Ra mắt nhà bạn trai, cô gái hốt hoảng khi nhận được mẩu giấy từ người hàng xóm
Khi tôi đứng gần cái ao trước nhà anh thì có một người hàng xóm nhét vào tay tôi một mẩu giấy và chạy vụt đi.
Tôi năm nay 22 tuổi, tôi là công nhân của một nhà máy điện tử. Công việc của tôi ở nhà máy khá nhàm chán. Mỗi ngày, tôi làm việc 10 tiếng trên dây truyền lắp ráp. Sau đó, tôi đi học thêm kế toán với mong muốn có được một công việc tốt hơn.
Một hôm, tôi tình cờ lên mạng và quen biết Quân. Quân rất hóm hỉnh, hài hước, anh thường kể những câu chuyện khiến tôi cười. Lúc đầu tôi nghĩ Quân chỉ chạc tuổi tôi nhưng sau đó tôi mới biết anh 34 tuổi, hơn tôi 12 tuổi! Lúc đầu, tôi nghĩ anh đã quá già, không còn phù hợp với tôi. Nhưng lúc đó trong lòng tôi đã thầm thương anh mất rồi.
Hình minh họa
Lần đầu hẹn gặp anh, tôi thấy ở ngoài anh trông trưởng thành và khá chững chạc. Sau buổi hôm đó, anh điên cuồng theo đuổi tôi. Anh thường dẫn tôi đến ăn ở những nhà hàng lớn, anh mua rất nhiều quần áo và đồ dùng cho tôi. Quân làm kinh doanh tự do và đã có nhà riêng. Sau 1 năm hẹn hò, tôi chuyển đến sống với anh như vợ chồng. Chuyện gì đến cũng đã đến, do không cẩn thận nên tôi đã mang thai. Bụng bầu ngày càng lớn, tôi hối thúc anh đưa tôi về nhà ra mắt và tổ chức đám cưới.
Quân nói anh rất muốn cưới tôi nhưng hiện tại công việc của anh quá bận rộn. Anh có một chuyến hàng quan trọng. Sau nhiều lần lần lữa, tôi phải ra tối hậu thư thì anh mới chịu đồng ý sắp xếp đưa tôi về nhà ra mắt. Tuy nhiên, trước khi cùng anh trở về quê, anh bắt tôi hứa không được phép nói chuyện, không nghe những người hàng xóm nói gì. Anh nói họ chỉ là những người hay ba hoa, bốc phét, thường xuyên ngồi lê đôi mách. Tôi không suy nghĩ nhiều và đã hứa với anh ngay sau đó.
Bố mẹ anh sống trong một ngôi nhà cấp 4 nằm sâu trong một ngôi làng. Khi tôi cùng anh bước trên đường làng, tôi thấy rõ vài người hàng xóm liếc nhìn trộm chúng tôi qua cánh cửa và thì thầm. Khi tôi mới bước vào nhà anh, tôi thấy mọi thứ khá bình thường và không hiểu vì sao anh lại không muốn đưa tôi về ra mắt bố mẹ như thế. Bố chồng tương lai của tôi rất vui vẻ, nhiệt tình, bác mời tôi ngồi và lấy ra nhiều hoa quả sấy khô cho tôi ăn. Mẹ anh gầy gò, bác chỉ ngồi một chỗ và không nói gì. Tôi có cảm giác rằng bác không thích tôi lắm. Thấy không khí trong nhà hơi trầm lắng và ngột ngạt, tôi xin phép ra ngoài ngắm cảnh sân, vườn.
Khi tôi đứng gần cái ao trước nhà anh thì có một cậu bé hàng xóm nhét vào tay tôi một mẩu giấy và chạy đi. Mở tờ giấy ra, tôi thất kinh khi đọc được dòng chữ: “Nhà chồng cháu mấy người bị tâm thần đấy!”. Có thể, một người hàng xóm nào đó đã viết ra rồi nhờ con cháu họ chuyển cho tôi.
Suốt buổi hôm đó, tôi suy nghĩ về mẩu giấy đó nên cư xử không được tự nhiên. Ăn xong bữa trưa, tôi nhắn Quân mau đưa tôi ra thành phố. Trên xe, tôi nhẹ nhàng hỏi anh về chuyện này. Quân tỏ ra rất ngạc nhiên: “Sao em biết? Ai nói với em? Có phải là mấy bà hàng xóm ngồi lê đôi mách hay không?”
Video đang HOT
Tôi giận dữ nói: “Đúng thế! Sao anh lại phải giấu em chuyện đó?”
“Anh sợ em không cưới anh”, giọng Quân trầm buồn. Quân kể rằng bà ngoại, rồi đến mẹ anh đều mắc bệnh này. Mẹ anh từng rất khéo léo, đảm đang đến khi phát bệnh. Bố con anh phải cố gắng cho mẹ uống thuốc và dặn dò mẹ rằng khi em đến thì mẹ không được nói gì cả.
Sau khi biết chuyện, bố mẹ tôi hết sức phản đối chuyện hôn sự của tôi. Bố mẹ sợ chồng tôi rồi con tôi sau này sẽ phát bệnh rồi tôi sẽ khổ cả đời. Mấy ngày nay, tôi khóc nhiều, suy nghĩ nhiều đến gầy rộc cả người mà vẫn chưa biết quyết định như thế nào.
Theo Eva
Mất cả thanh xuân, tuổi trẻ đời con gái chỉ vì tư thù thâm độc của mẹ bạn trai
Mẹ anh biết thừa chúng tôi có tình cảm với nhau, yêu nhau tới 5 năm trời, nhưng bà vẫn im lặng, không ra mặt. Chỉ tới khi anh đưa tôi về, mẹ anh mới thản nhiên: "Mẹ cấm con cưới nó"
Gần 5 năm trời, tôi và anh vẫn cứ bên nhau nhưng chưa từng chính thức về ra mắt bố mẹ anh. (Ảnh minh họa)
Nhà tôi và nhà anh ở cùng một khu phố, chỉ cách nhau một cái ngách nhỏ. Tuy nhiên, suốt thời học phổ thông, tôi và anh không biết nhau. Sau này, chỉ tới khi lên Đại học, tham gia họp hội đồng hương, tôi và anh mới chơi thân rồi dần dần chuyển sang yêu nhau lúc nào không hay.
Từ năm thứ 2 Đại học, hai đứa tôi bắt đầu là một cặp. Mặc dù tôi chưa từng về nhà anh ra mắt, nhưng mẹ anh cũng biết chuyện chúng tôi yêu nhau. Anh kể với tôi rằng, anh đã nói qua với mẹ chuyện yêu tôi, mẹ anh không phản đối nhưng cũng không đồng tình. Mẹ anh bảo cứ tập trung học hành, sau này ra trường rồi tính. Biết gia đình anh khó, muốn con cái phải ổn định chuyện sự nghiệp nên suốt thời gian yêu nhau, gần 5 năm trời, tôi và anh vẫn cứ bên nhau nhưng chưa từng chính thức về ra mắt bố mẹ anh.
Suốt thời gian đó, chúng tôi đón đưa nhau mỗi lần về quê. Hai đứa cũng hẹn hò, đi xem phim. Hàng xóm láng giềng, cả khu phố cũng chẳng lạ chuyện chúng tôi là một cặp nữa. Hoàn cảnh nhà tôi khá đặc biệt nên tôi cũng chưa công khai với bố mẹ. Mẹ tôi chỉ bảo tôi trọng quyết định của tôi, dù tôi yêu ai cũng được.
Thế rồi, hiện tại, tôi đã tốt nghiệp, ra trường, có việc làm. Anh cũng đã được nhận vào một công ty nước ngoài, thu nhập rất khá. Hơn nữa, giờ chúng tôi cũng yêu nhau được 5 năm rồi, mọi thứ đã đến thời điểm chín muồi, nên chúng tôi quyết định sẽ về gặp gỡ hai bên gia đình, xin phép cưới xin vì năm nay cũng được tuổi.
Tôi thật không ngờ, chúng tôi bị phản đối, nhưng tồi tệ hơn nữa là cái bí mật phía sau mới khiến cả hai đứa cay đắng.
Hôm đó tôi và anh cùng bắt xe từ thành phố về quê. Theo kế hoạch, tôi sẽ đi thẳng về nhà anh. Vừa vào tới nhà, tôi hơi ngạc nhiên khi không hề có ai, ngoài mẹ anh đang ngồi ở bàn đầy nghiêm nghị. Tôi cũng chẳng thấy đồ ăn, thức uống... Nó không có vẻ gì là việc hôm nay sẽ đón con trai và con dâu tương lai về ra mắt cả. Tôi bắt đầu mường tượng trong đầu về một câu chuyện không mấy tốt đẹp.
Tôi bắt đầu mường tượng trong đầu về một câu chuyện không mấy tốt đẹp. (Ảnh minh họa)
Tôi và anh ngồi xuống, mẹ anh ngay lập tức bắt đầu câu chuyện:
- Mẹ không muốn dông dài, tốn thời gian, mẹ nói thẳng thế này nhé. Mẹ cấm con lấy con bé này, có nó thì không có mẹ, có mẹ thì không có nó, thế thôi.
Anh hét lên đầy giận dữ:
- Mẹ, mẹ thật kì lạ, mẹ đã hiểu gì về bạn gái con đâu mà đã có thái độ như thế. Chúng con yêu nhau 5 năm rồi...
- Mẹ không quan tâm yêu 5 năm hay 10 năm, chỉ biết là không thể cưới nó được. Còn con muốn biết lí do, thì mẹ sẽ cho con biết. Con còn nhớ cái chuyện ngày trước, bố con nằng nặc đòi ly hôn mẹ không? Là vì bố con cặp với mẹ cô ta, thậm chí họ còn có con với nhau đấy. Nhưng sau đó mẹ cô ta bị sảy thai, rồi họ mới dứt tình, nhờ có thế mà mẹ mới giữ được bố cho con đấy.
Mẹ cô ta giờ đi nước ngoài, cũng là bỏ xứ mà đi thôi, chứ sống ở đây, thiên hạ nó chửi cho vào mặt ấy. Loại đàn bà bỏ chồng, đi cặp kè với chồng người khác, lại còn là hàng xóm ngay gần nhà, thử hỏi có chấp nhận được không? Mẹ đã cay cực thế nào có con hiểu được không? Chẳng qua vì nghĩ đến mấy đứa trẻ của cả hai nhà nên đã không làm ầm ĩ chuyện này lên thôi. Con cứ hỏi cô ta xem, vì sao mẹ cô ta bao năm qua không về Việt Nam mà ở miết nước ngoài.
Tôi và anh chết sững người. Đúng là bố mẹ tôi ly hôn, từ khi tôi còn bé tí. Sau này, mẹ tôi quyết định đi nước ngoài làm, chị em tôi ở nhà với bà ngoại. Mẹ tôi chỉ gửi tiền về nuôi hai chị em chứ rất ít khi về... Đó cũng là lí do khi yêu anh, tôi cũng chán chẳng muốn với mẹ. Có ai ngờ, giữa hai gia đình chúng tôi lại có một sự thật nghiệt ngã đến thế này.
Có ai ngờ, giữa hai gia đình chúng tôi lại có một sự thật nghiệt ngã đến thế này. (Ảnh minh họa)
Anh ngồi xuống ghế thất thần, miệng anh lắp bắp:
- Tại sao, tại sao mẹ biết chúng con yêu nhau từ lâu rồi mà mẹ không nói gì, mẹ lại đợi đến ngày hôm nay? Cô ấy chẳng có lỗi gì cả, giờ cô ấy đã mất 5 năm tuổi trẻ rồi đấy.
Mẹ anh bình thản đáp:
- Con hay nhỉ, con đã giới thiệu chính thức là con yêu ai đâu mà mẹ đứng ra ngăn cản. Còn nói thật, mẹ làm thế, là vì mẹ căm ghét cô ta, căm ghét cả nhà cô ta. Chính mẹ con cô ta đã gieo đau khổ cho đời mẹ. Thế nên giờ mẹ muốn cô ta cũng phải nếm trải cảm giác đau đớn ấy.
Tôi bưng mặt khóc rồi bỏ chạy khỏi nhà anh. Tôi quá sợ hãi cái sự thật này. Anh chạy theo níu kéo nhưng tôi gạt tay anh đi. Tôi xin anh buông tha cho mình vì tôi không có đủ dũng khí để làm dâu nhà anh với một bí mật nghiệt ngã đến nhường này!
Theo Eva
Vợ chưa cưới hủy hôn vì không muốn sống với mẹ chồng Cưới xong, bố mẹ tôi muốn hai đứa ở chung với bố mẹ một thời gian rồi sau đó mới ở riêng, nhưng cô ấy không chịu,... Ảnh minh họa Bạn gái và tôi yêu nhau được hơn 1 năm, thời gian chưa dài, nhưng hai đứa cảm thấy rất hợp nhau trong mọi chuyện. Từ sở thích ăn uống, du lịch, thời...