Rể quý
Nghe anh thông báo chuyện sẽ bán nhà để về bên ngoại, bố mẹ giận vô cùng. Dù ông bà có ba người con trai, anh lại là con thứ, nhưng ông bà không muốn con mình mang tiếng bám vào nhà vợ.
Người ta lấy nhau, kinh tế chưa vững ở rể đã đành, đằng này anh có nhà cửa khang trang nhưng lại bán đi để về “hầu’ bên ngoại. Anh hiểu những trăn trở của bố mẹ nhưng trái tim anh có lý lẽ riêng. Chuyện này anh tự quyết định chứ không phải do vợ anh tác động…
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Nhà vợ anh có ba chị em gái. Vợ anh là chị cả, hai cô em gái lấy chồng xa nên bố mẹ vợ chỉ trông cậy vào vợ chồng anh. Bố vợ anh rất tự hào về người con rể trưởng. Đi đâu ông cũng khoe: “Tôi không có con trai nhưng bù lại được thằng rể cả giỏi giang, sống có tình có nghĩa”. Từ ngày lấy chị, anh đã xem ba mẹ vợ như ba mẹ ruột của mình. Anh thấy nhà mình may mắn vì có trai gái đầy đủ. Việc thờ cúng, chuyện trọng đại trong nhà đều có anh cả lo, chú út lại ở gần nên anh nhẹ gánh gia đình.
Anh cũng hiểu nỗi niềm của nhà vợ. Hai em rể ở xa, lại đều là con trai một nên ít có điều kiện tham gia việc bên ngoại, chỉ có anh là gần gũi. Từ chuyện giỗ chạp, cưới hỏi, ma chay đến chăm sóc ông bà đau ốm, anh đều đứng ra lo liệu chu tất. Tuy vợ chồng anh ở riêng nhưng tuần nào cũng đưa hai con về thăm ông bà ngoại cho vui cửa vui nhà. Có lần, ông cụ bị ốm vào bệnh viện, nhìn anh đút cháo, tắm rửa cho ông, ai cũng tưởng anh là con ruột…
Gần đây, sức khỏe của bố vợ anh có phần yếu đi. Trong một lần tâm sự, ông bộc bạch, nếu lỡ ông ra đi, chuyện thờ tự chẳng biết giao cho ai, vì nhà ông đã ba đời “độc đinh”, ông lại không có con nối dõi. Nghe bố vợ nói, anh đã suy nghĩ nhiều lắm. Chuyện nhà vợ thì anh rất thông thạo. Sau này, hai con trai anh có thể tiếp tục gánh vác. Vả lại, ông bà cũng lớn tuổi, sống một mình lúc trái gió trở trời không ai kề cận chăm sóc. Vậy là, anh quyết định bán nhà, về ở nhà vợ. Vợ anh nghe vậy đã không cầm được nước mắt. Chị không dám nghĩ đến chuyện chồng mình lại hành động vì gia đình mình như vậy…
Video đang HOT
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Từ ngày anh chị về, ông bà vui vẻ hẳn lên vì cất được mối lo nặng trĩu bấy lâu. Dù biết bố mẹ mình có buồn nhưng anh tin, rồi bố mẹ sẽ hiểu và thông cảm cho anh. Thế mới biết, rể chưa hẳn là khách…
Theo VNE
Tôi ở rể sướng như tiên
Nghe mấy ông anh nói, ở rể nhục này, nhục nọ, tôi thấy hài hài. Nhục hay không là do các ông suy nghĩ thôi và cũng tùy hoàn cảnh nữa.
Đâu phải ông nào cũng nhục khi ở rể, ở rể thì có gì sai nào, có gì không tốt nào? Tôi đây, ở rể sướng như tiên này, nhục đâu mà nhục?!
Tôi đích thị là chàng trai tỉnh lẻ, không lẫn vào đâu được. Từ hồi lên đại học, tôi đã có tiếng là nhanh nhẹn, hoạt bát nên được bầu làm bí thư lớp, rồi bí thư khóa. Sau đó, tôi cũng nhờ lực học và quan hệ của mình nên có được vị trí tốt trong trường học và được nhiều người để ý, đặc biệt là các em gái. Với khuôn mặt khá điển trai, tôi được các cô gái bám theo rất nhiều, trong đó có một người mà tôi rất ưng ý và bây giờ là vợ của tôi.
Em đẹp và dịu hiền. Trước khi yêu nhau, tôi đã kể cho em nghe về gia đình mình và nói tôi không xứng với em. Tôi ở quê, trai tỉnh lẻ lại chẳng có gì trong tay, nhà thì nghèo, trong khi em là con gái thành phố lại giàu có, sang trọng. Bố mẹ em cũng chỉ làm kinh doanh nhưng lại có tiền của nhiều. Tôi tự ti nhiều khi yêu em, nhưng nhờ sự động viên của người yêu, tôi đã vượt qua được mặc cảm.
Bố mẹ em ở Hà Nội, lại có căn nhà 5 tầng mà giờ chỉ có đứa em trai đang ở. Em trai em còn nhỏ, mới học cấp 3 nên tương lai cũng chưa biết thế nào. (ảnh minh họa)
Sau rất nhiều lần ái ngại vì phải về nhà người yêu ra mắt, tôi bắt đầu thấy quen dần, cảm thấy gia đình em thân thiện, quý mến mình hơn. Tôi đi làm, lương tháng được gần chục triệu, còn em cũng được tầm đó. Hai vợ chồng nếu đi thuê nhà thì cũng phải mất vài triệu, lại thêm tiền được nước, xem ra cuộc sống ở Hà Nội như vậy thì khó khăn. Thấy tôi lo lắng nhiều, em có ý định muốn tôi về nhà em ở cùng.
Bố mẹ em ở Hà Nội, lại có căn nhà 5 tầng mà giờ chỉ có đứa em trai đang ở. Em trai em còn nhỏ, mới học cấp 3 nên tương lai cũng chưa biết thế nào. Tôi nghe cũng bùi tai vì về ở đó sẽ nhàn hạ hơn nhiều. Được sự đồng ý của bố mẹ em, tôi dọn về ở cùng gia đình em, cái mà các bạn gọi là ở rể.
Hàng tháng, tôi chẳng mất đồng tiền nào ngay cả tiền thuê nhà. Nếu tính ra hai vợ chồng thuê nhà, thì tháng tôi phải bỏ ra vài triệu. Thế mà giờ, tiền ấy tôi bỏ túi lại được bố mẹ vợ cho thêm. Tôi sống ở nhà em, có mẹ em lo cơm nước, cứ đi làm về là có cơm ăn. Bố mẹ em và chúng tôi là một gia đình ấm cúng, không có điều tiếng gì cả.
Chúng tôi được bố trí một phòng riêng trên tầng. Khi nào đi làm về muộn hoặc đi nhậu với bạn bè, tôi đều chủ động gọi cho mẹ, báo mẹ là không ăn cơm ở nhà. Khi về muộn thì nói vợ để cửa, hoặc là dặn vợ ngủ trước. Thế nên, tôi được lòng bố mẹ lắm, có đi đâu muộn cũng không sao.
Các bạn đừng có vì sự sĩ diện của bản thân mà tự làm khổ mình. (ảnh minh họa)
Cứ về nhà là có cơm ăn sẵn, sống như ở nhà mình vì vốn là đàn ông, tôi không phải câu nệ, ngại ngùng như mấy cô về làm dâu. Mẹ vợ cũng muốn có con cái sum vầy cho vui vẻ nên mẹ đối xử với tôi rất tốt.
Thi thoảng có người tới chơi, bảo đây là con rể của bà là họ cũng có vẻ ái ngại, vì nghĩ rằng nhà này lại cho con rể ở cùng, nhưng tôi chẳng ngại. Tôi cứ vui vẻ tiếp chuyện, dùng mồm mép của mình để nói chuyện, để họ hiểu thêm về tính cách của mình. Tránh tình trạng mới nhìn đã phán xét người khác không hay. Vì thế, lâu dần, những người tới nhà tôi cũng không còn nghĩ tôi là con rể trong nhà nữa, ai cũng hòa đồng vui vẻ. Họ hàng nhà vợ cũng vì tôi biết đối đãi nên mọi thứ cũng không có gì khó khăn cả.
Tiền hàng tháng tôi chỉ đưa cho mẹ tí xíu, gọi là thêm vào cho mẹ, còn tôi để dành được khá nhiều, vợ tôi cũng vậy. Đấy tính mà xem, lấy gái Hà Nội, có nhà có cửa, lại không phải đi thuê, được ở nhà vợ, được bố mẹ vợ chăm sóc tận tình, còn gì bằng? Ở rể ư, hà cớ gì phải đau lòng, phải cảm thấy nhục nhã. Có ai quy định đàn ông thì không được ở rể?
Các bạn đừng có vì sự sĩ diện của bản thân mà tự làm khổ mình. Cứ ở rể nếu như cần thiết, nhưng quan trọng là bạn phải biết đối nhân xử thế, biết mình biết ta, biết đâu mới là điều nên làm, nên nói, thì cuộc sống mới ôn hòa được. Cứ tỏ ra tự ti, để nhà vợ coi thường mình là kẻ bám váy vợ thì chẳng trách nào luôn sống áp lực và mệt mỏi.
Tôi đây thì thấy, ở rể quá sướng quá ngon, chẳng có gì phàn nàn. Hi vọng tôi sẽ được ở đây cả đời để chăm sóc bố mẹ và cũng là cách để vợ tôi, con tôi sau này được ông bà lo lắng, vợ tôi cũng không buồn vì phải xa nhà mình.
Thế mới nói, quan trọng là cách đối nhân xử thế các bạn ạ, còn chuyện ở rể hay ở riêng không quy định nhiều đâu!
Theo VNE
Học yêu... cả nhà bên ấy Nếu khi bước vào hôn nhân, bạn cứ khăng khăng ôm định kiến "mẹ chồng nàng dâu", "dâu con rể khách" thì rất có thể, cuộc sống vợ chồng của bạn sẽ luôn bị ức chế. "Khóa tập huấn" của mẹ chồng Ban đầu, tôi rất khó chịu vì mẹ chồng toàn bắt tôi ăn sáng ở nhà. Mà lại là ăn cơm...