Ra mắt, bị mẹ chồng tương lai bắt rửa 30 mâm bát, cô gái nghèo đã đáp trả
“À, thằng này chưa lấy vợ mà đã đội vợ lên đầu rồi. Mày ngu lắm con ạ, kiểu người như nó chỉ để về phục vụ nhà mình thôi. Nó có phải tiểu thư danh giá gì đâu. Mày phải để mẹ dạy vợ cho”.
Hôm Huyền về ra mắt nhà Nam đúng lúc nhà có giỗ. Nam bảo rằng muốn người yêu về ra mắt đúng dịp này để giới thiệu với họ hàng luôn. Kể ra Nam và Huyền cũng đã yêu nhau được 3 năm, giờ muốn ra mắt rồi tính chuyện cưới xin luôn vì Nam cũng đã lớn tuổi rồi.
Hôm Huyền về, đám giỗ nhà Nam vẫn đang diễn ra tất bật lắm. Nam dẫn người yêu vào chào bố mẹ.
Mẹ Nam bận rộn với việc tiếp khách nên cũng chào lấy lệ một cái rồi thôi. Huyền tưởng như thế là đã qua màn kiểm tra của mẹ chồng tương lai, ai ngờ đến khi khách khứa về hết, bà mới gọi cả con trai lẫn con dâu tương lai vào rồi bảo:
- Thế nào? Đây là con dâu tương lai của tôi đấy à?
- Hì, vâng mẹ. Huyền hiền lành, thật thà lắm mẹ ạ.
- Hiền lành, thật thà hay không không khiến cậu phải nói thay, tôi tự kiểm chứng được.
Nói rồi bà quay sang Huyền:
- Thế nhà cô như nào? Bố mẹ làm gì?
Ảnh minh họa.
- Dạ nhà cháu bố mẹ làm nông thôi ạ. Nhà cháu có 3 anh chị em, cháu là con út.
Video đang HOT
- Ừm, nhìn là biết mà. Quê mùa thế kia.
Huyền không dám nói gì, Nam thì đá chân mẹ. Cứ nghĩ màn ra mắt đến đó là thôi, ai ngờ mẹ Nam bảo:
- Thôi, ra giếng rửa cho tôi 30 mâm bát bẩn đi, để dồn giờ vẫn chưa có người giúp. Dâu con gì thì rửa bát xong đã rồi mới tính.
- Mẹ ơi, Huyền chưa ăn gì cả. Để cô ấy ăn chút gì đã không thì mệt lắm. Suốt cả buổi cô ấy toàn bưng bê giúp mấy cô rồi.
- À, thằng này chưa lấy vợ mà đã đội vợ lên đầu rồi. Mày ngu lắm con ạ, kiểu người như nó chỉ để về phục vụ nhà mình thôi. Nó có phải tiểu thư danh giá gì đâu. Mày phải để mẹ dạy vợ cho.
Huyền nghe thế bỗng bước tới bảo:
- Dạ thưa bác, cháu chẳng ngại rửa bát. Thậm chí cháu đã từng rửa cả trăm mâm bát bẩn nhưng với nhà bác thì không. Cháu không việc gì phải rửa cả.
- Á à, chưa về làm dâu mà đã như thế này rồi. Mày chọn nhầm vợ rồi con ạ.
- Cháu sẽ rửa nếu như bác xem cháu là thành viên trong gia đình, xem cháu là dâu con, cháu nghĩ làm việc gì cũng tự nguyện và chân tình thì mới bền. Đây bác chỉ xem cháu như ô sin thì e rằng sẽ đến lúc ô sin cũng mệt mà nghỉ việc thôi bác ạ.
- Mày đã nghèo lại còn ngoa ngôn.
- Cháu nghèo nhưng ít ra cháu cũng biết giữ phẩm giá của mình. Cháu nghĩ rằng bác nên tìm một cô con dâu khác về để rửa bát và để cho bác dạy dỗ, cháu không hợp.
Nói rồi Huyền bước đi. Nam tái mặt. Bình thường người yêu của anh rất hiền nhưng hôm nay cô phản ứng rất gay gắt, dường như là cãi tay đôi với cả mẹ anh. Nam chứng kiến màn đối đáp của hai người phụ nữ mà run cầm cập.
Rõ ràng mẹ anh đã sai khi tỏ ý khinh thường gia cảnh của Huyền nhưng anh cũng không ngờ Huyền phản ứng dữ dội như vậy.
Mẹ Nam đứng há hốc mồm kinh ngạc. Bà trước giờ toàn hét ra lửa. Bao nhiêu cô người yêu của Nam đều bị bà dọa cho chết khiếp, ai ngờ giờ Huyền lại khiến bà tức điên.
Thấy Huyền toan bước đi, mẹ Nam hét:
- Ơ, cô đứng lại đó cho tôi.
- Vâng, bác gọi gì cháu ạ?
- Cô đừng có mà hỗn láo. Ai cho cô đi như thế?
- Cháu chào bác cháu về. Cháu không hợp với nhà bác, cháu có quyền lựa chọn mà. Thôi cháu chào bác, bác gọi người khác đến rửa bát đi nhé, cháu còn về nấu cơm cho bố mẹ cháu.
Nam đứng như trời trồng nhìn người yêu bước ra khỏi cửa. Anh biết rằng không có gì có thể níu kéo Huyền ở lại với mình nữa.
Theo Emdep
Đã bị buông lời chê nghèo, lấy nhau về rồi cũng bị khinh bỉ mà thôi
Cứ tưởng đã yêu nhau, thì chẳng còn coi trọng gì vật chất. Thế nhưng, tôi đã nhầm, đã nhầm đau đớn...
Lần đầu anh về ra mắt gia đình tôi, anh hỏi một câu làm tôi vô cùng buồn: "Sao nhà em nghèo thế?" Tôi choáng váng vì chưa ai nói thẳng vào mặt tôi như vậy, dù đúng là gia đình tôi nghèo thật.
Biết hoàn cảnh gia đình mình thế nên tôi mới tính chuyện đưa anh về ra mắt muộn. Vì tôi đã nghĩ, khi đã quá yêu nhau rồi thì anh sẽ hiểu và thông cảm, dù là hoàn cảnh thế nào anh cũng không bận tâm. Vậy mà...
Sau lần ra mắt ấy, anh chê bai tôi đủ thứ. Anh bảo bố mẹ tôi sao không tiết kiệm tiền làm cái này, làm cái kia nhìn cho nó đẹp. Ở trong căn nhà như cái ổ chuột, như cái chuồng trâu thế mà cũng chịu được sao? Trời ạ, nhà không có tiền thì làm thế nào đây?
Anh còn nói bóng gió rằng, cưới xin mà như thế thì họ hàng nhà anh về sẽ ngại, khó nghĩ vì nhà quá chật, quá xấu. Tôi thấy thất vọng vô cùng! Tôi buồn vì tại sao anh lại coi trọng vật chất quá, anh lấy tôi hay lấy nhà tôi?
Sau thời gian ấy, anh trở nên lạnh lùng hẳn với tôi. Anh nói, tôi cần phải cố gắng tiết kiệm để bố mẹ sửa sang nhà cửa rồi mới tính chuyện cưới xin. Nghe anh nói, tôi cảm thấy vô cùng chán nản. Anh cũng không đề cập tới chuyện đưa tôi về ra mắt như dự kiến. Tôi có nhắc vài lần nhưng anh cũng lảng tránh...
Ngần ấy năm ở bên nhau, tôi cùng anh đã chia sẻ với nhau bao kỉ niệm ngọt bùi. Dẫu anh có điều kiện hơn, nhưng tôi chưa một lần ngửa tay xin tiền anh, hay nhờ tới sự giúp đỡ của anh. Tôi muốn sống không dựa dẫm, muốn đi bằng đôi chân của mình.
Chỉ có điều tôi không ngờ đến, chẳng có sự chia sẻ, cảm thông hay tôn trọng nào hết, khi mà ngay sau đó vài tuần, anh trắng trợn tán tỉnh người con gái khác. Anh tự tin đi bên cô gái ấy, một cô gái có xuất thân giàu có, hợp với anh.
Anh nói với tôi: "Anh từng yêu em, nhưng cả anh và bố mẹ đều không thể chấp nhận được việc nhà em không môn đăng hộ đối. Không giàu có thì ít nhất cũng phải thường thường bậc chung".
Tôi không khóc, bước đi nhanh như muốn quên đi thứ tình cảm mù quáng ấy. Vậy ra bao lâu nay, tôi chưa hề hiểu anh. Anh không dành cho tôi một phần mười tôn trọng. Tôi nghèo, bố mẹ tôi nghèo, thì sao? Nó chỉ là số phận thôi mà...
Thế là cuộc tình mấy năm kết thúc chỉ vì lí do nhà tôi nghèo, đời đúng là bạc với tôi quá. Đúng là gia đình tôi khó khăn. Cả bố và mẹ tôi đều mắc bệnh hiểm nghèo, nay ốm mai đau. Tiền bạc bao năm tích cóp rồi cũng đội nón ra đi. Hàng tháng tôi tiết kiệm gửi về cũng chỉ đủ để bố mẹ rau cháo qua ngày, và lo cho em trai đang học đại học.
Anh khinh vì gia đình tôi nghèo ư? Nghèo thì có gì sai? Nếu muốn, ai chả muốn mình sinh ra có bố mẹ giàu có, ai chả muốn sống cuộc đời không phải lo nghĩ? Nhưng tôi đâu có chọn được bố mẹ cho mình. Bố mẹ tôi nghèo nhưng lương thiện, nhưng yêu thương tôi và cho tôi cuộc sống bình yên đến tận bây giờ.
Tôi không bao giờ trách cứ bố mẹ tôi vì cái sự nghèo. Tôi cũng chẳng trách anh, thậm chí tôi còn cảm thấy may mắn vì kết thúc được cái thứ tình yêu này. Bởi nếu có cố đấm ăn xôi lấy một người như thế, chắc cả đời sau này tôi cũng bỉ khinh bỉ vì nghèo mà thôi.
Theo Emdep
"Em đáng được hưởng hạnh phúc của một người đàn bà" Tùng sợ cảm giác vợ khinh thường mình và buồn khi nhìn thấy vợ thở dài. Anh nói, anh đã sai, sai mọi thứ. Gia đình nữ quyền Hiền và Tùng vốn là bạn cấp 3 và cũng là mối tình đầu của nhau. Cả hai đều xác định "yêu là cưới" nên đã chấp nhận vượt rào khi tuổi đời còn khá...