Ra đường đi, những người trẻ
Chúng ta vốn dĩ đang ở trong độ tuổi thanh xuân phơi phới, khi mà chân chạm đất còn thấy được rõ nhịp đập mãnh liệt của trái tim, mỗi ngày tỉnh giấc ngẩng đầu nhìn trời có thể khiến trỗi dậy một ước vọng hay hoài bão…
Đừng chết gục trước màn hình máy tính, đừng phung phí thanh xuân vào lười biếng, hay sụp đổ trong nỗi cô đơn, đừng chôn vùi tuổi trẻ trong những sợ hãi hay bất an không dám chấp nhận thử thách.
Đừng để bản thân đơn độc, đừng sợ gặp gỡ mọi người, cũng đừng ngại hòa mình vào đám đông. Đừng vì bản thân là người sống nội tâm mà e dè những chốn đông người, ghét bỏ huyên náo, không thích nghi được với âm thanh ồn ã, náo nhiệt.
Đừng vì đến một độ tuổi nào đó ở chập chững tuổi trưởng thành, bất giác cảm thấy mệt mỏi với thế giới mà mỗi khi trở về nhà lại quấn chặt mình trong lớp vo kín mít bốn bức tường, khước từ những buổi hẹn hò gặp gỡ với bạn bè, từ chối những chuyến đi xa, từ chối những thử thách đang tiến dần đến, đừng sợ thua cuộc.
Nếu có thể, những người trẻ, hãy ra đường đi.
Chúng ta vốn dĩ đang ở trong độ tuổi thanh xuân phơi phới, khi mà chân chạm đất còn thấy được rõ nhịp đập mãnh liệt của trái tim, mỗi ngày tỉnh giấc ngẩng đầu nhìn trời có thể khiến trỗi dậy một ước vọng hay hoài bão và trân trọng nó như yêu thương một người.
Tại sao lại không muốn lao ra đường, hỡi các bạn trẻ? Khi mà có rất nhiều thứ ngoài kia chứa đựng những ý nghĩa quan trọng về nhận thức trong quá trình trưởng thành. Khi những mảnh đời bất hạnh dạy chúng ta biết rung động và đồng cảm, từ đó biết cách trân trọng cuộc sống của mình hơn. Khi những bài học về sự độc ác, tàn nhẫn hay giả dối, sự thiện lương, chân thành hay vị tha, đều có thể giúp chúng ta rơi nước mắt hoặc căm phẫn, để có thể trở thành người tử tế.
Chúng ta không thể trốn mãi trong cái thế giới nhỏ của mình, trốn mãi trong cái cảm giác an toàn mà bố mẹ hoặc người thân mang tới cho chúng ta, sống yên phận qua cả một đời người dài đằng đẵng. Chúng ta không thể cười một mình, khóc một mình, không thể trải nghiệm mọi thứ bằng một thái độ rụt rè, một trái tim khép chặt và một đôi chân không chịu di chuyển bước về phía trước.
Có phải nhiều người trẻ đã ngủ quá lâu rồi không?
Có những người ngủ suốt dọc quá trình trưởng thành, có những người ngủ vì những vết thương khi lần đầu chập chững bước vào đời rồi vấp ngã, có những người vì sợ hãi hiện thực mà chẳng dám đặt bước, loay hoay mãi rồi cũng lười biếng không muốn tỉnh giấc.
Video đang HOT
Nhưng, ngủ lâu thế rồi, chúng ta cũng nên thức dậy đi thôi!
Ra đường đi, hỡi những người trẻ, dù chỉ là đi ra rồi lại vấp ngã, nhưng chẳng thà cứ thế còn hơn mãi trốn tránh, chẳng thà cứ thế còn hơn sống hèn nhát, chẳng thà cứ thế còn hơn là ngủ mãi trong nỗi đau.
Bởi vì chúng ta còn trẻ mà, chúng ta có thể làm được mọi thứ, nếu chúng ta dũng cảm và tin tưởng.
Theo Blogtamsu
Này cô gái, cô khóc đấy à?
Bình tĩnh nào cô gái, cô định nghĩa thế nào về cụm từ "người yêu thương nhất". Người cô yêu thương hơn cả, chẳng phải là người thân, bạn bè, cha mẹ cô sao?
Cô vừa bị phản bội, và trớ trêu thay, sự phản bội lại đến từ người cô yêu thương nhất.
Cô nhìn thấy người cô yêu ôm một cô gái trong công viên, nước mắt cô chảy dài. Cô muốn nói thật to cho mọi người thấy, cô đau lòng lắm, nhưng cô chỉ yên lặng, đến và làm rõ mọi việc. Trớ trêu thay, chàng trai ấy đã thú nhận tất cả.
Cô lê bước về nhà, đôi chân như sắp ngã quỵ. Cô tự nhủ "tất cả chỉ là dối trá". Nhưng không, sự thật rành rành, biết chối cãi đi đâu? Có trách chỉ trách mình biết quá muộn.
Cô thẫn thờ lê bước, tim như có gai đâm. Chàng trai ấy là người cô yêu thương nhất, mất đi rồi, cô còn gì để yêu, còn gì để trông mong, hi vọng...
Bình tĩnh nào cô gái, cô định nghĩa thế nào về cụm từ "người yêu thương nhất". Người cô yêu thương hơn cả, chẳng phải là người thân, bạn bè, cha mẹ cô sao?
Mất đi một người không có nghĩa là mất đi tất cả. Chỉ là cố quan trọng hóa vị trí của người ấy, nên mới cảm thấy xung quanh không còn gì trông mong.
Người cô yêu thương nhất, chẳng phải là gia đình?
Có nhiều người vì cô mà có thể làm tất cả, sá gì phải dồn tình yêu cho những kẻ không ra gì, để rồi ngộ nhận mình không còn gì để trông mong?
Cô gái à, cô vẫn còn rất nhiều đấy chứ.
Này cô gái, cô đang bó gối ngồi trong góc tường đấy à?
Cô vừa phạm một sai lầm lớn, và cô nghĩ, đời này mình sẽ không thể sửa sai, mình thật vô dụng. Cô dằn vặt bản thân bằng cách ngồi một mình trong góc.
Người cô yêu thương nhất, chẳng phải là gia đình? (Ảnh minh họa)
Dù là sai lầm gì, không có khái niệm "lớn" và "nhỏ". Chỉ là những vết đen trong cuộc sống vội vã, vết đen mà nếu không dũng cảm bước tiếp, nó sẽ biến từ vệt nhỏ thành một hố bùn đen. Để tôi kể cho cô gái nghe câu chuyện này.
"Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm nhưng cuối cùng, chú cũng hoàn thành.
Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú làm. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên:
- Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!
Tại sao phải dằn vặt, tại sao phải khóc, cuộc sống đâu phụ những người có ý chí, nghị lực và tấm lòng? (Ảnh minh họa)
Chú tiểu ngạc nhiên:
- Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia?
- Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao - vị sư già từ tốn.
Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân, cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mắc phải. Biết bỏ qua những khuyết điểm nhỏ để nhìn vào ưu điểm lớn mới thấy được những điều tuyệt đẹp của cuộc sống này."
Cô thấy đấy!
Không thứ gì là hoàn hảo. Tha thứ cho mình, cho người, sẽ giúp bản thân thanh thản. Vượt qua những khó khăn, mới chắt chiu nghị lực để sống tiếp.
Tại sao phải dằn vặt, tại sao phải khóc, cuộc sống đâu phụ những người có ý chí, nghị lực và tấm lòng?
Vậy nên lau nước mắt và đứng lên cô gái nhé, lau nước mắt để bản thân thôi dằn vặt, tim thôi đớn đau, để trưởng thành hơn sau những phút ngã quỵ.
Này cô gái, cô khóc đấy à?
Theo Blogtamsu
Đừng ủ dột nhìn đời qua lăng kính màu xám đục Ừ, nếu thấy buồn hay cô đơn đậm đặc, có thể thả rong cảm xúc đi chơi. Rồi mọi chuyện đâu sẽ vào đấy. Đừng ủ dột khoanh chân nhìn cuộc đời này qua lăng kính màu xám đục. Vốn dĩ bị chìm nghỉm trong một đống các mối quan hệ xung quanh, chìm nghỉm trong vô số công việc không tên phải...