Ra khỏi cuộc đời anh!
Tình yêu đã giúp chúng tôi vượt qua tất cả.
Anh có hiểu lòng tôi tê dại khi bị anh phản bội? Tôi chỉ biết gào lên “Tại sao?” trong muôn vàn tiếng nấc. Tôi vụt chạy ra khỏi nhà anh, tôi biết mình ở lại cũng chỉ là người thừa trong căn nhà ấy.
Đọc bài viết Ba người lầm đường lạc lối…, tim tôi chợt nhói lên. Ở đâu đó trong cuộc sống xen lẫn những niềm vui,nỗi buồn, hạnh phúc lẫn niềm đau, vẫn có những tình cảnh thật éo le quá, phải không bạn? Tôi và bạn chúng ta đang ở trong hoàn cảnh giống nhau, chỉ khác một điều là vị trí mà chúng ta đang đứng mà thôi.
Đọc những dòng tâm sự của bạn, tôi hiểu nỗi đau đó, nỗi đau của một cô gái mà tiếng yêu không được trọn vẹn. Tôi đã từng yêu, yêu say đắm và giờ đây khi ngồi viết những dòng chữ này, tôi vẫn còn yêu, nhưng chỉ là một tình yêu trong câm lặng.
Anh đến với tôi thật bất ngờ. Một buổi tối đi làm về, tôi tình cờ gặp anh. Anh là người cùng quê với tôi. Chỉ một lần gặp gỡ, tôi đâu ngờ định mệnh đã đem hai chúng tôi đến với nhau. Trái tim trinh nguyên của một cô gái chưa một lần chạm ngõ chữ “yêu” khẽ bối rối khi anh tỏ tình. Tôi đã sống trong niềm hạnh phúc ao ước bấy lâu nay. Anh là mẫu người khá gia trưởng nhưng lại quan tâm tôi hết mực. Anh lo lắng cho tôi, tôi hạnh phúc vì điều đó. Có nhiều lúc tôi tự nghĩ nếu ai mang anh đi xa khỏi cuộc đời tôi, chắc tôi sẽ không sống nổi. Nhưng rồi sống trong sự bao bọc che chở của anh, tôi yên tâm mơ về một tổ ấm gia đình có tôi, có anh và những đứa con của chúng tôi.
Lần đầu tiên anh dắt tôi ra mặt bố mẹ anh, tôi đỏ mặt vì ngượng nhưng tôi thấy vui vì rõ ràng anh tôn trọng tôi nên mới làm như vậy. Tôi biết anh là đứa con có hiếu. Tôi tự nghĩ sau này làm vợ anh, nhất định tôi sẽ chăm lo cho gia đình, đặc biệt là cho ba mẹ anh thật tốt. Chúng tôi đã cùng nhau dệt nên những ước mơ thật đẹp: một ngôi nhà mà theo anh “kiến trúc phải hòa hợp với thiên nhiên”. Tôi nũng nịu “vậy anh ở một mình trong căn nhà lá của anh đi nha. Em ẵm con qua ở với ông bà nội”. Giây phút bên nhau tôi trân trọng lắm chứ. Anh thích tôi sẽ sinh cho anh những đứa con gái thật xinh. Chúng sẽ líu ríu bên ban mẹ anh gọi “ông nội, Bà nội…”. Tôi hài lòng với những gì mình đang có, mặc dù giữa chúng tôi cũng có những cãi vã. Nhưng tình yêu đã giúp chúng tôi vượt qua tất cả.
Tôi đã cho đi tình yêu, giờ cái tôi nhận được là gì?
Nhưng cuộc đời luôn có những bất ngờ mà mình không thể nào lường trước. Quen anh được một thời gian, tôi đau đớn nhận ra rằng anh có thói trăng hoa không thể bỏ. Khi đang quen tôi, anh vẫn đi tán tỉnh những cô gái khác. Còn tủi nhục nào hơn khi anh còn tán cả cô bạn cấp 3 của tôi nữa? Tôi đã khóc rất nhiều. Rất nhiều…
Video đang HOT
Và rồi mọi việc cũng qua, chúng tôi trở về bên nhau và niềm tin cũng bị xẻ bớt. Nhưng không sao, hơn hết thảy là tình yêu tôi dành cho anh. Tôi luôn nghĩ một tình yêu chân thành luôn được đáp trả bằng một tình yêu chân thành. Vì tôi tin vào luật “nhân – quả”.
Vậy là hơn một năm qua, chúng tôi đã sánh bước bên nhau vượt qua biết bao khó khăn trong cuộc sống cũng như công việc. Tôi yêu anh và tin rằng, anh cũng yêu tôi. Tôi không hề mảy may nghi ngờ anh về bất cứ chuyện gì… nhưng thời gian đó tôi lại chưa có việc làm nên có nhiều thời gian bên anh hơn. Tôi không ngại ngùng cho anh đọc những tin nhắn trong điện thoại của mình và tôi nghĩ không có điều gì để giấu diếm anh cả! Nhưng sự nghi hoặc trong lòng tôi xuất hiện khi anh cố tình xóa đi những tin nhắn trước khi gặp tôi. Rồi anh lưu tin nhắn dưới dạng ẩn. Bất kì người con gái nào cũng tỏ ra nghi ngờ, ví cớ gì anh phải làm như vậy Linh tính mách bảo tôi rằng, anh đang làm điều gì có lỗi sau lưng tôi.
Tôi lục soạn điện thoại anh mong tìm lại những tin nhắn ẩn. Và thật sự trong lòng tôi lúc đó, tôi không hề mong gặp được những tin nhắn không hay nào. Nhưng trớ trêu thay, những dòng tin nhắn hiện ra trước mắt đã khiến con tim tôi đập loạn nhịp như muốn vỡ nát lồng ngực: “Anh không muốn mất em…Khi anh hôn em… anh thương em lắm…”. Tim tôi như tan thành trăm mảnh. Người mà tôi yêu thương, lo lắng, người mà tôi mới trao cho nhau nụ hôn nồng thắm thì trước đó, bờ môi kia đã chạm vào môi người con gái khác. Mặt tôi trắng bệt ra, tim tôi thắt lại, cảm giác đau đớn như cào xé tâm can tôi…
Tôi đã yêu anh rất nhiều, tôi đã cho đi tình yêu, giờ cái tôi nhận được là gì đây? Hai hàng nước mắt đầm đìa cũng không nào xoá hết vết thương lòng trong tôi. Anh hiểu được. Anh đã làm gì ư? Anh trơ ra như một đứa trẻ. Có lẽ anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc này. Anh có hiểu là trái tim tôi đang đau lắm không? Anh có hiểu lòng tôi tê dại khi bị anh phản bội? Tôi chỉ biết gào lên “ Tại sao?” trong muôn vàn tiếng nấc. Tôi vụt chạy ra khỏi nhà anh, tôi biết mình ở lại cũng chỉ là người thừa trong căn nhà ấy. Tôi chạy xe trong vô định. Tôi biết phải đi đâu khi chỗ dựa trong tôi đã sụp đổ? Rồi sau này tôi sẽ sống ra sao khi không có anh bên cạnh?
Thời gian sau đó tôi tiều tụy đi trông thấy…
Đêm hôm đó tôi đã thức trắng, con tim tôi thắt lại đến ngộp thở, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi nằm dài để hai hàng nước mắt chảy dài, ướt sũng cả gối. Khoảng thời gian sau đó tôi đã sống rất khó khăn. Tôi buồn không ăn uống, tôi ngồi suy nghĩ vẩn vơ, mỗi lần anh nhắn tin tới là nước mắt tôi lại chảy. Nhìn những vật dụng trong phòng đâu đó vẫn còn vương vấn hình bóng của anh, tim tôi đau đến rạn vỡ. Tôi lại khóc.
Chiều hôm ấy anh đã xuống, nhìn dáng vẻ tiều tụy của tôi, anh đau lòng, anh xin lỗi, nhưng anh vẫn không quên người con gái đó. Có lần tôi đã hỏi anh: “Anh yêu cô ấy chứ?”. Anh lặng thinh hoặc trả lời “Anh không biết”. Anh không biết nhưng tôi quá hiểu rồi. Thật sự tôi đã mất anh…
Chiếc nhẫn valentine ngày nào tôi tặng anh giờ đã bị ném vào một xó. Tôi không dám tin đó là sự thật vì sự thật quá ư tàn nhẫn. Anh bảo: “Người đó biết anh có bạn gái nhưng vẫn yêu anh”. Đó chỉ là lý do của anh, lý do của một kẻ phản bội…
Tôi đã rất đau đớn, khổ sở… Thời gian sau đó tôi tiều tụy đi trông thấy. Anh đau lòng cho tôi nhưng anh không muốn chấm dứt với người con gái kia. Tôi biết mình phải làm gì. Tôi sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh, xem như người tôi yêu đã chết. Tôi sẽ sống với những kỉ niệm đẹp mà chúng tôi đã cùng nhau vui đắp.
Bạn gái trong câu chuyện ấy có một trái tim cao thượng lắm. Còn tôi, tôi ra đi để nhường bước cho người thứ ba. Tôi đã làm đúng hay sai, chính tôi cũng không trả lời được. Tôi sẽ tự chữa vết tương lòng của mình. Tôi mong anh chọn đúng người và cô ấy yêu anh chân thành, như tình yêu mà tôi đã dành cho anh.
Giờ đây ngồi viết lên những dòng tâm sự này, con tim tôi tưởng dần đã chết nay lại nhói lên đau đớn. Còn cô gái kia, chắc cô ấy đang sống trong những ngày hạnh phúc của tình yêu. Trớ trêu quá! Nghịch cảnh quá!. Bạn gái à! Hãy vững tin lên. Bạn là cô gái tuyệt vời. Còn tôi, tôi sẽ cố gắng vượt qua cú sốc này. Có thể sau này tôi không nhìn cuộc đời bằng một màu hồng nữa, nhưng hãy cách nhận những nỗi đau để nhận ra giá trị của niềm hạnh phúc…
Hạnh Võ (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Tình yêu chúng mình!
Em đã từng mơ ước về ngôi nhà có anh và em
Em đã từng mơ ước về ngôi nhà có anh và em, rồi sau này là các con. Ngày ngày mình đi làm, tối về quây quần bên mâm cơm chuyện trò.
Anh à! Hôm qua mình đi chơi , được gần anh mà sao em vẫn buồn vậy. Dường như có sợi dây vô hình làm cho anh và em xa nhau. Vẫn trêu đùa, vẫn cãi vã như trẻ con mặc nhưng tinh thần lại không thấy thoải mái. Mình vẫn như ngày xưa, không ai chịu nhường ai cả. Trước kia thích nhau, yêu nhau vì thế, vậy mà bây giờ chẳng lẽ chán nhau rồi sao anh?
Đêm trước online gửi mail cho anh mà không được, anh biết em thức khuya và nghĩ em gửi mail cho 1 người nào khác. Ừ thế là chán nhau bởi vì thiếu sự tin tưởng! Hôm nay em gửi những dòng tâm sự này, rồi một ngày nào đó anh sẽ đọc được và biết đó là em phải không anh?
Đêm nay không ngủ được em lại online. Anh lại hỏi sao em phải nghĩ ngợi nhiều và làm khổ mình như thế? Em cũng chẳng biết nhưng buồn nhiều và hoài niệm nhiều lắm!
Buồn vì đâu ư? Nhiều lẽ lắm anh! Hoài niệm ư? Vâng hoài niệm. Hoài niệm về những ngày xưa mình hạnh phúc bên nhau, cùng ngồi trước màn hình máy vi tính và nghe những bản nhạc hay và bàn luận. Nhớ lắm cái ngày đầu tiên khi anh đến chơi với em sau khi mình chính thức liên lạc thường xuyên. Đó là một buổi tối trời mưa hôm 20/10 anh nhỉ? Chẳng biết anh còn nhớ? Sau hôm đó em thấy thật sự vui vì có 1 người bạn như anh. Anh biết những câu chuyện hạt giống tâm hồn mà em biết, anh thích những bài hát mà em thích. Thế là từ đây chí ít em đã có 1 người bạn chia sẻ những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.
Nhớ lắm cái ngày xưa khi anh lên Hà Nội làm đồ dùng dạy học, phải thức đêm. Em ở nhà nhưng vẫn muốn thức cùng anh vì như thế là đồng cảm và cảm thấy không cô đơn vì bên mình luôn có một người biết chia sẻ và động viên. Ngày đó em cũng buồn phiền nhiều lắm. Nhiều đêm không ngủ, em thường online về khuya. Anh đã an ủi động viên em, vì thế em thấy lòng mình ấm áp thêm rất nhiều!
Thế rồi có phải vì câu nói đùa vui, vì ảo tưởng mà ta yêu nhau, yêu nhau khi chưa biết nhiều về nhau. Anh nói với em rằng mình yêu nhau là do duyên số, là do ông trời sắp đặt. Và rồi em tin. Yêu anh, rồi yêu tha thiết. Em luôn cố gắng để sau này, chúng mình không phải hối tiếc điều gì. Anh đã nói với em như thế anh nhỉ?
Cũng như anh nói với em rằng, mình yêu nhau là do duyên số
Em đã từng mơ ước về ngôi nhà có anh và em, rồi sau này là các con. Ngày ngày mình đi làm, tối về quây quần bên mâm cơm chuyện trò. Sáng thức dậy chỉ cần nhìn thấy người mình yêu nằm bên cạnh, mỉm cười với nhau, nghe 1 chút nhạc, tinh thần thấy thoải mái là em cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi. Sau đó mình sẽ sinh con, em sẽ dạy con tiếng anh khi con còn nhỏ, còn anh sẽ dạy con những kiến thức và những công việc để sau này con mình trở thành một người đàn ông thục thụ. Con của mình sẽ xinh đẹp, thông minh và tài giỏi lắm phải không anh?
Em sẽ cố gắng là người vợ, người mẹ thật tốt dẫu biết sẽ gặp nhiều khó khăn bởi em còn ngây ngô, em được nuông chiều từ bé. Em đã tự nhủ với lòng mình, sẽ yêu thật lòng, yêu tha thiết. Anh đã nói rằng, anh yêu em vì ở bên em anh được là chính mình, anh cảm thấy vô tư và thoải mái, yêu em vì em không biết giận dỗi lâu. Em cho rằng, anh hiểu cái tính khí thất thường của em, hiểu em mềm yếu, hiểu em tự trọng cao... trong cuộc sống có đầy rẫy sự mâu thuẫn chỉ cần anh nhún nhường một chút, em sẽ bỏ qua tất cả, chỉ thế thôi cũng cảm thấy hạnh phúc rồi. Ngày trước em hài lòng vì anh luôn làm lành khi em giận dỗi. Chỉ cần anh trêu đùa em mô câu em sẽ mỉm cười như chưa có gì xảy ra. chỉ thế thôi em anh ạ. Vậy mà bây giờ có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta hả anh? Em buồn, anh chẳng an ủi em, mặc em ngồi đó mà gặm nhấm . Em biết mình có thể vượt qua được nhưng nghĩ thấy tủi thân quá anh à.
Trước kia em vẫn thường nghĩ rằng, sau này sẽ lấy người yêu mình nhất, chỉ quan trọng thế thôi, con gái cần sự ổn định, chỉ thế là hạnh phúc. Nhưng khi yêu anh, hạnh phúc bên anh, em không thể tưởng tượng nổi sẽ sống thế nào với người mình không yêu, khó khăn quá! Sống gượng ép và giả tạo làm sao em sống nổi. Vả lại người kia sẽ rất buồn và thất vọng khi biết mình ở bên người ta mà tâm trí vẫn hướng về đâu đó. Đau lắm anh ạ. Đặt vào địa vị của người ta thấy mình như thế thật đáng trách phải ko anh?
Giờ đây thực sự giữa chúng ta dường như đã có điều gì đó. Và chính anh cũng không thể hiểu được điều đó, phải không anh? Đừng dối lòng mình anh ạ! Giờ đây mình đã hết yêu hay không còn tin tương nhau nữa? Yêu nhau phải xác định tương lai, em với anh cũng đã 26, 27 tuổi rồi mà. Mình yêu nhau nhưng sao mờ nhạt quá, không cùng nhìn chung một hướng, không thể hiểu nổi nhau, không đầy hứa hẹn?
Nhiều khi em muốn kết thúc nhưng nuối tiếc, muốn từ bỏ nhưng vẫn níu kéo? Vì cái gì? Vì em vẫn còn yêu, vì nghĩ rằng tình yêu của chúng mình là do sự sắp đặt của ông trời. Mình ra nông nỗi này có phải là 1 thử thách, và rồi mình có thể vượt qua không anh? Hãy thẳng thắn trao đổi anh nhé. Dù thế nào cũng sẽ không oán trách, không hận thù, không hờn ghét anh đâu!
Anh à! Bài hát Beautiful của Bossom làm em nhớ đến anh nhiều lắm vì trong bài hát, chàng trai tin vào số phận khi ông trời cho hai người gặp nhau và yêu nhau. Cũng như anh nói với em rằng, mình yêu nhau là do duyên số. Bài hát kết thúc thật có hậu.
Anh hay nghe lại một lần nữa, anh nhé!
Hương Ngọc Lan (24H.COM.VN)
Viết cho những ngày xa anh! Càng ngày em càng thấy yêu anh hơn... (Ảnh minh hoạ) Người ta thường nói khoảng cách xa nhau khi yêu như một làn gió và nó có thể thổi bùng lên một ngọn lửa nhỏ. Xa nhau để yêu nhau nhiều hơn, biết trân trọng những gì mình đang có và cùng nhau nuôi dưỡng tình yêu ấy. Lâm à! Từ ngày...