Ráng yêu mà sống
Quanh tôi, nhiều lắm những người đàn bà đang góp vào một nửa của cuộc hôn nhân muộn phiền, loay hoay cố gắng, nửa cam chịu nửa uất ức, tự hỏi vì sao mình cam chịu.
Trong cơ quan, chúng tôi có một “nhóm” thân thiết trên hệ thống trao đổi thông tin. Từ công việc cho tới các sự kiện kỷ niệm, sinh nhật này nọ, rồi cả những buồn vui cuộc sống cũng được “phang” lên đó. Cuối tuần rồi, Ngà đăng ảnh chụp màn hình các tin nhắn qua lại của vợ chồng cô ấy. Không cần nhiều lời giải thích, chỉ đọc thoáng qua nội dung đủ hiểu: vợ chồng Ngà đang “có vấn đề”.
Không còn ai ở độ tuổi “trẻ trâu” để thúc nhau “ly hôn đi, ngay và luôn”, chê trách “chồng Ngà tệ quá” hay sợ thiên hạ xầm xì. Cánh đàn bà trên dưới 40 tuổi lặng đi một chút, rồi dè dặt buông vài câu an ủi. Chắc do ông xã của Ngà công việc đang căng thẳng, mệt mỏi nên nặng lời thế thôi, đừng để ý. Vợ chồng lúc này lúc khác, phải biết bỏ qua mới sống đời với nhau được. Mai ghé tớ ăn trưa nhé, tớ đi du lịch về, có phần cho Ngà mấy miếng mặt nạ dưỡng da loại tốt nè…
Tuyệt không thấy xúi bẩy hay bàn ra, càng chẳng có những thì thầm sau lưng kiểu Ngà phải như thế nào thì chồng mới có khẩu khí gây hấn và nhuốm mùi coi thường vợ như vậy chứ. Chỉ là nhờ chồng xốt cà giùm chảo cá đã chiên sẵn cho con ăn, vì Ngà bận họp công đoàn về trễ, mà chồng Ngà thẳng thừng: “Tự về mà làm, thứ đàn bà chỉ giỏi việc bao đồng ngoài đường, chứ ở nhà thì vô tích sự”.
Ngà bảo, bạn đã bật khóc trước sự cay nghiệt ấy. Cũng như nhiều năm sau này, Ngà vẫn âm thầm rơi nước mắt khi chồng ngày càng hờ hững, mặc kệ mẹ con Ngà tự xoay xở với nhau. Anh không đưa đón con, chẳng phụ đỡ bao nhiêu về kinh tế, dù làm ra tiền, luôn đòi hỏi phải cơm nóng canh sốt lẫn đáp ứng “chuyện ấy” khi cần. Còn lại chỉ là một bức tường lạnh lẽo – không trò chuyện, chẳng mấy khi quan tâm nhau, ngay cả một chút tôn trọng vợ cũng họa hoằn…
Video đang HOT
Chồng như vậy, còn gì để Ngà phải nuối tiếc mà chẳng dám dứt một lần? Đằng nào thì cũng chẳng giúp gì được cho Ngà lẫn hai đứa trẻ còn ở độ tuổi tiểu học. Thà đau một lần rồi thôi, Ngà đâu phụ thuộc kinh tế hay sợ hãi điều chi mà không thể quyết? Trả lời cho thắc mắc đó, Ngà chỉ cười buồn. Bây giờ lớn, chính xác là… già như vầy rồi, thay đổi liệu có mang lại điều gì tốt đẹp hơn hay lại tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, rồi lại ngồi đó mà thầm ước, giá như mình cứ cố chấp nhận cuộc hôn nhân đang “yên ổn” đó. Dù chỉ còn cái vỏ để che đi sự mục ruỗng, cũng là một mái nhà cho con cái lớn lên, đủ cha mẹ, không bị sốc tâm lý hay mang cảm giác đổ vỡ, chia cắt khi bước ra đời. Cuộc sống đã quá nhiều bất trắc, khốn khổ rồi, sao còn phải cố tạo thêm biến cố.
Ngà có thử dốc sức thay đổi mối quan hệ đã quá ơ hờ này chưa ư? Nhiều lắm, nhưng khi lòng người cạn kiệt thì cái gì cũng bế tắc cả. Một bàn tay vỗ chẳng nên kêu. Thế đề nghị “dứt điểm” thì sao? Chồng chửi “khùng”, đang yên đang lành lại muốn… kiếm chuyện. Mà chồng cũng chẳng có lỗi lầm gì – không ngoại tình hay bạo hành, chỉ là tồn tại bên nhau như chiếc bóng trầm cảm. Chẳng lẽ mình phải đi tìm kiếm niềm vui “cải thiện” như ai đó đã làm?
Tôi giật mình trước lý lẽ của Ngà. Phải chăng đấy cũng là suy nghĩ của tôi lẫn nhiều chị em ở độ tuổi chín muồi khác, cả về “thâm niên” hôn nhân lẫn thanh xuân đã ở bên kia con dốc? Đành nhìn vào các điểm tốt của chồng để mà an phận, tự ru ngủ mình với lý lẽ “biết chấp nhận sẽ dễ sống hơn” hoặc “ai cũng có mặt này mặt khác, mình có hoàn hảo đâu mà đòi hỏi hay yêu cầu cao”. Rồi cứ thế mà trải đời với sự tẻ nhạt, ngày càng giống ở trọ chung với người đàn ông mình gọi là chồng. Giống như một người đứng giữa ngã ba, phân vân chọn hướng nào cũng thấy dở, chẳng có gì bảo đảm là phía trước không hụt bước. Mà giậm chân tại chỗ thì thấy không cam lòng, luôn muộn phiền và tự chán ghét bản thân.
Cái tâm lý sợ thay đổi, chẳng dám bước qua sự bình ổn giả tạo, không còn thời gian lẫn cơ hội đó dường như là căn bệnh lây lan không thuốc chữa, mà chỉ có dăm ba phụ nữ đủ mạnh mẽ, cá tính và thần kinh thép mới dám bước qua. Làm lại từ đầu ư? Xin thưa là quá ngán ngẩm, ê chề rồi. Vả lại, chắc gì có ai muốn dấn thân vào canh bạc với người đàn bà một lửa hai lửa, cùng khẩu hiệu “mua một tặng một” (hoặc hơn) con. Sống một mình với bọn nhóc, tự gánh vác mọi thứ khi trong nhà không có bóng đàn ông quả là một viễn cảnh không mấy hấp dẫn, chẳng đủ để chị em mạnh dạn làm mới đời mình, dẫu chỉ là để “sống cho ra cái hồn người”, không phải thắc thỏm chờ cửa mỗi khuya, muốn đi đâu cũng phải nhẹ giọng xin phép rồi đợi phê duyệt, tự lăn xả ra kiếm tiền để guồng gia đình có thể “chạy” một cách trơn tru…
Quanh tôi, nhiều lắm những người đàn bà đang góp vào một nửa của cuộc hôn nhân muộn phiền, loay hoay cố gắng, nửa cam chịu nửa uất ức, tự hỏi vì sao mình cam chịu.
An Nhiên
Theo phunuonline.com.vn
Tưởng chồng ngờ nghệch "cho chẳng ai thèm", vợ chết trân trước cảnh tượng bắt gặp trong nhà nghỉ
Cho rằng chồng ngu ngơ, ngờ nghệch, vô tích sự, "vứt ra đường chẳng ai thèm", một ngày người vợ bắt quả tang chồng hú hí với nhân tình trong nhà nghỉ mà vẫn không tin là thật.
Một gia đình nọ có người vợ thường hay tự cho mình là người có nhan sắc nhưng chẳng may lấy phải anh chồng mắc bệnh "thật thà", xã hội đã đổi mới hàng chục năm rồi mà vẫn ngu ngơ như gà công nghiệp, vì thế nên kinh tế gia đình không khấm khá lên được, làm cho chị uổng cả cái nhan sắc hơn người mà không được bằng chị bằng em.
Chị vợ lại so sánh với những người khác chẳng xinh đẹp gì nhưng vớ được anh chồng khéo xoay sở năng động nên tiền của chạy về ùn ùn, khiến vợ con cứ thế mà ăn trắng mặc trơn, vàng đeo lóng lánh. Chính vì cách cư xử như thế nên người chồng ngày càng xa lánh vợ vì nhận ra mình chẳng là gì trong con mắt khinh khi của vợ, nói gì đến tình yêu và anh ta lẳng lặng đi tìm tình yêu mới tất nhiên là ở bên ngoài gia đình.
Cho đến một hôm chị ta bắt gặp quả tang chồng với nhân tình hú hí với nhau ở một "nhà nghỉ". Từ đó mâu thuẫn vợ chồng không gì có thể điều hoà khi vợ tự cho mình là người đức hạnh, còn chồng là kẻ đã bất tài lại bất nghĩa. Chồng lại tự cho mình là "có giá" nếu không sao có người khác yêu và miệt thị vợ là kẻ chỉ biết sống bám vào người khác nhưng lại vô ơn.
Vợ chủ quan khi cho rằng chồng ngu ngơ, vô tích sự. Ảnh minh họa
Không ai nhận thấy chỗ yếu kém của mình cho đến khi toà xử ly hôn, mỗi người đem cái dương dương tự đắc của mình đi tìm hạnh phúc mới.
Một cuộc khảo sát mới đây của các nhà tâm lý học châu Âu tiến hành đối với số ít những gia đình thật sự hạnh phúc, người ta nhận ra trong các gia đình đó thế nào cũng có ít ra là một người vợ hay chồng hoặc cả hai vợ chồng đã hy sinh "cái tôi" cho hạnh phúc chung.
Đó là một người vợ dịu hiền tận tuỵ cả đời với chồng con, luôn coi chồng là người tốt mà bản thân mình còn phải học hỏi nhiều. Có khi đó là một người chồng không quản gian lao vất vả, luôn đánh giá cao người vợ mà không bao giờ kể công mình, luôn coi mình là một người rất bình thường, làm việc hết sức cho gia đình, mang lại cuộc sống ấm êm bền vững.
Trái lại nếu gia đình nào mà vợ sống theo "cái tôi" của vợ, chồng sống theo "cái tôi" của chồng, con cái mỗi đứa sống theo "cái tôi" của nó thì chắc chắn gia đình đó nảy sinh rắc rối như mớ bòng bong.
Bởi vì người nào cũng tự cho rằng chỉ có mình là người tốt, là tài giỏi có những cống hiến cho gia đình còn người kia chỉ ăn hại, đi đến phủ nhận tất cả những mặt tốt đẹp của họ thì không những tình yêu chẳng thể tồn tại mà ngay cả gia đình cũng luôn đứng bên bờ vực đổ vỡ.
Theo Eva
Tuyệt chiêu trị thói coi thường vợ của các đấng mày râu Theo TS tâm lý Nguyễn Thị Kim Quý, Hội Tâm lý giáo dục Việt Nam, phụ nữ muốn trị thói coi thường vợ của chồng thì phải trị ngay từ đầu, từ khi bắt đầu manh nha. ảnh minh họa Nếu chấp nhận việc chồng coi thường một lần sẽ là tiền lệ để người chồng tiếp tục coi thường những lần sau....