Rời đi trong im lặng, vì có lẽ người ta không muốn làm tổn thương đến em…
Tôi thích cái cách người thầm lặng rời đi, bởi vì như thế người sẽ chẳng nhìn thấy những giọt nước mắt nơi tôi, sẽ thanh thản hơn rất nhiều.
Hôm nay tôi nhận được tin nhắn rằng “anh ta đi rồi, không nói với em lời nào, cũng chẳng cho em biết lý do chia tay. Thương thay trái tim của một kẻ vì tình yêu mà si mê bất ngộ. Tôi nói gì giờ cũng trở nên thừa thãi, vì vết đau nơi em đang rớm màu bi thương.
Chia tay một mối tình, ừ thì đau lòng, ừ thì trái tiam sẽ đớn đau như hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm xuyên, nhưng cuộc sống mà, có gặp gỡ ắt có chia xa, cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn.
Rạn vỡ là một phần tất yếu của cuộc sống…
Chẳng có một lý do nào bao biện cho sự tan vỡ, chỉ đơn giản là hết yêu. Một chữ yêu nghe tưởng chừng nhẹ bẫng nhưng lại đằm sâu đến khó tin. Bởi thế đâu ai giải thích được rằng tại sao mình yêu người này mà không phải người kia, rằng tại sao khi người rời đi trái tim lại đau đến thế.
Tôi cũng từng yêu và từng đau vì tình yêu đấy thôi. Nếu anh ấy rời đi trong im lặng, vì có lẽ người ta không muốn làm tổn thương đến em, vì nói ra lời chia tay cũng đâu dễ dàng gì, rời đi, cứ thế mà đi thẳng. Em sẽ đau một thời gian, rồi vết đau cũng sẽ liền sẹo, bận tâm chi nhiều những hoài nghi vấn nặng suy tư.
Bởi sự im lặng của người vào thời khắc ấy chính là sự thật rằng người không còn yêu em nữa rồi, rằng đến lúc tình yêu phải kết thúc đi thôi. Chỉ là yêu không đủ sâu, tình không đủ nặng để tiếp tục cạnh bên nhau. Vội vàng như thể nếu không đi thì cả hai sẽ ôm chầm lấy nhau mà khóc mất, nên người bước đi rất nhanh. Bên nhau lâu đến thế nhưng cuối cùng lại chọn cách buông bỏ, chẳng dễ chịu mấy đâu, còn hơn ở bên em khi trái tim đã nguội tắt lửa yêu. Đã có khi hạnh phúc như thế này, hãy nhớ về kỷ niệm ngọt ngào!
Tôi thích người thầm lặng rời đi, bởi vì như thế người sẽ chẳng nhìn thấy những giọt nước mắt nơi tôi, sẽ thanh thản hơn rất nhiều. Con gái thường tò mò, nếu không biết được lý do thì sẽ không thể yên ổn còn khi tường tận mọi thứ thì lại không cam lòng.
Này em, nếu anh ta đã muốn kết thúc rồi thì đừng cố gắng khóc lóc làm gì, người ta cũng sẽ phải đi thôi. Còn nếu muốn nói thì anh đã nói ra, im lặng có lẽ là điều tốt nhất cho cả hai lúc đó. Là con gái, chỉ khóc khi mình cần, đừng phí hoài lệ cay cho người muốn đi, đau lòng thì cũng phải kiêu hãnh như một nàng công chúa, đừng bi lụy quá nhiều.
Video đang HOT
Đừng hỏi nhiều khi kết thúc, cứ im lặng để thời gian chảy trôi, vết đau rồi cũng sẽ lành lại, rồi em sẽ yêu thôi. Yêu như cái cách mà em dành tất cả vốn liếng cảm xúc thanh xuân trao cho người đàn ông ấy, trái đất vẫn xoay tròn, người cần đi thì cũng đã đi rồi, đau lòng thêm cũng chỉ mình em.
Sau chia tay, em vẫn phải tiếp tục hành trình của mình thôi.
Một vài bận trong đời tôi sợ hãi tình yêu, tôi sợ cảm giác phải rời xa một người khi đã người ấy đã trở thành thói quen, tôi sợ những đêm ôm gối khóc thầm vì nhớ thương chẳng biết ngỏ cùng ai. Nhưng rồi tất cả cũng sẽ qua đi, sau cơn mưa trời sẽ lại nắng, sau những đớn đau rồi em cũng sẽ hạnh phúc, cứ tin là thế đi.
Duyên chỉ đến thế, người ấy chẳng thuộc về em, nên rời đi là chuyện của thời gian. Đừng hoài nghi rằng tại sao người rời xa, đừng dằn vặt bản thân vì bất cứ điều gì,sau tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi em…
Nguồn Internet
"Những mốc thời gian hạnh phúc": Lời tỏ tình may mắn chẳng muộn màng
"Tớ thích cậu. Cũng thích cậu." Tôi bật khóc như con nít, những giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má. "Không, tớ thương cậu. Vẫn luôn thương cậu."
"Alo... Ai vậy?"
"Alo..." Tôi nghe được giọng mình nghẹn ngào dù bản thân đã cố kiềm những giọt nước mắt.
"Ủn đấy à? Phải Ủn không? Chuyện gì mà gọi đêm hôm thế?"
"Tớ thích cậu. Cũng thích cậu." Tôi bật khóc như con nít, những giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má. "Không, tớ thương cậu. Vẫn luôn thương cậu."
Người ta thường bảo, phải ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời, con người mới thấm thía cái gọi là "tiếc nuối". Trước đây, khi nghe câu nói này, tôi chỉ nghĩ đơn giản, tiếc ở đây là tiếc cái tuổi trẻ, cái tương lai, tiếc những thứ phía trước mình chẳng bao giờ có cơ hội trải nghiệm. Phải đến khi chính mình lâm vào tình huống đó, tôi - một cô gái dám nghĩ dám làm - mới nhận ra bản thân lại đau đáu tiếc nuối vì một thứ chưa làm trong quá khứ.
Cậu ấy là người bạn tuổi thanh xuân, là "trúc mã" của tôi từ khi tóc còn để chỏm. Chúng tôi sánh bước bên nhau qua những năm tháng thăng trầm tuổi học trò, vui có, buồn có, giận hờn có. Dù chuyện gì xảy ra, cuối cùng chúng tôi cũng trở về bên nhau như lẽ tự nhiên vẫn thế. Chẳng điều gì có thể chia cắt chúng tôi.
Lúc ranh giới giữa tình bạn và tình yêu vốn đã mỏng manh chính thức bị phá vỡ, cậu ấy cầm tay tôi đầy trân trọng mà chân thành bày tỏ.
"Tớ thích cậu, từ nhỏ rồi. Mình, bên nhau nhé?"
Tôi ngơ ngẩn nhìn bóng nắng kéo một vệt dài trên sườn mặt cậu, lòng chợt rối bời. Tuổi trẻ là cho phép dại khờ, mà dại khờ của tôi ở những năm thanh xuân ấy là dùng sự im lặng đến vô vọng mà từ chối cậu. Chúng tôi trở lại làm bạn, nhưng có gì đó đã đổi thay.
Mãi đến khi thấy cậu cười với người con gái khác, tôi mới đớn đau nhận ra tôi chỉ muốn cậu dành nụ cười đó cho riêng tôi. Chỉ mình tôi. Nhưng ông trời như muốn trừng phạt sự ngu ngốc của tôi thuở trước, tôi buộc phải sang Mỹ định cư cùng gia đình.
Lời thổ lộ tôi nợ cậu những năm tháng tuổi trẻ mãi chẳng thốt thành câu. Nói ích gì khi đã quá muộn, khi chúng tôi rồi sẽ mỗi người một đầu cầu Trái Đất. Tôi giấu nhẹm trái tim rỉ máu mà nói lời biệt ly. Cậu chẳng bao giờ biết được, tôi của những năm tuổi trẻ ấy, đã thầm thương cậu ấy thật nhiều.
Cuộc sống bên Mỹ chưa bao giờ là dễ dàng. Tôi nhớ cậu ấy quay quắt, chỉ muốn trong phút chốc được nhào vào vòng ôm ấm áp và ân cần của cậu. Những cuộc gọi và những tin nhắn vội vàng càng làm nỗi nhớ của tôi như nhánh hoa hồng đâm vào xương tuỷ, đau đớn đến diết da.
Khoảnh khắc chiếc xe tải phía trước đâm sầm vào ghế phụ của tôi là khoảnh khắc dài nhất trong cuộc đời này. Dài như một đời người. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết ấy, ký ức về cậu ấy vần vũ trong trí óc tôi như những thước phim quay chậm. Cậu ấy cười, cậu ấy nhéo má tôi, cậu ấy khẽ cốc đầu tôi. Giây phút ấy tôi nhận ra thứ mình nuối tiếc nhất không phải là tương lai, mà là lời thổ lộ mình nợ cậu năm ấy. Nợ cậu cả một thanh xuân.
"Cậu đừng khóc. Có chuyện gì vậy? Tại sao tự dưng lại nói thế?"
Tại sao ư? Tại vì khoảnh khắc hồi sinh từ phòng phẫu thuật, tôi chỉ muốn thực hiện điều cuối cùng mình hối tiếc nhất.
"Đừng khóc nữa."
Tôi vẫn chỉ im lặng.
"Đừng khóc mà. Tôi vẫn luôn chờ cậu. Tôi, vẫn thương cậu lắm..."
Cảm ơn cậu, vì vẫn luôn chờ tôi.
Theo Hoa Học Trò
Đừng nắm lấy một bàn tay đã không còn ấm áp, đừng yêu thương một tình cảm đã cạn "Bão trong lòng người ngoài ai đâu thấu, khóc trong lòng cũng chỉ là giọt nước mắt chảy ngược." Đừng vì sợ cô đơn mà cứ nắm lấy một bàn tay không chịu buông, mà tự nhận lấy về mình nhiều tổn thương. Con gái lúc yêu rất mù quáng, mù quáng tới mức cho dù chịu trăm ngàn tổn thương, giọt nước...