Rắc rối chị em sinh đôi “yêu chung”
Tôi về nhà và bắt gặp người yêu đang ôm cứng cô em gái sinh đôi của mình. Mỗi người giải thích 1 kiểu nhưng lý do nào cũng khiến tôi đau lòng…
Tôi về nhà và bắt gặp người yêu đang ôm cứng cô em gái sinh đôi của mình…
Hoàn cảnh mệt mỏi và rắc rối như thế này chắc chỉ có thể xảy ra giữa những cặp chị em như chị em tôi mà thôi. Bởi vì chúng tôi là chị em sinh đôi và rất giống nhau. Giống nhau đến mức nhiều người không thể phân biệt được.
Bố tôi có vẻ là người hào hứng nhất khi biết mình có hai cô con gái sinh đôi (mẹ tôi nói thế). Mọi người trong gia đình cũng rất thích thú với sự kiện có hai đứa trẻ con giống hệt nhau. Khi lớn lên, chị em tôi dần quen với việc mọi người hay nhầm lẫn và luôn tận dụng mọi cơ hội để trêu đùa mọi người. Nhưng chẳng ai nỡ giận hai chị em, chỉ bảo chúng tôi “tinh quái từ bé”.
Chị em tôi đi học luôn ăn mặc và để kiểu tóc giống nhau. Cô giáo bố trí mỗi đứa một chỗ ngồi cách xa và nhớ tên bằng cách nhớ vị trí. Nhưng hôm nào thích thì hai đứa lại tự đổi chỗ mà cô giáo không kiểm soát được. Bạn bè đứa nào tinh ý mới nhận ra được ai là chị, ai là em, nhưng nếu chị em tôi một mực phản đối thì cũng chịu không cách nào chứng minh được. Lên cấp 2, học khác lớp, chị em tôi thử đổi lớp mà thầy cô không hề biết. Nhưng chuyện ấy chúng tôi không dám làm nhiều, vì đứa nào cũng có bài cần học. Hai chị em tôi đều học khá giỏi, được nhiều bạn bè biết mặt, nhưng họ cũng chịu không biệt được ai là ai.
Video đang HOT
Lớn lên, bố mẹ cho chị em tôi được quyền tự quyết định cách ăn mặc nhưng hai chị em vẫn chọn giống nhau. Chúng tôi thậm chí còn mặc lẫn quần áo của nhau. 2 đứa thân nhau vô cùng.
Rắc rối chỉ xảy ra khi 2 đứa cùng chú ý đến một anh khóa trên. Lần đầu tiên, cả hai chị em tôi có bí mật. Tuy nhiên, do quá hiểu nhau nên chúng tôi chẳng thể giấu được nhau điều gì dù không nói ra. Hai chị em tôi ngầm thỏa thuận đó là quyết định của cậu ấy và cùng nhau tôn trọng. Chúng tôi không nói gì cho nhau biết và từ đó có nhiều khoảng thời gian riêng tư hơn, không còn dính lấy nhau như hình với bóng nữa.
Tôi và Tùng hay nhắn tin điện thoại và chat với nhau. Rồi anh ấy ngỏ lời với tôi, tôi sung sướng nhận lời nhưng có một chút se lòng khi nghĩ đến em gái mình. Tôi để ý nhiều đến cảm xúc của em mình hơn, xem nó có gì buồn bã hay khác lạ không? Nhưng tôi thấy em vẫn bình thường, thậm chí còn vui vẻ và yêu đời hơn trước. Tôi nghĩ có thể em không biết chuyện, Tùng không nói hoặc em cũng chưa từng bày tỏ tình cảm với anh ấy. Tôi cũng không dám hỏi, tôi sợ làm em gái mình buồn hoặc có thể tôi sợ bị đối diện. Tôi không biết, ai nghĩ tôi là người chị thế nào cũng được, nhưng tôi mới chỉ có 16 tuổi và chỉ hơn em mình có 2h đồng hồ mà thôi.
Đã nghỉ hè, tiếng là “yêu nhau” nhưng tôi và Tùng không có thời gian đi chơi với nhau mấy. Anh ấy học lớp 11, chuẩn bị lên lớp 12 nên hè này đã “chạy lò” cật lực rồi, rồi khi chat với nhau trên mạng, nhiều khi Tùng trả lời tôi chậm, như thể đang bận chat với nhiều người khác nữa. Tôi hỏi, anh ấy bảo đang vào mấy trang web giáo dục, học hành, tôi cũng chẳng dám nghĩ gì xa hơn nữa. Đợt này, chị em tôi càng ít nói chuyện với nhau. Em gái tôi hay đi chơi riêng cùng nhóm bạn ở lớp và tôi cũng bận rộn với Tùng hơn.
Tùng biết địa chỉ nhà tôi, nhưng tôi chưa bao giờ mời anh ấy đến vì ngại chẳng biết phải nói sao với em gái mình. Nhưng chiều hôm trước, khi đi học đàn về, tôi thấy xe Tùng dựng ở cổng nhà tôi. Tôi mở cổng vào nhà (khi có người ở tầng 1, nhà tôi ít khi khóa cổng), trong lòng không tránh khỏi thắc mắc. Tôi đi khá nhẹ, vào tới tận phòng khách mà không ai hay biết gì. Trước mắt tôi là cảnh Tùng và em gái tôi đang ôm nhau rất thân mật và hạnh phúc. Tôi không tin vào mắt mình nữa, một cảm giác nóng ran cứ chạy dài trong cổ khiến tôi lúng túng mà đánh rơi cả túi xách. Lúc này, hai người mới giật mình buông nhau ra. Em gái tôi quay mặt đi, còn Tùng ngó tôi vẻ khó hiểu. Tôi gắt ầm lên: “Anh làm cái trò gì với em gái tôi thế? Cút ngay!”. Sau câu quát ấy, Tùng lúng túng rồi cứ đứng như trời trồng giữa nhà… Mặt anh đầy vẻ ngạc nhiên còn tôi thì cứ bừng bừng tức giận.Cứ thế, tôi đẩy Tùng ra cổng, đẩy cả xe ra rồi khóa cửa lại. Tôi không cần hỏi mọi chuyện và cũng không cần nghe giải thích.
Tùng liên tục gọi cho tôi nhưng tôi chuyển chế độ chặn cuộc gọi. Em gái tôi cũng bỏ về phòng mình, không nói gì. Tôi như điên lên, không hiểu gì cả nhưng cũng không biết phải yêu cầu em mình giải thích thế nào. Và biết đâu, em tôi lại vẫn đang nghĩ tôi tức giận vì nó dám yêu sớm và dám ôm người yêu ở nhà thì sao? Nó đâu có biết Tùng là người yêu tôi. Chuyện này phải trách Tùng chứ. Đầu tôi loạn lên, tôi tắt điện thoại, lên phòng nằm khóc một mình. Mãi lâu sau mới bật điện thoại thì thấy tin nhắn rất dài của Tùng. Anh ấy nói đó là nhầm lẫn giữa hai chị em. Tùng đến nhà gọi “Linh ơi” thì thấy em tôi thưa (hai chị em tôi đều là là Linh, tôi là Khánh Linh, em tôi là Hoàng Linh). Vì chị em tôi quá giống nhau, cả giọng nói nên anh ấy không nhận ra. Do 1 tuần không gặp (Tùng về quê ngoại nghỉ hè), anh nhớ quá và lao đến ôm tôi (mà chính là em gái tôi), thấy được “tôi” ôm lại nên anh không nghi ngờ gì cả và vẫn ôm rất chặt. Vừa lúc ấy thì tôi về. Anh nói anh xin lỗi vì đã nhầm lẫn, nhưng lỗi không hoàn toàn ở anh.
Đọc xong tin nhắn ấy, tôi sang phòng em gái mình và cho nó xem, nói cả chuyện hai đứa yêu nhau và hỏi tại sao nó lại để anh ôm. Nó đọc xong rồi lặng lẽ bảo Tùng nói dối. Nó nói rằng lâu nay người Tùng yêu là nó chứ không phải tôi. Hàng ngày anh ấy đều nhắn tin và chat cùng nó. Tôi bảo cho xem tin nhắn, nó nói đã xóa hết đi rồi vì sợ tôi đọc được, nó không muốn làm tôi buồn vì biết tôi cùng yêu Tùng. Anh ấy cũng nói rằng tôi thích anh ấy nhưng anh ấy không muốn làm tổn thương chị gái của người yêu nên cả hai cùng im lặng và Tùng vẫn thường đi chơi với em tôi chứ không phải là nhóm bạn như nó nói.
Tôi ngạc nhiên vô cùng khi nghe em mình nói thế. Tôi gọi lại cho Tùng, anh vẫn khẳng định những lời mình nói. Tôi chẳng biết phải tin ai bây giờ? Là Tùng nhầm lẫn, và em tôi lợi dụng sự nhầm lẫn ấy khi cũng thích Tùng. Hay là anh ấy cố tình muốn bắt cá hai tay, muốn có cả hai chị em? Xin mọi người khách quan hãy cho tôi biết ai đang nói thật? Tôi biết phải làm sao bây giờ?
Theo Kenh14
Để con dâu đi lấy chồng
3 năm qua, là quãng thời gian quá dài và tôi nghĩ, mình đã quá ích kỉ khi cứ giữ mãi cô con dâu của mình.
Sinh ra một cậu con trai, tôi ước mơ mình có cháu nội, có cô con dâu tốt biết bao. Và rồi, sự mong mỏi của tôi cũng được báo đáp khi con trai dẫn bạn gái về ra mắt mà lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hiền lành, ngoan ngoãn. Tôi vui mừng lắm vì sau nhiều lần giục giã, cuối cùng thì con trai cũng chịu nghe lời mẹ.
Hai vợ chồng tôi lấy nhau muộn, chỉ sinh được một cậu con trai. Con trai đi học, có công việc tốt và chỉ cần đợi lấy vợ và sinh con nữa là ổn. Cái ngày con trai lấy vợ, tôi mừng lắm, một sự kiện trọng đại của gia đình tôi, sự kiện mà chúng tôi sẽ trở thành bố mẹ chồng và có thể là ông bà nội.
Con dâu tôi rất ngoan, hiền, đó là điều tôi hài lòng nhất. Nhiều khi tôi nghĩ, chắc ông trời thương nhà tôi neo người nên đã giúp đỡ chúng tôi, cho con tôi cưới được một người vợ tốt. Ngày ngày tôi mong các cháu sớm có con để tôi có cháu gọi là cháu nội. Nhưng mong mỏi mãi, tận tới gần 2 năm sau, con tôi vẫn chưa có bầu. Tôi buồn quá, giục chúng đi chữa trị. Nhưng tôi cứ nghĩ chắc chắn là do con dâu tôi vì con trai tôi xưa nay khỏe mạnh, lại không chơi bời, chẳng có lý nào lại do nó. Nên nhiều lần, dù có hơi ích kỉ nhưng tôi vẫn nói bóng gió rằng, tại con dâu nên chúng tôi mãi không có cháu.
Con dâu tôi buồn và cũng hay khóc thầm. Một thời gian sau, con trai tôi thông báo việc mình là nguyên nhân khiến khó có con, tôi hoảng quá.
Biết tin con trai tôi khó sinh, tôi buồn lắm. Tôi thấy có lỗi với con dâu vì đã nghi oan cho con. Thời gian đó, tôi cứ gần gũi, cố gắng động viên con dâu kiên trì, vượt quá khó khăn này. Cô con dâu tốt bụng của tôi đã khóc lóc và bằng lòng, nói sẽ cùng gia đình tôi cố gắng để ông bà có cháu nội. Nghe con nói, tôi xúc động lắm. Thì ra, con luôn luôn nghĩ cho gia đình tôi, vậy mà tôi lại cứ đổ lỗi cho con.
Bây giờ thì đã hơn 3 năm trôi qua, cũng đã cố gắng rất nhiều mà không có kết quả. Tôi buồn phiền và đã tính chuyện, để con dâu đi lấy chồng.
Tôi khuyên con trai tôi, nếu có yêu vợ thì để cho vợ chọn con đường đi của mình. Tôi không muốn vì gia đình mình mà con dâu phải khổ sở. Tôi cũng không muốn con dâu phải suy nghĩ về việc này. Sống với người chồng không thể sinh con, tôi còn níu kéo con làm gì. Phụ nữ, ai chẳng mong được làm mẹ, chẳng lẽ tôi lại ích kỉ giữ con lại cho tới khi hết tuổi thanh xuân, lại khó sinh con sao.
Tiếc con dâu tốt lắm, nhưng tôi không còn cách nào khác, đành lòng để con đi lấy chồng. Chỉ hi vọng, ông trời sẽ mỉm cười với chúng tôi, hi vọng rồi con dâu tôi sẽ hạnh phúc và một ngày nào đó, biết đâu con trai tôi khỏi bệnh, khi đó, tôi có thể sẽ cưới vợ hai cho con dù là không muốn chút nào. Nhưng làm sao tôi ích kỉ bắt con dâu mình chờ đợi không hi vọng được?
Theo VNE
Ở rể mà vẫn chửi vợ suốt ngày Khi mọi thứ đã an bài, chị mới cảm thấy, những gì mình tự ý quyết định trước đây là sai lầm. Có lẽ đó là cái giá phải trả cho chị khi chị không nghe lời bố mẹ, cứ cố sống cố chết yêu anh, người đàn ông mà chị cho là định mệnh của đời mình. Ngày đó, chị gặp anh...