Ranh giới
Một chiều mưa bay, tôi ngồi trước khung cửa sổ nhìn ra ngoài. Gấp cuốn sách trên tay lại, tôi mở điện thoại lên, lấy hết can đảm gửi cho cậu một tin nhắn với giọng nửa thật nửa giả: “Hay là mình quen nhau đi?”.
Hơn bốn mươi lăm phút trôi qua, chiếc điện thoại vẫn nằm im lìm, không hề có thông báo tin nhắn đến. Tôi lo lắng cầm lên nhìn, rồi đặt xuống, lại hốt hoảng cầm lên, cứ như vậy lặp lại mấy lần.
Thậm chí có một giây phút nào đó, tôi định gửi cho cậu tin nhắn với nội dung: “Xin lỗi, đùa đấy” nhằm cứu vãn tình thế. Thế nhưng khi chuẩn bị ấn nút gửi, tôi lại ngập ngừng tự nhủ: “Thôi, đợi thêm tí nữa, biết đâu…”. Phải hơn hai tiếng sau, chiếc điện thoại màu trắng đột nhiên đổ chuông:
“But if you wanna cry, cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you’re feeling sad, your heart gets colder
Yes I show you what real love can do…”(*).
Tôi giật bắn người, chụp lấy điện thoại, hai tay phát run. Tôi nhỏ giọng lên tiếng: “Ừm, a lô?”.
Thanh Phong hỏi tôi: “Tin nhắn lúc nãy… có thật không?”.
Không hiểu sao tôi cảm giác giọng cậu có chút thấp thỏm. Tôi gật đầu lia lịa, lại chợt nhớ ra cậu đang ở đầu dây bên kia không nhìn thấy, vội nói: “Thật! Cậu… ý cậu thế nào?”.
Thanh Phong nói bằng một giọng rất nghiêm túc: “Được thôi”.
Tôi cầm điện thoại, tim đập thình thịch, sau khi cố giữ bình tĩnh, tôi mới lên tiếng: “Chuyện này… tớ không hề đùa đâu. Tớ thật sự thích cậu”.
Cậu chợt cười khẽ, giọng rất ấm: “Ừ, biết mà. Tớ cũng không đùa”.
Mãi cho đến khi tắt máy, tôi vẫn không tin chuyện vừa xảy ra. Áp hai tay lên má, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Không cần soi gương tôi cũng biết nó đỏ đến mức nào. Thanh Phong và tôi là bạn từ thời cấp hai, lên lớp mười một lại ngẫu nhiên gặp lại, học cùng lớp và ngồi cùng bàn.
Chúng tôi thân nhau đến mức bạn bè trong lớp thường cười bảo: “Muốn tìm thằng Phong cứ hỏi con Nguyệt. Muốn tìm con Nguyệt cứ hỏi thằng Phong”.
Khi ấy cậu chỉ cười cười dùng cuốn sách đập vào vai họ rồi mắng: “Kệ bọn tao. Mày ganh tị à?”.
…
Ngày đầu tiên khi mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu chuyển từ tình bạn tiến lên tình yêu, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như mọi ngày. Trừ cái nắm tay thật chặt, hay cái cảm giác ngồi sau xe cậu nghe mùi nắng thoang thoảng.
Video đang HOT
Lại nhớ đến những ngày cậu ngồi ở băng ghế đá dưới sân trường đợi tôi tan lớp học thêm, cậu đeo tai nghe, ngẩng đầu lên nhìn trời, miệng lẩm bẩm hát theo bài hát. Tôi chống cằm nhìn qua ô cửa sổ, ngây ngốc nhìn.
Thích một người, hóa ra chỉ đơn giản vậy thôi. Từng cử chỉ, từng hành động nhỏ của người ta cũng khiến mình vui vẻ đến lạ.
Chiều thứ bảy, khi tiếng trống trường vừa điểm, tôi lững thững bước ra cổng chờ Thanh Phong như mọi khi. Đợi hơn mười phút lại không thấy cậu xuất hiện, tôi ngoái đầu nhìn vào trong. Phát hiện cậu đi cùng một cô gái khác, vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Ráng chiều màu vàng cam chiếu xuống phủ một lớp vàng óng trên vai hai người, tự nhiên tôi có cảm giác họ đi bên nhau… rất hợp.
Cố dằn cảm xúc khó chịu đó trong người xuống, tôi giơ tay ngoắc ngoắc Thanh Phong: “Phong ơi…”.
Nghe tiếng tôi gọi, cậu gật đầu nói gì đó với cô gái kia, cô gái giơ tay chào cậu, sau đó cậu dắt xe về phía tôi. Cảm giác lúc nãy sớm đã bị tôi quẳng ra sau đầu, tôi theo thói quen bám vào eo cậu, vừa kể cậu nghe vài chuyện. Lúc về đến nhà tôi, cậu đột nhiên hỏi:
“Cậu không hỏi người lúc nãy là ai à?”.
Tôi xì một tiếng: “Sao phải hỏi?”.
Thanh Phong nhướng mày, nhún vai: “Không biết. Bộ không sợ người ta cướp tớ đi à?”.
Tôi xua tay cười: “Sợ gì chứ? Quen biết nhau bao lâu nay, cậu nghĩ gì tớ chẳng biết sao?”.
Nói xong, tôi vẫy tay chào cậu rồi xoay người bước vào nhà, vì thế mà chẳng kịp nhìn thấy vẻ mặt cậu khi ấy. Vừa buồn bã, vừa đăm chiêu suy nghĩ.
Tối hôm ấy, tôi ngồi trước khung cửa sổ, chợt phát hiện bên ngoài đang đổ mưa, lất phất.
…
Lần đầu tiên, tôi và cậu cãi nhau. Nó không giống như những lần giận hờn nhau với tư cách bạn bè như trước đây. Nhiều lần tôi định mở miệng làm hòa với cậu nhưng lại không muốn làm người cúi đầu trước nên mọi thứ càng ngày càng đi vào ngõ cụt. Tôi đợi cậu xin lỗi trước, mà có lẽ cậu cũng biết tôi đang nghĩ gì, thế nên cũng chọn cách lặng im.
Chiều hôm ấy, trong buổi tổng kết lớp, Thanh Phong đột nhiên giơ tay lên bảo với cô chủ nhiệm: “Cô ơi, mắt em cận rồi. Cô cho em đổi lên bàn ba nhé! Ngồi ở đây em nhìn bảng không rõ ạ”.
Tôi cúi đầu nhìn xuống quyển sách trên tay, tỏ vẻ chẳng quan tâm khi cậu dọn dẹp tập sách. Thực ra lúc ấy, những dòng chữ trước mắt tôi đã nhòe đi… Lúc cậu đẩy ghế rời đi, không biết có phải là ảo giác không, tôi nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ vang lên.
Những ngày sau đó, chiếc điện thoại bị tôi bỏ mặc nằm bơ vơ trên giường. Màn hình không lóe sáng báo hiệu có tin nhắn đến như trước đây. Những lần vô tình chạm mặt nhau ở lớp, chúng tôi vờ như không thấy nhau. Không khí nặng nề đến mức, có nhiều lần khi thức dậy tôi chẳng muốn đến trường.
Học chung lớp sẽ không tránh khỏi những lần chạm mặt nhau, tôi chọn cách cúi đầu, cậu chọn cách lảng đi. Cả hai người, cứ như vậy mà lướt qua nhau. Thật ra khoảng cách giữa tôi và cậu khi ấy, chỉ cách nhau vài bước chân nhưng lại giống như gió thoảng mây bay, xa xôi ngàn dặm.
Chiến tranh lạnh giữa chúng tôi kéo dài hơn ba tuần, không ai chịu nhường ai, không ai muốn là người xuống nước trước. Cho đến tối hôm qua, bài nhạc chuông Cry on my shoulder mà tôi thích nhất lại vang lên, vẫn là giọng nói âm ấm của Thanh Phong:
“Mai tan học, mình gặp nhau chút nha”.
Tôi siết chặt tay, ừ một tiếng.
…
Đây là lần hẹn gặp đầu tiên của chúng tôi sau những ngày cãi nhau.
Quán trà sữa Flower, nơi chúng tôi ghé đến mỗi khi tan học không biết bao nhiêu lần. Trên bàn, vẫn là đĩa bánh flan, li trà sữa vị khoai môn như bao hôm nào. Nhưng tôi và cậu lại mang hai tâm trạng khác nhau để đến đây.
Tôi cố tỏ ra vẻ tự nhiên, khuấy trà sữa lên, đợi cậu lên tiếng. Tự nhủ với lòng, chỉ cần cậu nói “xin lỗi, chúng ta làm hòa đi” thì chắc chắn tôi sẽ gật đầu đồng ý ngay. Thế nhưng Phong vẫn yên lặng, tôi cũng vì thế mà lặng thinh.
Cậu nói: “Chúng ta… không thích hợp để yêu nhau”.
Biết là không thể giả vờ được nữa, tôi cắn môi hỏi lại: “Vì sao? Rõ ràng chúng ta đã rất vui vẻ khi bên nhau mà. Lần cãi nhau này cũng rất bình thường như những đôi khác…”.
Phong lấy hai tay che mặt, giọng khàn khàn: “Nhưng tớ chợt nhận ra, đó không phải tình yêu”.
“Vậy tại sao… ngày hôm đó Phong lại đồng ý đề nghị của tớ? Tại sao không từ chối chứ?”. Giọng tôi vì kích động mà lạc hẳn.
Thanh Phong nhìn tôi, đôi mắt lộ ra vẻ mệt mỏi khác hẳn với vẻ vui tươi lúc trước, cậu nói:
“Lúc đầu tớ đã nghĩ, có lẽ chúng ta sẽ rất hợp nhau. Nhưng… nó chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè, không thể tiến xa hơn.
Ngay từ đầu, cả hai chúng ta đều sai. Sai là khi chúng ta biến tình bạn thành tình yêu”.
“Chúng ta chỉ thích hợp làm bạn, giống như trước đây…”.
“Tớ xin lỗi. Chúng ta chấm dứt tại đây đi”.
Bỏ lại sau lưng câu nói đó, Phong rời đi, riêng tôi vẫn ngồi yên đấy, khi quán vẫn còn đông khách cho đến lúc chỉ lác đác vài người. Tôi kéo đĩa bánh flan lại gần, ăn từng thìa nhỏ.
Ngày trước, vị bánh flan ngọt ngào trên đầu lưỡi nhưng hôm nay, bỗng dưng lại đắng chát lạ thường. Chúng tôi có bốn năm tình bạn, bốn mươi ngày yêu nhau nhưng chỉ mất bốn mươi phút để chấm dứt tất cả.
Đặt chiếc thìa nhỏ xuống bàn, tôi nhìn đĩa bánh đã hết, nhìn sang chỗ trống ở phía đối diện. Cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt mà òa khóc. Dù là chỗ ngồi ở lớp hay ở trước mặt, thì người bên cạnh tôi cũng không thể là cậu nữa rồi.
Thật ra, người sai từ đầu chính là tôi. Lẽ ra tôi không nên bước qua ranh giới mong manh của tình bạn. Tôi tự hỏi, sau ngày hôm nay tình bạn trước đây của chúng tôi có thể tiếp tục được không. Lấy điện thoại trong túi ra, tôi soạn một tin nhắn cho cậu. Nhưng đến lúc nhấn nút để gửi đi, tay tôi chợt lạnh, ngón tay cứ cứng đờ giữa không trung. Cuối cùng, tôi nhấn nút “xóa”, xóa từng kí tự một. Thứ tôi có thể xóa đi một cách dễ dàng chỉ có thứ này, nhưng kỉ niệm từng rất đẹp kia, liệu có cách nào xóa ra khỏi kí ức?
Tất cả đã kết thúc. Tôi có thể biến tình bạn thành tình yêu nhưng không có cách nào khiến tình yêu quay về tình bạn vẹn nguyên như lúc đầu.
Chiều nay có mưa bay, mưa lất phất buồn, ướt đôi bờ vai…
…
Cũng chiều hôm đó, có một chàng trai đứng phía sau cô gái. Nép mình vào góc nhỏ, lặng lẽ nhìn. Tình yêu từng đến, cậu từng yêu mến cô, đúng người nhưng sai ở thời điểm bắt đầu rung động vì một người. Giá như lúc trước chưa từng làm bạn, chưa từng thân nhau đến mức quá hiểu nhau thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Mưa bay ngày ấy, đẹp đến đau lòng.
(*) Trích lời bài hát Cry on my shoulder
Theo muctim.com.vn
Sự im lặng là cảnh giới cao nhất của đàn bà khi bị tổn thương
Im lặng là ranh giới của đàn bà khi đã cạn tình. Sự im lặng của đàn bà bị tổn thương đáng sợ hơn bất kỳ điều gì.
ảnh minh họa
Mẹ tôi thường bảo, đàn bà và niềm đau, chưa khi nào hẹn thề, mà cứ là bạn của nhau. Như thể, đã sinh ra là đàn bà thì thể nào cũng vài bận biết nếm mùi buồn thử qua đau. Mẹ tôi lại trách vì lòng đàn bà vốn mong manh, nhưng lại một mực gánh gồng quá nhiều yêu thương. Một lần yêu là cho đầy, một khi thương là cho hết. Họ yêu không đắn đo nhiều, nghĩ suy cũng chẳng nề hà. Vì vậy, khi tổn thương ập đến, lại như không chịu nổi. Thương càng nhiều, đau càng rã rời, tất thảy hóa tro tàn.
Đàn bà tổn thương vì đàn ông, hóa ra lại đến lúc như dĩ nhiên. Đàn ông tổn thương đàn bà, có khi cũng thành thói quen khó bỏ. Tôi không đặt điều, lại càng không vu khống cho đàn ông. Chỉ là, quanh tôi quá nhiều đàn bà đau lòng không ngơi nghỉ, chỉ vì đàn ông. Như mẹ tôi, người đàn bà từng đánh đổi thanh xuân để bên ba tôi những ngày giông bão. Để khi mây tan, người ba tôi muốn nắm tay, lại không phải là bà. Như người bạn lâu năm của tôi, từ bỏ cả gia đình để là bến đỗ của duy nhất một người đàn ông. Vậy mà, người ấy lại vì phù phiếm bạc tiền, bỏ rơi bạn tôi.
Điều khiến tôi thương đàn bà hơn hết thảy, chính là sự bao dung và thứ tha của họ. Ngay cả khi đàn ông đã phạm phải lỗi lầm lớn thế nào lần đầu, tôi luôn đảm bảo rằng, đàn bà sẽ luôn tha thứ. Đàn ông lại nghĩ, chỉ vì đàn bà ủy lụy, đàn bà phụ thuộc. Đàn ông không hiểu, một lần thứ tha của đàn bà đã bào mòn bao nhiêu thanh xuân, đày đọa lòng dạ của họ thế nào. Cứ thế mà đàn ông vịn vào những bao dung của đàn bà mà không tiếc tổn thương người phụ nữ của mình. Họ nghĩ, đàn bà không thể bỏ họ, thứ tha của đàn bà sẽ luôn đủ đầy. Đàn ông quay đầu lại, khi đã biết hối tiếc, cũng là đàn bà đã lặng lẽ biến mất.
Đàn bà lần đầu biết đau thương sẽ yếu đuối đến xót xa. Nỗi đau ban đầu như quá sức, như bao trùm cả thế giới nhỏ bé của đàn bà. Nhưng rồi, khi tổn thương cứ ập đến, như không thể kháng cự, như buông xuôi đầu hàng, họ lại không còn biết đau lòng là thế nào. Họ im lặng, là chấp nhận, là bình thản đến lạ thường. Chẳng khác gì thứ thuốc đắng cả. Ban đầu, cứ nghĩ sẽ không thể chịu nổi, rồi cũng có thể nuốt trôi như không. Thứ thuốc đắng đàn ông cho đàn bà uống, hóa ra đến một ngày cũng phát huy tác dụng. Đàn bà buông bỏ hết thảy theo sự im lìm thản nhiên. Sự im lặng chết chóc của đàn bà tổn thương đáng sợ hơn bất cứ điều gì.
Cũng vậy, nhà văn Trịnh Huyền Trang có phát biểu rằng, trong tình yêu , đàn bà có hai thời điểm: Một là nói rất nhiều, 2 là thời điểm im lặng và không nói gì.
"Thời điểm đàn bà nói nhiều, chính là thời điểm đàn bà yêu sâu đậm nhất, đàn bà yêu bao nhiêu, thì nói càng nhiều bấy nhiêu. Sự quan tâm của đàn bà được thể hiện bằng lời nói. Nhưng đàn ông không hiểu, lại coi sự quan tâm của đàn bà là gò bó, coi tình yêu của họ là phiền phức.
Thời điểm đàn bà nói ít và gần như im lặng chính là thời điểm họ mệt mỏi, họ bất lực và gần như thời điểm mối quan hệ gần đi đến hồi kết.
Đàn bà im lặng, đôi lúc đàn ông cho rằng họ đã thêm hiểu chuyện, họ đã thôi phàn nàn và không còn phiền phức, nhưng đàn ông không hiểu, khi đàn bà trở nên an phận và kiềm chế thì chính là lúc bản thân sắp mất đi họ.
Đàn bà chỉ nói, khi họ tràn đầy hi vọng và niềm tin vào tình yêu của họ. Đàn bà im lặng, khi họ kiệt sức và bất lực trước tình yêu mà họ từng hi vọng. Sự im lặng của đàn bà đồng nghĩa với việc kết thúc, đàn bà im lặng tựa như mặt biển, tưởng như êm ả lại ẩn chứa một cơn bão không tưởng chính là kết thúc.
Đừng khiến đàn bà im lặng, vì khi đàn bà im lặng chính là trái tim đã tổn thương đến tột cùng."
Theo Phunutoday
Chàng thư sinh đẹp trai giàu có khiến tôi sợ "vỡ mật" phải giả vờ nghe điện thoại để chuồn đẹp Xem mặt về mà tôi ỉu xìu. Mẹ tôi lắc đầu bảo bố tôi "Xe SH mà nó chê ông ạ". Tôi chưa già nhưng cũng xếp vào hàng gái ế. Suốt 28 năm, tôi chẳng có nổi một mảnh tình ngắn hạn vắt vai. Không phải vì tôi xấu xí gì, tôi cũng không kén chọn gì mà vì tôi "nhát trai"...