng nỗi nhớ đã khô và lòng mình không còn mong ngóng anh nữa. Nhưng anh đã trở về, trong giấc mơ đêm của em. Em tỉnh giấc, không gian xung quanh tĩnh mịch. Em mở máy vi tính, Facebook của anh vẫn rộn rã tiếng cười và những lời ngọt ngào âu yếm, của anh và bạn gái anh. Em hiểu rằng tất cả chỉ là một cơn mơ và tệ hơn chỉ mình em chìm sâu trong cơn mơ đó.
Anh đã bước những bước thật xa, ra khỏi cuộc đời em và nắm tay một người khác. Nhưng em vẫn ở đây, chìm sâu trong những giấc mơ chờ anh quay lại. Mà điều đó, có bao giờ thành sự thật đâu anh nhỉ?
Video đang HOT
Em lau khô nước mắt trên má mình. Hành động ấy đã bao lâu nay em phải tự làm một mình, như một người can đảm khép chặt quá khứ sau lưng. Em nở nụ cười trước mọi người, không dám bộc lộ những phần yếu đuối nhất, phần luôn chờ mong anh trở lại. Em nhắn tin cho anh: “Rồi chúng ta sẽ trở lại như cũ, phải không anh?”
Ảnh minh họa (Nguồn: Tumblr)
Em biết điều ấy khiến anh khó xử. Bởi trái tim đã rẽ lối thật không có cách nào quay trở về. Anh nhắn tin điềm đạm, và em biết anh cũng đang rất đau. “Mùa cũ, hãy để nó trôi xa em à. Rồi em sẽ khác, chúng ta sẽ khác. Và anh luôn muốn em được vui”.
Em tắt điện thoại, rồi nằm ra giường. Chợt muốn ra phố để mỉm cười với những người xa lạ, để rộng lòng mình với những con người mới, để thật “khác” như anh đã từng.
Rồi em sẽ khác, sẽ quên anh như quên một hồi ức buồn không đáng nhớ.
Rồi em sẽ khác, sẽ nhớ anh hoài trong giấc mơ đêm, nhưng chỉ để nhớ và vững lòng bước về phía trước. Vì biết có một người luôn mong em được vui, dẫu không thể ở bên em nữa.
Rồi em sẽ khác, sẽ yêu và được yêu.
Ở một góc nào đó xa vắng của thành phố này, em thầm mong anh hạnh phúc. Ngày nào đó gặp lại, mong rằng chúng ta sẽ khác. Nhưng đều phải thật hạnh phúc nhé, anh yêu!
Theo Tiin.vn
Vợ bận nghỉ trưa ở khách sạn với sếp
Cơ quan gần nhà nhưng trưa nào Thắng cũng gà gật ở công ty. Bởi vợ anh đang bận làm "nhiệm vụ cao cả"...
Vợ Thắng làm thư ký cho một công ty lớn chuyên sản xuất đồ nội thất cao cấp. Công việc bận bịu là một điều không có gì phải thắc mắc. Ấy vậy nhưng Nhàn lại bận tối mắt, tối mũi, chẳng thể lấy đâu ra một chút thời gian rảnh để chăm lo cho gia đình. Khi nào cũng có điện thoại gọi cô đi đâu đó, và mỗi lần được chồng hỏi, cô đều trả lời: "Sếp gọi".
Biết đặc thù công việc của vợ, Thắng cũng muốn thông cảm. Ai cằn nhằn gì thì cằn nhằn, anh vẫn cắn răng chịu đựng ngày 3 bữa cơm bụi, mì tôm. Hôm nào tử tế lắm thì có bữa cơm anh vụng về chuẩn bị. Vợ chồng mới cưới nhau được hơn một năm mà căn nhà khi nào cũng im ắng. Họa hoằn lắm Nhàn mới đụng tay vào công việc nội trợ, vì có muốn làm cũng không biết lấy đâu ra thời gian.
Vợ Thắng bận bịu vì nghỉ trưa ở khách sạn với sếp. (ảnh minh họa)
Có vợ đẹp, lại làm công việc khá nhạy cảm nhưng Thắng vẫn một mực tin tưởng vợ. Nhàn bảo buổi trưa không về được, anh tự ăn uống rồi nghỉ ngơi thế nào thì tùy. Thế là Thắng cũng chẳng buồn về nhà, gọi cơm hộp ăn xong rồi lại gà gật ở bàn làm việc.
Về phần Nhàn, công việc có bận rộn thật, nhưng không đến mức khiến cô phải vắng nhà 20/24h như thế này. Chủ yếu, sếp muốn cô ở bên cạnh vì sếp biết, cả công ty này chẳng có ai có được đôi chân dài miên man như Nhàn. Ban đầu, Nhàn được ngồi phòng riêng, nhưng một thời gian sau, sếp gọi cô vào ngồi cùng một phòng cho tiện làm việc, trao đổi. Mà phòng của sếp khi nào cũng buông rèm kín mít, ai vào cũng phải gõ cửa và ngồi đợi. Tự tiện xông vào thì coi như phải nghỉ việc là cái chắc.
Nhàn thấy mình được sếp ưu ái nên cô khá tự tin ở công ty. Cô cũng thích vẻ đẹp trai và hào phóng của ông sếp người ngoại quốc này. Sếp không ngần ngại dẫn cô đi ăn ở những nhà hàng đắt tiề.n nhất, mua sắm những món đồ hiệu sang trọng nhất. Vậy nên khi nào sếp alô, Nhàn cũng phải có mặt ngay lập tức.
Lấy cớ bận công việc để che mắt chồng. Ngày nào Nhàn cũng vắng mặt ở nhà. Kể cả buổi tối, nếu có điện thoại, cô cũng đi đến sáng mới về. Thắng thuộc loại hiền và dễ cảm thông nên vợ nói gì anh cũng nghe, chỉ có điều, anh thấy có một sự đ.e dọ.a mơ hồ nào đấy đang đợi vợ chồng anh ở phía trước.
Nhàn chỉ làm việc khoảng một phần ba thời gian. Thời gian còn lại, cô và sếp bận "du hí" với nhau ở nhà nghỉ. Sếp đã hứa "thưởng" cho cô chiếc ghế trưởng phòng marketing. Vị trí này Nhàn đã nhắm ngay từ khi mới vào công ty nhưng bị nẫng tay trên bởi một người có má.u mặt hơn. Thế là vì mục đích trèo cao, Nhàn chấp nhận hết mọi yêu cầu của sếp, kể cả việc đi khách sạn với ông.
Nhàn chỉ làm việc khoảng một phần ba thời gian. Thời gian còn lại, cô và sếp bận "du hí" với nhau ở nhà nghỉ, khách sạn.
Lúc đầu, lịch đi khách sạn khá thưa thớt, nhưng càng ngày, nó trở thành lịch thường nhật. Cứ đến giờ nghỉ trưa, sếp và cô lại đến một khách sạn nào đấy và ở lại đó luôn cho đến chiều. Có ai thắc mắc, Nhàn đều bảo đi có công chuyện. Ông sếp của Nhàn thuộc dạng "khỏe" trong "chuyện ấy", nên hễ hôm nào bận thật, không đi được khách sạn, Nhàn thấy ông cứ cáu gắt, bực dọc thế nào ấy. Còn về phần Nhàn, cô thấy việc này bí mật thì cũng chẳng gây tổn hại đến ai cả.
Cứ thế, Nhàn làm việc là phụ nhưng đi khách sạn với sếp lại là chuyện chính. Cả công ty ai cũng xì xầm bàn tán, nhưng chẳng có ai dám ra mặt "nói đểu" Nhàn một câu nào. Vì xét cho cùng, ai cũng sợ bị sa thải
Thắng nghe ông bạn nối khố rỉ tai chuyện bậy bạ của sếp với vợ. Anh chẳng tin nhưng cũng thấy dao động. Vợ anh dạo này chưng diện kỹ lắm, lại sắm toàn đồ hiệu. Hơn nữa, "chuyện ấy" của vợ chồng anh thật nhạt nhẽo. Nhàn lúc nào cũng lấy cớ mệt để từ chối chồng. Có khi cả mấy tháng trời, Nhàn chẳng cho Thắng đụng vào người, mà có "đụng" thì cũng chỉ qua loa đại khái, chẳng mấy mặn mà gì.
Nhàn chế.t điếng khi thấy người tự xưng là bồi bàn lại chính là chồng của mình.
(ảnh minh họa)
Nghe bạn hiến kế, buổi trưa Thắng không ở lại công ty nữa mà đi "rình" vợ. Suốt một tuần liền, trưa nào anh cũng chứng kiến vợ anh tay trong tay với ông sếp ngoại quốc đi vào khách sạn Rainbow. Đến ngày thứ tám, anh giả vờ thuê phòng và đi theo.
Nhàn chế.t điếng khi thấy người tự xưng là bồi bàn lại chính là chồng của mình. Cô không biết thanh minh thế nào với chồng, bởi trên người cô bây giờ chỉ có độc mỗi bộ đồ lót. Ông sếp tái mặt hô hóan, không hiểu chuyện gi đang diễn ra, chỉ thấy tự dưng có một người đàn ông lạ nhảy vào phòng và lôi xềnh xệch người tình của mình đi trong bộ dạng khó coi.
Những chuỗi ngày bận bịu của Nhàn vẫn cứ tiếp diễn. Chỉ khác là, lần này đã có thêm một lá đơn ly dị đã có sẵn chữ ký của chồng cô.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Oan gia tình cũ Hà choáng váng nhưng vẫn cố giữ cho chồng chút thể diện cuối cùng, cô rút điện thoại run run bấm số. Bên kia đường, hai con người vẫn mải miết quấn lấy nhau rồi mất hút sau cánh cửa... Nghe chồng điện thoại í ới hẹn hò với bạn, Hà đi ra đi vào lòng như có lửa đốt. Mỗi năm, cứ...