Rạng sáng ở pháp trường
Theo thông lệ, không biết đã có từ bao giờ mà tất cả các cuộc thi hành án t.ử h.ình đều diễn ra vào lúc tờ mờ sáng để đến lúc mặt trời lên là tất cả đều đã hoàn tất.
Trường b.ắn Cầu Ngà nằm ngay phía sau Trại tạm giam Hà Nội. Nếu đi đường vòng phía ngoài cổng trại thì chỉ hơn một cây số. Trại giam chuyển từ đường Hỏa Lò về đây năm 1993 thì Trường b.ắn Cầu Ngà cũng bắt đầu có từ khi ấy. Có một điều kỳ lạ là con đường dẫn đến trường b.ắn là độc đạo và trường b.ắn là điểm cuối cùng của con đường ấy. Thế nên, tử tù đã bị đưa đến đây là… phải ở lại.
Theo thông lệ, các cuộc thi hành án t.ử h.ình đều diễn ra vào lúc tờ mờ sáng để đến lúc mặt trời lên là tất cả đều hoàn tất. Thế nên, ở trường b.ắn, ban ngày yên tĩnh, vắng lặng đến u buồn. Những ngôi mộ tử tù xếp thành hàng, im lìm.
Theo trí nhớ của những cán bộ công an ở Trại tạm giam Hà Nội thì tử tù “xông” trường b.ắn Cầu Ngà là Huỳnh Thức. Cuộc chuyển tù từ trại giam cũ ở đường Hỏa Lò về trại mới hoàn tất hồi tháng 3/1993 thì tháng 4 năm ấy, tử tù Huỳnh Thức bị thi hành án và trở thành tử tù đầu tiên thi hành án ở trường b.ắn Cầu Ngà.
Lấy dấu vân tay của một tử tù trước khi ra trường b.ắn.
Mỗi tử tù khi bị đưa vào đây là một số phận, con đường sa ngã khác nhau. Có tử tù ở đây lâu, chỉ cần nghe tiếng giày khua trên hành lang phía ngoài buồng giam trong những ca đi tuần tra là biết của cán bộ nào. Nhiều khi, từ trong buồng giam vọng ra, hỏi thăm cán bộ. Có quản giáo bị ốm, nghỉ làm mấy hôm, thấy vắng tiếng giày là tử tù lại vọng ra băn khoăn, cán bộ đi đâu mà không thấy. Cán bộ cũng quen giọng nói của từng tử tù. Chỉ cần nghe tiếng thôi, vọng từ trong buồng giam, cách mấy lần cửa sắt vẫn nhận ra là của tử tù nào mà không cần thấy mặt.
Ngày nào cũng xuống buồng giam, tử tù nào có gì đó bất thường về tâm lý, về sức khỏe là cán bộ biết ngay. Hỏi về bất kỳ một tử tù nào đang còn sống trong khu giam thì tất cả các quản giáo ở đây đều biết rõ tội trạng, hoàn cảnh gia đình, tình trạng sức khỏe, tinh thần mà không cần phải mở hồ sơ hay bất kỳ một thứ sổ sách ghi chép nào.
Tử tù Hoàng Thị Tiến.
Tử tù Hoàng Thị Tiến, gần 3 năm sống ở khu giam này mà chỉ được thăm nuôi vài lần. Nhà Tiến ở mãi Sơn La, vợ bị bắt một mình chồng Tiến chật vật nuôi hai đứa con nhỏ nên chả có điều kiện lặn lội xuôi về Hà Nội thăm nuôi vợ. Không có tiếp tế, Tiến sống hoàn toàn nhờ vào tiêu chuẩn của trại, từ bữa ăn hàng ngày cho đến những vật dụng nhỏ nhất dành riêng cho đàn bà.
Quản giáo Nguyễn Thị Hạnh, Đội phó Đội quản giáo bảo: “Tiến cô đơn trong cả những ngày sống cuối cùng này, họa hoằn lắm mới được gia đình xuống thăm nuôi”.
Video đang HOT
Mà không phải chỉ một mình Tiến. Tất cả các tử tù chờ c.hết ở trong khu giam này đều được chăm sóc tận tình. Ngày nào quản giáo cũng xuống buồng giam làm nhiệm vụ, họ quen tử tù đến từng nét mặt, giọng nói, tính cách. Thế nên, một người quản giáo đã làm việc trong khu giam tử tù nhiều năm đã nói mỗi buổi sớm tinh sương, khi có bất kỳ một tử tù nào phải “xuất buồng” là trong chị dường như có khoảng trống mơ hồ nào đấy ập đến khiến lòng chị nặng trĩu.
Vẫn biết rằng cái ngày họ đền tội sẽ phải đến mà sao chị vẫn không thể xua đi được cảm giác ấy. Làm việc trong khu giam mãi rồi, từng chứng kiến nhiều buổi sớm tinh sương như thế mà chị vẫn không thể nào quen được. Nỗi buồn cứ từ đâu bỗng dưng xộc đến thôi. Nhất là lúc nghe mơ hồ thấy tiếng s.úng nổ, xa xa. Có tử tù xuất buồng đến mấy năm rồi mà khi tôi hỏi đến, chị vẫn nhớ vanh vách số giam và chị bảo rằng, chỉ cần nhắm mắt lại là chị hình dung thấy gương mặt của người ấy, lúc khóc, lúc cười…
Trong tất cả các buổi thi hành án t.ử h.ình thì theo luật định, Hội đồng thi hành án sẽ gồm nhiều cơ quan, nhưng không bao giờ vắng mặt cán bộ quản giáo. Quản giáo sẽ là người đầu tiên phải vào buồng giam tử tù trong những buổi sáng tinh mơ như thế. Quản giáo cũng là người đầu tiên cất tiếng gọi, đ.ánh thức tử tù. Và, câu nói quen thuộc bắt đầu bao giờ cũng là: “Hôm nay đi trả án nhé”, khẽ khàng khi tiếng khóa lách cách đã va vào không gian buốt nhói, khi cánh cửa sắt nặng nề của buồng giam đã mở.
Đa số các tử tù sẽ bật dậy và hầu hết họ đều trở nên luống cuống. Có người chân tay trở nên mềm nhũn, không thể tự đi được, quản giáo phải dìu từng bước. Họ được làm vệ sinh cá nhân, được thay quần áo mới trước khi “xuất buồng”. Trong tất cả nhưng giây phút khó khăn đầu tiên này, người quản giáo bao giờ cũng là người ở sát bên tử tù. Chỉ đến khi đưa được tử tù ra khỏi khu giam một cách an toàn thì nhiệm vụ của người quản giáo mới kết thúc.
Tử tù sẽ được bàn giao cho Hội đồng thi hành án tiến hành các thủ tục tiếp theo. Khoảng sân chờ ở phía cuối hành lang, ban ngày hoa hồng vẫn nở và tiếng chim từ đâu tụ về vẫn hót ríu ran nhưng trong những buổi sớm mờ sương như thế, vắng lặng thinh không trở thành điểm chia tay. Tử tù thì đi tiếp còn những người quản giáo sẽ quay trở về phòng làm việc trong khu giam, tiếp tục nhiệm vụ của mình. Họ đã nói gì với nhau vào khoảnh khắc ấy?
Một quản giáo tâm khi khi rời tay ra khỏi tử tù, chị thường chúc họ ra đi thanh thản. Còn họ, thường lập cập cảm ơn và hứa “ở thế giới bên kia sẽ phù hộ cho các thầy” (ở trại giam các phạm nhân thường gọi quản giáo là “Thầy”). Con chim sắp c.hết sẽ hót tiếng hay, người sắp c.hết sẽ nói lời phải. Thế nên, những người quản giáo tin đó như một lời tri ân cuối cùng của các tử tù dành cho họ…
Theo An Ninh Thế Giới
Những "My Sói" và tiếng kêu gia đình
Còn đó bao câu chuyện gia đình tan vỡ vẫn được coi là những chiêu kể nghèo kể khổ của những "con cave", những "thằng nghiện" đã trở thành tội phạm mang gương mặt trẻ thơ...
Nỗi niềm của những "My sói"
14 t.uổi, cầm đầu nhóm 8 người (trong đó có 6 đứa t.uổi dưới 18) đang chờ ngày xét xử cho một bản" thành tích" t.iền án, t.iền sự đặc biệt nghiêm trọng - h.iếp d.âm t.rẻ e.m, cưỡng đoạt và cướp tài sản. "Kinh hoàng", "khủng khiếp", "dã man" là những từ ngữ không ít người dành cho hành động của Đào Thu Hương (tức My sói).
Nhưng đã có mấy người đặt ra câu hỏi cho những quãng đời của My sói trước những lời tâm sự: "Lúc này tao đang rất là đau khổ. Giờ đây tao muốn quay lại ngày xưa. Giờ đây tao muốn chết".
Đằng sau những tội ác ấy, trên gương mặt đ.ứa t.rẻ này lại có những giọt nước mắt đắng với tiếng kêu vùng vẫy trong hai tiếng "gia đình"
Một năm sau ngày My chào đời, bố mẹ ly dị và giao My cho ông bà chăm sóc. Cha mẹ My sau khi ly dị cũng nhanh chóng lập gia đình, có mái nhà riêng và thi thoảng mới về thăm con.
Khi My 11 t.uổi thì ông bà qua đời, My có khoảng thời gian ngắn ngủi sống cùng gia đình mới của cha. 14 t.uổi, về ở với người mẹ đã 2 lần ly dị chồng. Còn giờ đây ngôi nhà của My là trại tạm giam.
14 năm - cuộc đời của My được chia thành những khoảng thời gian ngắn ngủi, đứt đoạn. Và trong những đoạn đời ấy đâu là cái "ngày xưa" My muốn quay lại?
Trên gương mặt gân guốc, già hơn cái t.uổi 16 của mình, Nguyễn H. (Hà Nam) từ cái phớt lờ, bất cần chợt co rúm rồi em òa lên nức nở trong nước mắt. Ngồi lặng rất lâu H. mới mở lời: "Người ta vẫn thường nói: Đừng nghe con cave nói chuyện, đừng nghe thằng nghiện trình bày vì chúng nó vẽ ra nhiều thảm cảnh để biện minh cho hành động của mình. Một con cave như em nói chuyện thì có ai tin chứ, đừng nói là hiểu".
Khi em 14 t.uổi, không chịu được thói vũ phu của bố sau rất nhiều lần đòi ly hôn nhưng gia đình họ hàng đặc biệt là bà ngoại kiên quyết không chấp nhận, mẹ đã trốn nhà cùng một người bạn sang Trung Quốc, từ đó bố cũng bỏ lên bãi vàng (Bắc Kạn).
Bỏ học rồi chơi bời theo nhiều bạn trai. 15 t.uổi em luôn bị gọi là "con cave làng", chán rồi theo bạn bè lên tỉnh làm gội đầu cắt tóc. Bây giờ sau 1 tháng từ trại giáo dưỡng tỉnh trở về, em vẫn không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu.
"Đến bây giờ em vẫn không biết phải làm gì? Ngôi nhà này có gì cho em ở lại" - Chỉ biết cúi gằm mặt, H. thổn thức.
Cũng còn đó bao nhiêu câu chuyện gia đình tan vỡ vẫn được coi là những chiêu kể nghèo kể khổ của những "con cave", những "thằng nghiện" đã trở thành những tên tội phạm trong gương mặt những đ.ứa t.rẻ.
"Tuần học đầu tiên, em chưa kịp quen để hiểu tiếng nói trong này nên chẳng có gì để kể cho chị cả. Chỉ là bố có vợ mới rồi chị ạ. Em hỏi bố bao giờ cho em về, bố bảo: "Bao giờ mẹ mày về ký vào đơn thì về"...
Vừa đọc những dòng thư của em từ Nam gửi về, H. vừa lấy tay vò nát lá đơn xin ly hôn. Lá đơn xin ly hôn cũng là cái còn lại duy nhất với mẹ ngày bố đưa theo đứa em thứ hai vào Nam và chỉ dặn lại một câu: "Bao giờ mẹ mày về thì đưa cho mẹ mày ký".
Những dòng chữ trên bức thư cứ nhòe dần trên tay H. Cám cảnh mẹ Bắc bố Nam, em Nam chị Bắc đã làm em thực sự rơi vào khủng hoảng. Những năm học cuối cấp với em giờ đây chỉ là: "Chỉ cần có được bằng trung học phổ thông, em sẽ lên Bắc Kạn với chú, làm gì cũng được".
Rồi em cũng chỉ khẽ buông một câu: "Cứ cho đó là sự chạy trốn. Chẳng lẽ chạy trốn là em có tội?".
Trượt dài từ dốc gia đình
Một vấn đề nổi lên trong thời gian qua khiến nhiều người rất quan tâm, đó là tình trạng vi phạm pháp luật trong thanh thiếu niên gia tăng.
Theo thống kê chưa đầy đủ, có trên 60% người phạm tội trong độ t.uổi từ 15 - 30. Cá biệt có một số vụ án nghiêm trọng mà người phạm tội dưới 15 t.uổi.
Từ những đổ vỡ trong tâm lý sẽ khiến các em đến những suy nghĩ và hành động lệch lạc mà nhiều khi chính bản thân các em không thể kiểm soát"
Có nhiều nguyên nhân khác nhau dẫn đến việc phạm tội ở t.uổi vị thành niên, song trách nhiệm đầu tiên thuộc về gia đình. Khi gia đình không thực sự lành mạnh thì t.rẻ e.m sẽ là người chịu sự ảnh hưởng nhiều nhất. Số lượng t.rẻ e.m vị thành niên phạm tội do ảnh hưởng trực tiếp của gia đình là khá lớn.
Trong đó, theo số liệu thống kê của Viện Kiểm s.át N.hân dân Tối cao cho thấy, 71% trẻ v.ị t.hành n.iên phạm pháp do không được quan tâm chăm sóc đến nơi đến chốn.
Xét về vấn đề tâm lý trong suy nghĩ và hành động của trẻ khi bố mẹ thường xuyên cãi c.hửi nhau dẫn đến tình trạng ly hôn, anh Nguyễn Cao Minh đang hoạt động trong lĩnh vực nghiên cứu và tư vấn tâm lý nhận định:
"Khi đ.ứa t.rẻ chứng kiến bố mẹ mình, những người thương yêu và gần gũi nhất của mình, là những người nuôi dưỡng, dạy dỗ và bảo vệ tâm hồn bé nhỏ của em, không còn bình tĩnh, ứng xử một cách có lý lẽ và đang làm tổn thương nhau, đối với đ.ứa t.rẻ đó mọi thứ không còn đáng tin và vững chắc nữa, cảm giác an toàn của đ.ứa t.rẻ dần dần bị đỗ vỡ. Từ những đổ vỡ trong tâm lý sẽ khiến các em đến những suy nghĩ và hành động lệch lạc mà nhiều khi chính bản thân các em không thể kiểm soát".
Sau nhiều lần tham gia hòa giải cho những cặp vợ chồng, một cán bộ tòa án tâm sự: "Đứa con luôn là cái lý, cái tình lớn nhất mà chúng tôi vin vào để mong có sự đoàn tụ. Nhưng trong suốt 5 năm công tác đến nay, tôi cũng chỉ hòa giải được cho 3 trường hợp, 3 gia đình trong số hàng trăm gia đình con trẻ vẫn còn được sống trong cái gọi là mái ấm thực sự. Hầu hết cha mẹ khi ly hôn đều chỉ cân nhắc đến việc bản thân mình không thể chịu đựng được người này hay người kia và coi ly hôn là cách duy nhất để giải thoát cho mình".
Theo Vietnamnet
'Lời cuối cùng' đặc biệt của một bác sĩ mang án t.ử h.ình Từng là một bác sỹ và là một trong những tử tù có thời gian chờ ngày ra trường b.ắn lâu nhất: gần 3 năm, khi bị tuyên án t.ử h.ình, Sỹ không kháng cáo mà chỉ xin được hiến xác cho khoa học. Tử tù Vũ Năng Sỹ (SN 1968, quê huyện Phú Bình, tỉnh Thái Nguyên) là một đối tượng đặc...