Ra đường, tôi chăm chú ngắm những cô gái khác vậy mà lại về nhà lại không hề nhận ra vợ mình ngày càng hốc hác xanh xao
May cho tôi là vợ tôi chịu quay về sau một tuần không liên lạc được. Lúc vợ về nhà, tôi òa lên khóc như một đ.ứa t.rẻ vì quá mệt mỏi.
Vợ chồng tôi kết hôn được 3 năm mới có con. Để có được đứa con này, chúng tôi đã mất không ít thời gian, công sức và cả t.iền bạc. Khi vợ tôi mang thai, tôi hạnh phúc vô bờ. Chúng tôi thống nhất để vợ nghỉ việc ở nhà dưỡng thai. Bởi vì khi ấy mức lương của tôi khá là cao, hoàn toàn có thể lo sinh hoạt cho cả gia đình.
Trong suốt thai kỳ của vợ, tôi cũng lên mạng mày mò cách chăm bà bầu. Vợ tôi có thai, nhiều khi hay cáu gắt nhưng tôi vẫn cố gắng chiều chuộng cô ấy. Đi làm về, tôi phụ vợ tôi vào bếp rồi cùng nhau ăn cơm. Quãng thời gian ấy đối với tôi là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời.
Rồi vợ tôi sinh con, chúng tôi phải đối mặt với việc chăm sóc trẻ nhỏ mà không có ông bà giúp đỡ. Lúc này công ty tôi có sự luân chuyển công tác, tôi bị điều động xuống phòng ban khác với chức vụ thấp hơn. T.iền lương của tôi cũng vì thế mà cắt giảm đi khá nhiều.
Nuôi một đ.ứa t.rẻ đâu phải điều dễ dàng. Tôi vừa phải lo t.iền sinh hoạt hàng ngày, vừa phải lo chi phí bỉm sữa và thuốc thang cho con. Gánh nặng của người đàn ôngkhiến tôi quên đi trách nhiệm làm chồng, làm cha. Con tôi hay khóc đêm khiến tôi không thể ngủ ngon giấc. Vậy là đêm nào cũng thế, đầu tối là tôi ôm gối ra phòng khách ngủ để vợ một mình vật lộn với đứa con mới sinh.
Đi ra đường, tôi chăm chú nhìn ngắm những cô gái khác. Vậy mà về nhà lại không nhận ra vợ mình ngày càng hốc hác, xanh xao. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi cũng như những người đàn ông khác, luôn nghĩ vợ ở nhà chăm con là nhàn hạ. Tần suất chúng tôi cãi nhau ngày càng nhiều. Tôi luôn trách vợ vì cô ấy ở nhà nhưng nhà cửa bề bộn. Sáng cũng chẳng thể dậy nấu nổi cho chồng bát cơm. Có lúc giận lên, tôi còn so sánh với vợ mình với những người phụ nữ khác.
Tôi đúng là một thằng đàn ông tồi. Đi ra đường, tôi chăm chú nhìn ngắm những cô gái khác. Vậy mà về nhà lại không nhận ra vợ mình ngày càng hốc hác, xanh xao, đôi mắt cô ấy lúc nào cũng thâm quầng vì thức đêm quá nhiều.
Tôi còn trách vợ vì khi mang t.iền về nhà, cô ấy chỉ thở dài mà nói: “Em ước anh có thời gian cho mẹ con em”. Lúc ấy tôi thấy lạ lắm, tôi đi làm k.iếm t.iền vì mẹ con cô ấy, sao cô ấy vẫn đòi hỏi nhiều đến thế? Rồi tôi vẫn trượt dài trong sự vô tâm và khó tính của mình. Cho đến khi vợ tôi bỏ đi.
Cô ấy để lại con trai và một bức thư. Trong bức thư ấy, vợ tôi đã nói rằng cô ấy cần có không gian cho mình. Còn tôi cũng nên học cách để làm một người bố. Tôi phải xin nghỉ ở nhà để chăm con. Trong khi đó, bố mẹ 2 bên nháo nhào tìm kiếm vợ tôi khắp nơi nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Cả một ngày của tôi chỉ xoay quanh con, chẳng còn thời gian cho điện thoại hay bất kỳ thú vui nào khác. (Ảnh minh họa)
Những ngày xa vợ tôi mới hiểu, để có thể chăm một đ.ứa t.rẻ không dễ chút nào. Tôi vừa cho con ăn, dọn xong thì con chớ hết ra ngoài. Vừa quấy thêm được chút bột để con ăn bù vào thì thằng bé lại gào khóc vì đi vệ sinh. Loay hoay thay bỉm cho con thì nồi bột của tôi cũng cháy khét từ khi nào. Cả một ngày của tôi chỉ xoay quanh con, chẳng còn thời gian cho điện thoại hay bất kỳ thú vui nào khác. Nhà cửa tôi chẳng kịp quét dọn, quần áo cũng chất đống. Còn đồ ăn, tôi phải thuê người đến để nấu vì quá bận rộn.
Ban ngày đã phải vất vả như vậy nhưng đến đêm tôi không tài nào ngủ được. Tôi tắt đèn đi ngủ thì thằng bé gào khóc, còn bật đèn lên thì tôi phải bế trên tay. Có tối tôi bế con trẹo tay nhưng quay sang thằng bé vẫn tỉnh như sáo. Những lúc ấy, tôi là đàn ông còn muốn khóc huống hồ vợ mình.
May cho tôi là vợ tôi chịu quay về sau một tuần không liên lạc được. Lúc vợ về nhà, tôi òa lên khóc như một đ.ứa t.rẻ vì quá mệt mỏi. Chỉ một tuần thôi mà tôi đã như thế, còn vợ tôi cô ấy đã sống trong cảnh ấy mấy tháng trời. Tôi viết ra những dòng chia sẻ này hy vọng những người đàn ông từng có tư tưởng như tôi hãy nghĩ lại. Vợ ở nhà chăm con nhưng còn vất vả hơn chúng ta rất nhiều. Vì thế hãy trân trọng và yêu thương vợ mình nhiều hơn. Đừng giống như tôi, khi sắp mất đi mới nhận ra mình đã quá tệ.
Theo Afamily
Biết chồng ngoại tình, vợ chỉ nói một câu khiến ai cũng phải suy ngẫm về nghĩa trăm năm
"Em chưa từng nghĩ mình bên nhau 5 năm, cũng không bằng vỏn vẹn vài tháng anh ở bên cô ta", câu nói của chị khiến anh thức tỉnh.
Anh và chị là người cùng quê lên Sài Gòn để lập nghiệp. Khi lên thành phố, cả hai không có gì trong tay ngoài vài trăm ngàn và chiếc xe đạp cũ. Mỗi ngày, cả hai chở nhau đi xin việc hết nơi này đến nơi khác, nhưng do không có kinh nghiệm nên không có chỗ nào nhận. Chán nản, anh đi phụ hồ k.iếm t.iền sống lay lắt qua ngày. Còn chị được nhận vào làm thợ may ở một xưởng may tư nhân nhỏ.
Tuy chưa chính thức cưới hỏi nhưng cả hai đã sống với nhau như vợ chồng. Anh chị thuê một căn phòng trọ ở khu tập thể, cơm rau đạm bạc sống qua ngày. Thời điểm đó, t.iền lương của anh chị chỉ đủ chi trả t.iền nhà trọ, ăn uống, không dư dả được gì. Có thể nói cuộc sống vô cùng khó khăn nhưng cả hai vẫn bám víu và nương tựa vào nhau.
Thời gian sau đó, nhờ chăm chỉ, anh được cất nhắc dần dần. Thấm thoát 5 năm trôi qua, anh có vị trí vững vàng trong công ty, cuộc sống cũng đủ đầy hơn xưa. Anh chị dọn ra sống ở một căn hộ chung cư cao cấp, khang trang, tiện nghi. Cuộc sống của cả hai bắt đầu sang một trang mới đẹp đẽ hơn. Và cũng lúc này, cả hai bên gia đình giục cưới.
Nghĩ thương chị, bao năm qua chịu cực khổ cũng không một lần than thở. Suốt ngần ấy năm sóng gió cũng chưa một lần muốn rời xa anh. Cuộc đời này sao có thể kiếm được một người phụ nữ tận tâm như chị. Không lâu sau, cả hai chính thức nên duyên vợ chồng trước sự chứng kiến của bà con dòng họ và sự vỡ òa hạnh phúc của đôi lứa. Cuối cùng, sau những cơn mưa tầm tã, cả hai cũng tìm thấy được cầu vồng của riêng mình.
Sau khi về chung một nhà, chị mang thai, anh khuyên nên nghỉ việc ở nhà, việc kinh tế trong gia đình đã có anh lo. Thấy công việc mình mỗi tháng cũng không kiếm được bao nhiêu, chị đồng ý ở nhà chăm lo nhà cửa, cũng như dưỡng thai. Thời gian này anh cũng không còn nhận những công trình ở xa, mỗi ngày đều đi làm về sớm để chăm lo cho vợ con. Nửa đêm, chị thèm ăn gì, anh cũng lập tức đi mua. Có thể nói thời điểm này anh ở bên chị không rời nửa bước, thương và chiều chị hết mực.
Và rồi cũng đến ngày chị sinh nở, anh túc trực trong bệnh viện suốt. Niềm hạnh phúc vỡ òa khi nhìn thấy đ.ứa b.é đỏ hỏn được y tá bế ra, gương mặt anh sáng bừng, mọi mệt mỏi cũng nhanh chóng tan biến. Giai đoạn sau khi sinh, chị tăng cân chóng mặt. Anh đã quen nhìn chị với thân hình gầy gò, mảnh khảnh nên khi thấy vợ mập lên, anh không thể chấp nhận được. Dạo đó, anh đi sớm về muộn, tránh những hành động thân mật cũng như nhìn mặt chị.
Thấy chồng có vẻ kỳ lạ, chị gặng hỏi nhưng anh lại không hé nửa lời. Ngoài mặt anh cười giả lả cho qua, nhưng thật sâu trong lòng, anh đã chán chị đến tận cổ. Sau đó anh bắt đầu ngoại tình với một cô gái n.óng b.ỏng, gợi cảm. Mỗi tuần cả hai đều đi nhà nghỉ với nhau, rồi còn đi du lịch. Những lần anh nói đi công trình xa nhưng thực tế là đưa nhân tình đi nghỉ dưỡng, tận hưởng không gian chỉ có hai người. Sợ chị phát hiện, anh không lưu bất cứ thông tin gì của nhân tình trong điện thoại. Cũng vì vậy mà nhiều tháng trôi qua, chị vẫn thản nhiên tin tưởng chồng tuyệt đối. Cho đến khi tận mắt chứng kiến hành động của cả hai, chị mới c.hết điếng nhận ra mình đã tin nhầm người.
Chị không làm ầm ĩ, chỉ nói một câu duy nhất khiến anh phải suy ngẫm - Ảnh minh họa: Internet
Hôm đó, chị đột xuất đến công ty tìm anh. Vừa mở cửa bước vào, đ.ập vào mắt chị chính là cảnh tượng ả nhân tình ngồi trên đùi anh. Quần áo của ả ta xộc xệch, hàng nút áo bị tháo gần hết. Chiếc áo sơ mi thẳng thớm, chị ủi cho anh lúc sáng cũng bị nhàu nát. Chị không thể tin vào mắt mình nữa, mọi niềm tin trong chị hoàn toàn đổ vỡ. Thấy vợ chạy đi, anh hốt hoảng đẩy ả nhân tình ra cài lại nút áo rồi chạy theo. Mặc anh ghì tay nói sẽ giải thích, chị vẫn không muốn nghe những lời ngụy biện, mật ngọt của anh. Sau sự việc đó, không khí gia đình trở nên ngột ngạt. Chị không buồn đụng đến những việc trong nhà, suốt ngày chỉ ôm con ngủ. Anh đi làm về không còn cơm canh thịnh soạn như trước.
Hôm đó, anh đang ngồi trong phòng họp thì nhận được tin nhắn của chị. "Hôm nay là ngày kỷ niệm chúng ta quen nhau, em và con sẽ rời khỏi ngôi nhà này. Em chưa từng nghĩ mình bên nhau 5 năm, không bằng một người bên anh chỉ vỏn vẹn vài tháng". Nhận được tin nhắn của chị, anh lập tức chạy về nhà, nhưng căn phòng ngủ trống không, đồ đạc đã dọn đi hết, chỉ có đơn ly hôn đặt ngay ngắn trên bàn. Anh vô cùng hối hận vì những hành động của mình, liệu có quá muộn màng không?
Theo Ngoisao
Chỉ nhớ thôi, mỗi khi mùa thi tới Người đàn ông ấy, nhóm phụ huynh ấy, buổi karaoke, không gian triển lãm tranh năm ấy như thời khắc khác lạ vụt qua cuộc đời chị. Nhưng dù chị hay nhớ, thì cũng chỉ là nhớ thôi, chẳng gì hơn... Chị hay nhớ. Tự nhiên mà nhớ... Đang chuẩn bị tỉa hạt, chị tính toán gieo chừng này thì ước chừng thu...