Rổ rá cạp lại
Tôi cảm thấy có gì đó bất ổn, không được tự nhiên với vai trò làm vợ, làm mẹ.
ảnh minh họa
Sau sự ra đi của người chồng trong một tai nạn để lại cho tôi đứa con trai hơn 3 tuổi, tôi đã mất mấy năm để cân bằng tâm lý và cuộc sống. Rồi qua người quen, tôi đã gặp và kết hôn với anh cũng có hoàn cảnh như tôi nhưng vì người vợ đi theo người tình.
Người ngoài nhìn vào ai cũng bảo hoàn cảnh của chúng tôi thật hòa hợp, tôi có một đứa con trai, còn anh có một cháu gái, kinh tế ổn định, cả hai đều thương yêu nhau và đều là người tốt. Chồng tôi là người sống tình cảm và rất yêu thương tôi. Anh cũng yêu quý và quan tâm đến con trai tôi chứ không hề phân biệt đối xử. Con gái anh cũng quý tôi và tôi cũng có cảm tình với cháu. Lẽ ra cuộc sống như thế thì phải hạnh phúc. Song không hiểu sao, kể từ khi về sống với nhau hơn 1 năm, tôi cảm thấy chưa thực sự thoải mái. Không phải vì giữa chúng tôi có những mâu thuẫn, mối quan hệ giữa con anh con tôi cũng không có trở ngại gì lớn.
Tôi cảm thấy có gì đó bất ổn, không được tự nhiên với vai trò làm vợ, làm mẹ. Có một khoảng cách, khiến tôi vẫn giữ kẽ, khách sáo với anh. Tôi luôn phải tìm hiểu xem anh thích gì, muốn gì để lựa làm theo. Chưa bao giờ tôi dám đề nghị với anh một mong muốn, ý thích nho nhỏ dù đó chỉ là nhu cầu của cá nhân tôi. Và với mối quan hệ giữa con anh và con tôi cũng thế, khi giữa chúng có xô xát, dù biết lỗi do con anh nhưng tôi không dám quát mắng cháu mà chỉ mắng con mình. Đôi khi cách xử xự như vậy làm cho con tôi rất ấm ức, khiến cháu không vui. Điều này khiến tôi đang chịu áp lực tâm lý rất lớn: Bằng mọi cách tôi phải giữ cho gia đình này hạnh phúc, không được để đổ vỡ lần nữa mọi người sẽ chê cười. Dường như mọi cố gắng của tôi không được như ý muốn. Đặc biệt, thời gian gần đây, tôi hay bị mất ngủ khiến stress nặng hơn. Điều này đã làm cho bầu không khí gia đình nặng nề, mất vui…
Tôi thật sự không muốn gia đình rơi vào tình trạng này, mà vẫn luôn mong muốn có một tổ ấm hạnh phúc. Vậy, tôi phải làm gì để gia đình được bình yên và cuộc sống thanh thản hơn? Mong các bạn hãy giúp tôi (Nhật Lệ-Hà Nội).
Video đang HOT
Theo VNE
Gặp thêm một lần thì được gì?
Trời trở lạnh. Em thiếp đi lúc nào không hay, trên tay vẫn cầm điện thoại với dòng tin nhắn chưa kịp gửi: "Mình gặp nhau được không?"...
Có người từng bảo với em rằng tình yêu bản chất là một tập hợp của mọi loại cảm xúc, mà đã là cảm xúc thì nó luôn luôn phức tạp. Hai chữ "phức tạp" đó em chưa bao giờ hiểu hết, cho đến lúc mình không còn thuộc về nhau nữa...
Ngày chia tay, khoảng cách giữa hai đứa lớn đến mức có thể ôm trọn cả một khoảng trời đầy nắng. Chân em nhỏ bé, bước thế nào cũng chẳng đến anh. Em đã tự nhủ lòng sẽ quay lưng đi thật nhanh, để như người ta thường nói "mắt không thấy, tim không đau". Em chặn facebook, xóa số điện thoại, tránh né cả con đường đi ngang nhà anh. Để rồi sau đó em đều đặn vào facebook anh bằng một tài khoản khác, vẫn bấm hàng số quen thuộc mỗi đêm về, vẫn viện cớ đi lại rất nhiều lần con đường cũ mong một lúc nào đó có thể nhìn thấy anh.
Ngày anh nói vạn lời tàn nhẫn, em cứ nghĩ rằng nỗi đau em mang đã quá lớn, quá sức chịu đựng, nghĩ rằng tình yêu nơi em không còn đủ nuôi dưỡng để vết thương này lành da. Để rồi em vẫn không yên khi anh bị thương, vẫn chạnh lòng khi anh viết một dòng buồn bã.
Buồn cười quá anh nhỉ? Đây là tình yêu mà mọi người thường nói đó sao? Tình yêu mà cả bản thân cũng không hiểu nổi mình đang làm gì. Tình yêu mà chúng ta vẫn luôn hành động một cách phi lý và đau đớn đó sao?
Em đã từng hơn một lần muốn gặp anh đến tha thiết. Khi nước mắt rơi nghiêng hằng đêm, bản thân quá mệt mỏi với những khó khăn. Khi em gần như gục ngã và cần hơn một lời an ủi. Khi em cần một bờ vai để khóc cho thỏa thích, một cái nắm tay thật chặt để em mạnh mẽ đối mặt với bão tố ngoài kia. Khi mà nỗi đau đến một mức nào đó có cả mùi, cả vị, đắng chát và hanh hao.
Và rồi điều cuối cùng em làm đó là... không làm gì cả!
Em chẳng gọi để giữ một cuộc hẹn, em chẳng tìm để hi vọng một yêu thương... Anh biết vì sao không?
Vì tình yêu ở giây phút này chẳng còn giống với tình cảm ngày trước. Nếu ngày xưa muốn là em có thể chạy đến bên anh nũng nịu thì bây giờ để nhìn thấy anh với em cũng là một điều xa xỉ.
Vì khoảng cách ở hai ta chẳng còn là một khoảng trời nữa mà là bầu trời của anh chẳng hề có em. Gặp nhau rồi thì đã sao? Hai ta chẳng khác hai người lạ là mấy. À không, còn là hai người lạ từng làm tổn thương nhau nữa.
Và vì anh đã không còn là anh. Anh của ngày xưa... yêu em!
Nếu ngồi cạnh nhau mà nụ cười còn phải ngượng nghịu, nếu nhìn thấy nhau mà tim đau mắt ướt, nếu cách nhau một bước chân mà tưởng chừng là cả một đại dương, vậy ta gặp nhau để làm gì?
Gặp nhau thêm một lần, tình yêu vẫn không thể hồi sinh, cảm xúc vẫn không thể trở lại
Gặp nhau thêm một lần, anh vẫn phải về với hạnh phúc hiện tại, em vẫn phải gồng gánh tiếp ngày mai.
Gặp nhau thêm một lần, như uống một liều giảm đau cấp tốc, mãn nguyện tạm thời, đau đớn dài hơi...
Trời vẫn lạnh, em tự mặc thêm áo ấm, nghe một bài nhạc vui, xóa tin nhắn.
Thêm một lần, thì được gì...?
Theo VNE
Gái chỉ ế khi không biết trân trọng Có một người đàn ông yêu tha thiết một cô người mẫu ... cưới nhau về anh mới nhận ra anh đã mang nguyên một pho tượng tuyệt mĩ biết đi về di chuyển trong nhà. Có một người đàn ông yêu tha thiết một cô diễn viên. Cưới nhau về anh nhận thấy lòng mình dù cao thượng đến đâu cũng thật...