Ra mắt, bố chồng tương lai nói 1 câu khiến tôi ngượng chín mặt, cứ gặp ông tôi lại cúi gằm
Đó có lẽ là kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của tôi với gia đình nhà chồng. Dù hiện tại đã làm dâu được 2 năm nhưng nhắc lại tôi vẫn không khỏi sượng sùng.
Ảnh minh hoạ
Tôi và anh quen nhau qua sự mai mối của bạn bè. Nhưng phải đến hơn nửa năm sau chúng tôi mới liên lạc lại và quyết định gặp nhau. Trò chuyện nhiều nên tình cảm cũng nảy sinh dần dần.
Hơn nữa đồng cảm cùng quê, lại cùng lập nghiệp ở thành phố nên chúng tôi cũng dễ dàng đến với nhau hơn.
Sau 3 tháng yêu, anh muốn tiến xa hơn với tôi nên dẫn tôi về ra mắt gia đình. Ngày đầu tiên về nhà người yêu, cũng là chồng tương lai, tôi hồi hộp lắm. Cũng hỏi han anh về tính cách cả nhà trước đó nhiều. Tôi chuẩn bị mọi thứ khá kỹ càng.
Video đang HOT
Hôm đó cả mấy anh em của chồng tương lai đều có mặt. Tôi tất tưởi chạy ra chạy vào bếp lo nấu nướng phụ mẹ anh. Bố mẹ anh cũng giống nhà tôi, vì ở quê nên tính tình khá cởi mở, thoải mái. Suốt bữa ăn cứ liên tục bảo tôi tự nhiên như ở nhà.
Trong lúc tôi đang loay hoay rửa bát, tôi loáng thoáng nghe thấy bố anh nói chuyện với anh. “Trông cũng cao ráo, trắng trẻo, mỗi tội mông hơi bé. Không biết sau này đẻ đái thế nào”. Chồng tôi hích nhẹ bố rồi nói “Bố buồn cười thật, cô ấy không bệnh hay tàn tật gì là được rồi. Bố mà kén là con trai bố ế luôn đấy”. Quả thực khi nghe được những câu nói đó tôi thấy rất xấu hổ. Cứ nghĩ đó không phải bố chồng mình nói. Đành rằng đúng là tôi cũng như ông nói nhưng việc này cũng khiến tôi một phen ngượng chín mặt.
Đám cưới của tôi được tổ chức 3 tháng sau đó. Bây giờ, dù đã làm dâu nhà ông được 2 năm, sinh được 1 cậu con trai kháu khinh hơn 1 tuổi, nhưng mỗi lần nhắc lại kỷ niệm lần đó tôi cũng không khỏi xấu hổ.
Sau vụ ấy, tôi cứ phải dè chừng trong cách ăn mặc với bố chồng. Ông thẳng tính nhưng lại được cái rất quý con cháu. Chuyện đó cũng chỉ có tôi và chồng hay trêu nhau, còn ông tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến nữa.
Theo Phunutoday
Mẹ đẻ muốn tôi phá cái thai trong bụng để hiến tủy cứu cháu, tôi phải làm sao đây
Mẹ đẻ tôi đã chẳng cần suy nghĩ mà nói với tôi: "Dù sao sau này con vẫn còn có cơ hội mang thai, giữ được cái thai hay không không quan trọng. Cứu được tính mạng cho cháu mới là quan trọng nhất
Ngay từ hồi còn bé tôi đã biết mẹ chỉ yêu quý em trai tôi, chẳng mấy yêu thương tôi chỉ bởi vì tôi là con gái. Xét về thành tích học tập thì tôi hơn hẳn em trai. Thế nhưng cho dù là như thế, mẹ tôi cũng không muốn cho tôi đi học, học hết cấp hai mẹ đã bắt tôi ở nhà và đi làm thuê, còn em trai tôi thì nghiễm nhiên được cho ăn học tử tế, cho đến tận khi tốt nghiệp đại học. Tất cả tiền làm thuê của tôi cũng dùng để trang hoàng và mua đồ trong gia đình.
Khi tôi lấy chồng, mẹ tôi mạnh tay đòi nhà chồng mang sính lễ cao sang cùng một khoản tiền lớn đến. Ban đầu, nhà chồng tôi có vẻ không hài lòng, nhưng cuối cùng họ vẫn đồng ý đưa sính lễ theo ý của mẹ tôi trong tâm trạng không mấy vui vẻ.
(Ảnh minh họa)
Mọi người đều cho rằng có lẽ mẹ tôi sẽ cho tôi một khoản kha khá làm của hồi môn, ai ngờ của hồi môn mẹ cho tôi không có gì ngoài mấy cái chăn. Cũng chính vì thế, bố mẹ chồng tôi đã không hài lòng giờ càng thêm không ưa tôi, thậm chí là ghét tôi, nhiều lần nói nọ nói kia sau lưng tôi.
Sống với chồng mấy năm mà tôi mãi vẫn không mang thai, nỗi hiềm khích của bố mẹ chồng đối với tôi ngày một lớn dần lên, họ đã nhiều lần bắt tôi phải ly hôn với chồng. Đang trong lúc tuyệt vọng, thật may ông trời đã đem đến cho tôi một niềm vui lớn, tôi phát hiện ra mình đã mang thai. Biết điều này, thái độ của bố mẹ chồng tôi đối với tôi mới tốt hơn một chút.
Thế nhưng niềm vui chưa được bao lâu tôi lại bước vào một vòng luẩn quẩn mới. Ông trời lại cho tôi hai con đường lựa chọn, mà chọn con đường này thì cũng đồng nghĩa với việc tôi cắt đứt hoàn toàn con đường kia.
Mang bầu chưa được bao lâu thì mẹ tôi đến tìm tôi. Vừa nhìn thấy tôi, bà liền quỳ rạp xuống và cho tôi biết cậu con trai mới sinh được 9 tháng của em trai tôi đột nhiên được chẩn đoán là mắc bệnh máu trắng cần người hiến tủy thì mới cứu chữa được, mọi người ở cả hai bên gia đình đã đi thử nhưng chẳng ai hợp để hiến được tủy cả.
Biết tôi đang mang thai, em trai tôi đã không muốn đến tìm tôi vì sợ làm phiền đến tôi, thế nhưng cho dù là thế nào, mẹ tôi cũng phải đích thân đến tìm tôi cho bằng được. Bà mong tôi có thể đến bệnh viện thử một lần, những mong có cơ hội cứu được cháu trai. Tôi nói ngộ nhỡ tủy của tôi hợp với cháu thì phải làm sao, mẹ tôi đã chẳng cần suy nghĩ mà nói với tôi: "Dù sao sau này con vẫn còn có cơ hội mang thai, giữ được cái thai hay không không quan trọng. Cứu được tính mạng cho cháu mới là quan trọng nhất".
Tôi vô cùng do dự, tôi biết việc cứu sống cháu là vô cùng quan trọng và cần thiết, thế nhưng nếu như tôi bỏ đứa con này đi thì chắc chắn không chỉ bố mẹ chồng tôi mà ngay cả chồng tôi cũng sẽ quay lưng lại với tôi, cuộc hôn nhân của chúng tôi chắc chắn sẽ đổ vỡ.
Thế nhưng nếu như lần này tôi không giúp đỡ cháu tôi thì mẹ tôi cũng sẽ từ tôi, không muốn nhìn thấy mặt người con gái này nữa. Tôi thật sự cảm thấy vô cùng rối rắm và khó giải quyết. Một bên là cháu trai cùng mẹ đẻ của mình, một bên là đứa con trong bụng cùng gia đình nhà chồng, tôi biết phải chọn sao đây?
Theo Afamily
Đến nhà của anh ra mắt lần đầu tiên, tôi tái dại mặt mày khi nhìn thấy mẹ anh đứng đó Tôi ngớ người khi nhìn thấy mẹ anh, mẹ anh nhìn thấy tôi cũng giật cả mình, suốt ngày hôm đó tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn bà. Tôi và anh yêu nhau hơn 1 năm thì anh dẫn tôi về ra mắt. Tôi là đứa khó tính, hay xốc nổi nhưng bản chất cũng đơn giản, chẳng nghĩ ngợi gì, cứ...