Ra mắt mẹ anh dúi cho 200 nghìn, tôi nén thở dài chia tay bạn trai vừa hiền vừa tốt
1 tháng sau, anh nói nhà anh có giỗ, muốn đưa tôi về ra mắt bố mẹ. Tôi mừng như cởi được tấm lòng, tay xách nách mang, quà cáp đủ thứ về quê ‘chồng sắp cưới’.
Tôi quen Linh 3 tháng thì muốn tìm hiểu cưới xin, năm nay 25 tuổi rồi, con gái ở quê tôi 25 là ế, trai làng chẳng còn ai muốn tán, các cụ liệt vào dạng gái tồn kho mất chìa khóa, đá được đi đâu thì tốt. Vả lại, công việc ở thành phố bấp bênh, công nhân 3 cọc 3 đồng chẳng thấm tháp vào đâu. Bởi thế khi tìm được chỗ để nương tựa tôi chỉ muốn nhanh chóng ổn định, dù gì 2 người vẫn tốt hơn.
Người yêu tôi là lái xe riêng cho giám đốc của 1 tập đoàn lớn, lương khá ổn để sống 2 đứa, có con thì chật vật chút nhưng gắng gượng 2 vợ chồng thì vẫn ổn. Mới quen nhưng Linh rất tốt với tôi, từ cách đối xử với mọi người cũng có thể thấy Linh hiền lành, chu đáo… bạn bè tôi vì thế cứ khen tôi tốt số, bao nhiêu lâu không yêu đương tới lúc yêu liền yêu được ngay 1 anh “ngon”.
Mới quen nhưng Linh rất tốt với tôi, từ cách đối xử với mọi người cũng có thể thấy Linh hiền lành, chu đáo. Ảnh minh họa.
Mới quen nhưng Linh rất tốt với tôi, từ cách đối xử với mọi người cũng có thể thấy Linh hiền lành, chu đáo. Ảnh minh họa.
Mới yêu được 2 tháng tôi nói với Linh về dự định kết hôn sớm thì anh khá do dự, anh bảo anh cảm thấy muốn mối quan hệ này phát triển từ từ, tôi giận dỗi nói anh không yêu tôi, chắc anh chỉ là yêu chơi bời cho vui, nếu như thế thì chia tay sớm để tôi còn tìm người khác, tôi già rồi không thể chờ đợi vô vọng được 1 người như anh. Dĩ nhiên là anh không đồng ý chia tay. 1 tháng sau, anh nói nhà anh có giỗ, muốn đưa tôi về ra mắt mẹ. Tôi mừng như cởi được tấm lòng, tay xách nách mang, quà cáp đủ thứ về quê “chồng sắp cưới”.
Hành trình về nhà Linh khá gian nan khi đi xe khách 2 tiếng, sau đó phải đi xe ôm thêm 1 tiếng mới về tới nhà. Đường núi khúc khuỷu khiến tôi càng đi càng sợ bị bán sang biên giới. Nhưng về tới cửa nhà thì tôi thực sự hối hận, muốn về lại thành phố ngay trong đêm.
Thấy mẹ Linh ra đón mà 1 lần nữa tôi sụp đổ. Đầu tôi lúc đó chỉ nhảy ra 1 câu: “Trời ạ!”
Video đang HOT
Nhà Linh quá nghèo, nghèo nhất trong các thể loại nghèo, nghèo ngang với nhà nghèo nhất xã tôi. Căn nhà mẹ con anh ở là nhà tình thương của xã chỉ nhỏ bằng cái “bao diêm”, đủ để 1 chiếc giường và 1 chiếc bàn uống nước nhỏ nhỏ, bên cạnh là cái tivi màu mà mỗi lần muốn chuyển kênh thì phải đấm vào đầu nó thùm thụp liền mấy phát.
Căn bếp bên cạnh tưởng tượng chỉ cần gió thổi là bay tốc cả mái, thời nào rồi còn chát bằng bùn, phía trên lợp tranh. Nhà tắm chính là lộ thiên, chờ trời tối rồi tắm, lúc đó chẳng có ai, 1 vùng rừng núi thơ mộng tới nỗi, nếu im lặng có thể nghe cả tiếng chân dế bước đi từ đầu ngõ.
Về tới cửa nhà thì tôi thực sự hối hận, muốn về lại thành phố ngay trong đêm. Ảnh minh họa.
Mẹ anh cũng rúm ró như chính cái ri đô ngăn giữa chiếc bàn “phòng khách” với chiếc giường trong “phòng ngủ”. Bà 1 tay chống gậy 1 tay phải dò dẫm, nghe thấy con trai dẫn bạn gái về thì mừng mừng tủi tủi như sắp khóc tới nơi. Tôi biết bà là người hiền lành nhưng tới mức này tôi chợt cảm thấy có chút khó chịu trong lòng. Tôi không yêu cầu anh phải giàu sang nhưng nghèo tới độ không nuôi được thân thì sau này cưới nhau về tôi biết phải sống sao.
Buổi tối tôi ngủ cùng mẹ anh, anh sang nhà bác ngủ nhờ. Nằm cùng 1 người xa lạ, tôi gần như chẳng thể chợp mắt, mẹ anh thấy tôi xoay người liên tục thì cũng hiểu, bà hỏi han tôi lạ nhà à, rồi bắt đầu kể chuyện cho tôi đỡ ngại. Bà kể về chuyện vì sao bà sinh ra anh, vì sao không có chồng mà có con, về khoảng thời gian khốn khó, về cuộc sống hiện tại đã và đang khá lên. Tôi biết bà cũng cảm thấy tự ti với hoàn cảnh gia đình mình và mong tôi chấp nhận con trai bà.
Tôi không biết đã bao nhiêu cô gái tới đây và bỏ về, tôi cũng không biết bà từng phải kể truyện này cho bao nhiêu người, nhưng tôi biết rằng có lẽ bà phải thất vọng thêm 1 lần nữa.
Rồi bà lần mò trong túi, tiếng sột soạt làm tôi xốt ruột, cố nhổm người xem bà đang làm gì, thì ra là lấy tiền cho tôi, bà dúi vào tay tôi 1 đồng tiền, nói là trên thành phố khó sống hơn bà ở quê, bà chẳng cần gì tới tiền nên cho tôi lấy cái đi lại, ăn uống. Những tưởng nhiều nhặn gì, sáng hôm sau tôi mới biết là bà cho tôi 200 nghìn.
Sau giỗ nhà anh – tôi còn chẳng quan tâm đó là giỗ ai, chúng tôi bắt xe lên Hà Nội, trên đường đi chẳng ai nói với ai câu nào, tôi ôm chiếc cặp có đồng 200 nghìn của mẹ anh trong tay mà lòng như lửa đốt, còn anh hướng mắt xa xa có vẻ như cũng đã quen với việc này.
1 tuần qua rồi tôi chưa nói chuyện lại với Linh, anh nhắn tin cho tôi nhiều lần nhưng 2 ngày nay thì không thấy đâu nữa. Tôi có nên để mối quan hệ này kết thúc trong im lặng, hay là cố gắng tới cùng chỉ vì nhà anh hiền lành, tốt tính?
Hoàng Hạnh
Theo Thoidaiplus.giadinh.net.vn
Luôn nghĩ em chồng "vớ" được mối ngon, nào ngờ biết lai lịch bí ẩn của em rể tương lai, tôi choáng váng tột độ
Tôi không thể ngờ được em rể tương lai mà tôi khen ngợi mỗi ngày lại có lai lịch như thế.
Tôi và em chồng có mối quan hệ không lành không ngọt cho lắm. Nói trắng ra, chúng tôi chẳng ưa gì nhau. Em chồng tôi tính tình hiện đại quá mức, ăn mặc cũng sành điệu khác hẳn tôi. Chính mẹ chồng cũng bảo chị em tôi như trời với đất nên thân nhau là chuyện rất khó.
Em chồng tôi tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nói đó mà ít khi quan tâm người bị nói có tổn thương không? Tôi vẫn nhớ ngày cưới, khi tôi mặc bộ váy cưới trắng tinh, đẹp chảnh là thế nhưng em chồng lại thẳng miệng bảo: "Da chị ngăm đen mà mặc bộ váy trắng, nhìn váy đi đường váy, người đi đường người, chả ăn nhập gì với nhau". Tôi cứng họng, không nghĩ em chồng lại thẳng thừng chê bai chị dâu như thế.
Về sống chung cũng thế. Em ấy luôn miệng chê thức ăn tôi nấu. Thậm chí tôi nấu theo đúng chuẩn công thức trên mạng, ai cũng khen, em ấy vẫn tìm ra điểm để chê. Nhiều lần tôi phát bực, bảo em ấy tự đi mà nấu ăn. Em ấy lại tỏ vẻ kiêu ngạo, đài các nên không vào bếp. Quần áo tôi giặt cho, em ấy còn soi mói xem có chỗ nào bẩn thì mách mẹ. Nói thật, em chồng tôi đúng kiểu "bà cô bên chồng" chứ chẳng đùa.
Nói thật, em chồng tôi đúng kiểu "bà cô bên chồng" chứ chẳng đùa. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi nghe tôi trách em ấy thì lại bảo em chồng tôi được cưng chiều từ bé nên sinh hư. Mẹ chồng tôi khó chịu lắm mà cũng vì thương con gái nên mắt nhắm mắt mở nhìn tôi bị ức hiếp. Thú thật, trong bụng tôi nhiều khi còn mong sau này em chồng lấy chồng, về nhà người ta cũng bị ức hiếp lại, xem em ấy có hiểu được cảm giác của tôi bây giờ không?
Năm ngoái, em chồng tôi đưa người yêu về nhà chơi. Anh chàng đó có ngoại hình cao ráo, sáng láng, ăn nói cũng ngoan hiền. Đến tôi cũng bất ngờ khi thấy em chồng chanh chua thế mà lại "vớ" được mối ngon lành cành đào. Cứ cuối tuần, em ấy lại dẫn bạn trai về ăn uống. Nhà tôi cũng quý con rể tương lai lắm. Mẹ chồng tôi còn vui vẻ đi khoe với hàng xóm rằng con gái tìm được người yêu thương, quan tâm, chiều chuộng nên bà yên tâm.
Nhưng mới đây, tôi lại phát hiện bí mật sốc tận óc của em rể tương lai. Hôm ấy tôi đi chơi cùng nhóm bạn thân từ cấp 3. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi có đề cập đến gia đình chồng của nhau.
Trong bữa cơm hôm đó, tôi còn nghe được bí mật động trời về người yêu em ấy. (Ảnh minh họa)
Tôi kể về cô em chồng của mình cùng người yêu em ấy. Tôi khen em chồng may mắn khi gặp được một anh chàng vừa điển trai vừa tốt tính lại yêu thương em ấy hết mực. Một cô bạn trong nhóm bảo tôi đưa ảnh cậu ấy cho mọi người xem. Tôi tình thật đưa ảnh và trang cá nhân trên facebook của em rể tương lai cho mọi người cùng xem.
Bỗng nhiên bạn tôi thốt lên, bảo em rể tương lai tôi là người cùng làng của cô ấy. Cả làng không ai không biết cậu ấy. Trước kia cậu ấy và nhóm bạn vì đánh nhau khiến một người chết nên ở tù mấy năm, mới ra tù năm ngoái. Nghe kể mà tôi sốc khủng khiếp.
Tối đó về nhà, tôi suy nghĩ mãi có nên nói chuyện đó ra cho mọi người biết không, đặc biệt mẹ chồng tôi. Bởi chắc chắn mẹ chồng tôi không chấp nhận con rể là người tù tội. Tôi phân vân quá mọi người ạ? Giấu mẹ chồng là mang tội lắm. Hơn nữa tôi cũng lo em chồng càng lún sâu vào mối quan hệ đó. Tôi phải làm gì cho đúng đây?
Nhật Vi
Theo toquoc.vn
Khi chúng mình già đi! Khi nào chúng ta già đi? Đó là lúc tóc hai đứa lâm râm sợi bạc, chân chậm mắt mờ nhưng đôi bàn tay vẫn nắm chặt nhau. Là lúc anh gọi em vài tiếng "bà nó ơi" thay cho cô gái đôi mươi anh thường hay gọi... Ảnh minh họa Em có biết điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời này là...