Ra đây tôi massage cho, mai còn có sức mà viết đơn ly hôn!
Gia đình mãi là nơi mở rộng vòng tay đón chào bạn. Khi gặp khó khăn trong cuộc sống, hãy quay về vòng tay của cha mẹ khi bạn cần.
Lần đầu tiên, khi đang có bầu đứa đầu, bụng chang bang sắp đẻ đến nơi mà vẫn cứ phải bò ra dọn dẹp và cơm nước trong khi chồng dán mắt vào màn hình chơi game, em gào lên:
- Ly hôn đi, tôi không muốn sống với anh nữa. Sống với anh cực như trâu như chó, tôi về sống với bố mẹ tôi còn hơn.
Lần đấy, mặt lão chồng xanh như đít nhái. Bầu mà, như núi lửa, cứ đụng vào thử xem không tan hoang cuộc đời cũng lạ. Ly dị quả này là mất cả vợ cả con, cả mấy cây vàng em đang cất trong tủ của hồi môn cha mẹ họ hàng hai bên cho, và dĩ nhiên em cuỗm cả cuốn sổ tiết kiệm chung từ khi còn yêu. Em đã nói rồi, để đảm bảo an toàn cho phụ nữ, thì em giữ hết tất cả hiện kim lẫn hiện vật. Chính vì thế, mỗi lần em nói chia tay, lão cứ rối cả lên:
Ảnh minh họa
- Vợ cứ bình tĩnh, Hà Lội không vội được đâu (chả là em người Hà Nội 2). Vợ cáu là con mình sau này khó chịu lắm đấy. Có gì cứ nói anh.
Và từ lúc đó cho đến hết tuần sau, em được cung phụng như bà chúa, lão thành osin. Em đì cho biết thế nào là lễ độ. Em bắt nấu cơm, rửa chén, lau nhà, chà toilet, đêm đến còn bóp tay bóp chân mát xa các kiểu. Thường thì mỗi lần như vậy, lão làm osin 1 tuần là hết date. Mọi việc lại U Như Kỹ.
…..
Lần thứ hai, chẳng nhớ vì lý do gì mà cãi nhau to lắm. Em đang ở nhà chăm con còn lão thì đang đi với bạn. Em gào lên qua… sms: “Ly hôn mẹ nó đi, tôi chán lắm rồi”. 2 phút sau có tin reply: “Tôi cũng vậy. OK”. C.hết bỏ xừ rồi, làm thế nào bây giờ? Biết nói với bố mẹ làm sao? Em nằm vừa buồn vừa chán, thút thít khóc, chả buồn trông con.
Chừng 30 phút sau, ướt hết cả gối, thì máy lại rung lên, lão: “Bình tĩnh chưa? Còn muốn ly hôn không”. Em lại ba m.áu sáu cơn quên hết cả nỗi lo: “Tôi không đùa đâu, tôi đang viết đơn đây”. Lão đáp trả: “Điên à, đụng cái đòi ly hôn. Ly hôn xong bố con tôi ở với ai”. Em phì cười. Tối đó, lão về khệ nệ mang về nào bánh kem, nào trái cây, nào hoa. Thế là huề!
Lần thứ ba, cãi nhau cũng to lắm, mặt em vênh lên như thớt: “Tôi không thể nào chịu đựng được con người anh nữa. Vừa lười, lại vô tâm, lúc nào cũng game với truyện, chẳng thiết gì đến vợ con. Thà tôi sống một mình còn hơn”. Lão lên cơn sĩ, vừa tức vừa sĩ, cũng gào lên: “Ly hôn thì ly hôn, đưa đây tôi ký ngay và luôn”. Á, thách thức bà hả! Em lấy giấy viết luôn. Cơ mà chưa có kinh nghiệm viết đơn ly dị bao giờ, nên không biết viết đơn thế nào.
Trước đến giờ, em mới chỉ viết đơn xin nghỉ học, đơn xin nghỉ phép chứ có bao giờ đụng đến thứ này. “Mai tôi viết, đừng có hù tôi”, lão đang nằm đắp chăn cười khùng khục: “Gớm, có mà không biết viết thì có, cứ giả vờ giả vịt”, em điên lên: “Đừng có thách, tôi lên mạng tìm mấy hồi. Mai tôi viết, ở đó mà cười”. Lão sán lại bảo: “Ừ, mai nếu tìm không ra thì bảo chồng seach cho nhá” (lão là IT). Bực mình, em cũng lên giường trùm chăn. Lão tung hết cả chăn ra bảo: “Ra đây mát xa cho, mai còn có sức mà viết đơn ly dị. Kẻo mốt ly dị rồi chẳng có thằng nào đ.ấm lưng cho đâu”. Em bực, nhưng kể có đứa mát xa cho cũng sướng. Mát xa một hồi thành “mát gần” lúc nào không biết. Thế là huề, quên hết vụ ly dị luôn.
…
Video đang HOT
Lần thứ tư, lão làm ghê lắm. Lần đó cũng vẫn cãi nhau to, em ôm con vào phòng không cho bố con gặp nhau, con khóc ri rỉ rồi gào lên, lão ở ngoài càng đ.ập cửa ầm ầm (may quá ông bà nội đi vắng). Em nhất quyết không mở, cửa gỗ mà, có mà đạp cửa gẫy chân cũng không bung. Cố thủ trong phòng đến chiều, hai mẹ con ôm nhau ngủ say sưa mặc kệ trời đất. Chiều đói quá phải mò xuống nhà tìm đồ ăn. Vừa mở cửa, lão đang nằm trước cửa phòng bỗng bật dậy giằng lấy thằng con: “Làm gì thì làm, đừng có mà làm khổ con tôi”, lão chì chiết.
Em đang hết hồn tưởng sẽ bị lão tung một chưởng, ai dè thấy cái lão mặt lo lắng và thất thần bỗng thương thế nào ấy. “Đưa con đây, tôi cho nó đi ăn”, “Ăn gì, có cái quái gì đâu mà ăn” (hóa ra lúc ấy lão cũng đang đói, mấy ngày rồi em đình công không đi chợ mà). Nói rồi lão lục cục thay đồ cho con, chở con đi mất dạng. Hồi sau về tay xách nách mang hai cái bánh pizza với hai tô phở: “Ăn đi không thì c.hết đói bây giờ”. Chưa bao giờ em chén cái bánh pizza nào ngon thế. Thấy lão ngồi đút phở cho con, vừa đút vừa hôn hít, sờ nắn người con mà em xém khóc. Trên đời này chắc chẳng ai thương con em bằng lão. Thôi, không ly hôn.
…
Lần thứ năm, mới đây thôi, lại cãi nhau vụ t.iền bạc. Lão làm ăn với bạn bị bạn lừa hết cả t.iền, em xót quá, khuyên không được, hù không xong, thế là giở chiêu chiến tranh lạnh. Lần này thì lão gào lên: “Vợ với chả con, có cũng như không, sống thế này thì sống thế quái nào được. Li dị đi!”. Em nghe lão nói vậy nổi tự ái một cục: “Anh muốn li dị thì tôi chiều, sống với anh có ngày không có cơm mà ăn, không có nhà mà ở”. Thế là em lục tục dọn quần áo hai mẹ con. Đến cái khúc dọn cả “két sắt” với t.iền tiết kiệm, sổ tiết kiệm và toàn bộ vàng vòng tích lũy mấy năm qua, lão sấn đến: “Cô đi đâu thì đi một mình đi, t.iền bạc để lại, con để lại”. Em tỉnh như ruồi đáp: “Ly dị anh là tôi mang đi hết. Không mang t.iền vàng đi, thì để con khác nó tiêu à?”.
Lão cũng chẳng kém: “Cô mang đi hết, thì tôi sống bằng gì, sống với ai?”, em đang điên cũng phì cười: “Sống với ai mặc xác anh, tôi không quan tâm. Không có t.iền, không vợ con, sống một mình cho c.hết rũ ra chẳng ai thương”. Lão lại lên cơn: “Vợ với chả con, nói thế mà cũng nói được à? Biết thế ngày xưa ở vậy cho đỡ khổ”, rồi lặng lẽ rút về phòng, tắt đèn im re hết cả chiều.
Tối đến, sợ có gì không ổn, đến lượt em mò vào phòng kiểm tra xem còn thở không, còn sống không còn biết đường… lo hậu sự. Vừa chạm vào người thấy nóng hổi, c.hết cha, sốt cao rồi. Thế là em bắt dậy lau mình, đ.ánh cảm, ăn cháo Thị Nở, uống thuốc rồi cho nằm. Nằm một hồi, lão thì thào: “Rốt cuộc chỉ có vợ thương chồng thôi.”, em nghe cũng thấy thương, bèn nhân cơ hội khuyên bảo, động viên. Một hồi sau ôm nhau ngủ đến sáng. Lần đó ôm nhau mà tòi ra thằng út sắp sinh. Thế là kết thúc lần thứ 5 ly hôn.Cũng may bọn em yêu thương nhau, hiểu nhau, và còn cần nhau mới qua được 5 năm sóng gió, chứ nhiều lúc thấy cuộc sống đen ngòm như chị Dậu đêm 30.
May mà còn thương nên em mới không buông tay…
Theo Iblog.vn
Anh muốn ly hôn để sống với cô ta cũng được thôi, nhưng hãy tắt máy nghỉ việc ở nhà làm vợ thay em 1 tuần rồi khi đó muốn đi đâu thì đi
Chị và anh yêu nhau từ thời cấp 3, khi đó anh hay làm thơ tình tặng chị lên đại học cũng vậy. Họ đã có 8 năm gắn bó với những kỉ niệm ngọt ngào vô bờ bến.
Ngày gia đình anh phá sản, anh chán nản thậm chí muốn bỏ học chính chị là người vực anh dậy bền bỉ ở bên anh. Chị không chê anh nghèo cũng chẳng rung rinh trước sự tán tỉnh của người khác. Tấm chân tình của chị khiến anh cảm động và quyết tâm nhiều hơn.
Ra trường được vài năm thì họ cưới nhau, cuộc sống khi ấy khó khăn vô cùng vì thu nhập của cả hai đều thấp. Ngày chị sinh anh còn phải đi vay mượn khắp nơi để có t.iền mua sữa cho con. Nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc và cùng nhau vượt qua tất cả. Những khi anh đi làm xa 1 mình chị vật lộn nuôi con, có những hôm 12 giờ đêm con ốm chị vừa khóc vừa tự đưa nó đến viện, nghĩ đến những ngày tháng đó chị vẫn ứa nước mắt.
Rồi khi con chị được 8 t.uổi cuộc sống gia đình khấm khá hơn, anh có chỗ đứng trong công ty t.iền anh kiếm được ngày càng nhiều. Chị cũng vậy công việc chị ổn định và được sếp nể trọng. Họ đổi nhà có cả xe, lúc này chị mới quyết định sinh con thứ 2. Chị nghĩ hạnh phúc vậy là trọn vẹn, còn gì tốt đẹp hơn khi vợ chồng đều có sự nghiệp và có 1 tổ ấm bình yêu. Nhiều đêm hôm mẹ con chị vào lòng anh vẫn nói: "Anh yêu mẹ con nhiều lắm". Chị mỉm cười mãn nguyện, chị yêu anh và tin anh tuyệt đối.
Nhưng rồi cuộc sống chẳng nói nổi trước điều gì, công việc tham vọng cuốn anh đi. Khi chị đang vật lộn với con cái và hàng tá việc không tên thì anh bắt đầu quen với 1 cô gái ở lớp cao học. Chính anh chủ động làm quen cô ta rồi bị cô ta hớp hồn lúc nào không hay. Anh nói cô ta hợp với anh đủ điều từ nói chuyện, quan điểm sống lẫn ăn uống. Ban đầu chỉ là bạn bè nhưng dần dần họ là tình nhân, trong mắt anh khi đó chị không còn là người phụ nữ đẹp nhất nữa. Mà đẹp sao nổi khi đến thời gian dành cho bản thân cũng chẳng có. Chị phải làm mọi việc để anh được quần là áo lượt thảnh thơi lo công việc.
Còn cô bồ cô ta được yêu chiều cung phụng, cô ta trẻ hơn chị gần chục t.uổi thì lúc nào trông chẳng phơi phới. Có những lúc ôm hôn bồ anh thầm ước:
- Giá mà mình gặp nhau sớm hơn em nhỉ, em là định mệnh của đời anh.
Đàn ông là vậy đấy có mới nói cũ, anh nói thế chẳng khác nào anh phủ nhận 8 năm yêu nhau 10 năm làm vợ chồng với chị. Gần 20 năm trời hạnh phúc gần 20 năm trời chị hi sinh cho anh yêu anh nhiều như thế mà giờ anh nỡ vô tâm thốt ra mấy lời đó. Chị không hề hay biết mọi chuyện cho đến 1 hôm vô tình nghe chồng gọi cho bồ trong phòng sách:
- Anh nhớ em quá, giá mà giờ được em hôn toàn thân cho thì thích biết mấy. Anh muốn hà hít mùi hương của em.
Chị bủn rủn chân tay, suýt đ.ánh rơi cả cốc sữa pha cho chồng đang cầm trên tay. Chị không tin nổi vào tai mình nữa. Chị âm thầm điều tra thì biết anh đang cặp bồ, khỏi phải nói chị đã sốc và đau đớn nhiều thế nào. Nhưng thay vì làm ầm lên chị bảo anh vào phòng và nói chuyện rất văn minh. Trước mặt vợ anh không phủ nhận mà thú nhận:
- Đúng, anh yêu cô ấy, đó là 1 cô gái rất tốt em à.
Chị bủn rủn chân tay, vậy chị không tốt sao? Nhìn anh say sưa kể về cô ta mà trái tim chị đau đớn vô cùng. Chị không đủ sức để khóc nữa, chỉ biết lặng lẽ hỏi:
- Giờ anh tính sao?
- Mình... mình ly hôn được không em, anh nghĩ anh cần cô ấy. Nếu hôn nhân mà cứ gượng ép thì anh nghĩ sẽ chẳng đi tới đâu. Anh không muốn cô ấy phải chờ đợi quá lâu.
Tai chị ù đi, chị chưa bao giờ tưởng tượng đến điều này:
- Vậy còn con và em, anh có bao giờ nghĩ cho mẹ con em.
- Chúng ta sẽ chia nhau để nuôi con hoặc anh sẽ chu cấp cho 3 mẹ con hàng tháng.
Chị kiệt sức cười buồn:
- Anh muốn ly hôn để sống với cô ta cũng được thôi, nhưng hãy tắt máy nghỉ việc ở nhà làm vợ thay em 1 tuần rồi khi đó muốn đi đâu thì đi.
Nhìn vợ lúc nào cũng hiền lành anh thấy có tội vô cùng, giá mà chị đ.ánh anh mắng c.hửi anh thì tốt biết mấy đằng này chị cứ im lặng chịu đựng 1 mình. Nghe vợ nói vậy anh gật đầu:
- Được anh đồng ý, cảm ơn em.
- Anh xin nghỉ đi rồi nói với cô ta 1 tuần không được liên lạc, chút tự trọng còn sót lại trong anh, em mong anh hãy giữ lời hứa.
- Anh hứa.
- Vậy được rồi, sắp xếp rồi báo em.
Ngày anh nghỉ việc ở nhà chị liệt kê cho anh 2 trang giấy những việc phải làm, vừa nhìn vào anh đã choáng váng: "1 ngày vợ mình phải làm ngần này việc sao?". Anh xắn tay vào làm, anh đưa con đi học phía trước địu thêm thằng nhỏ. Chốc chốc nó lại khóc ngặt nghẽo lên đòi mẹ.
Anh loay hoay pha sữa cho con rồi giặt đồ lau dọn phân nước tiểu. Nó nghịch ngợm rồi khóc hét lên rồi phá đồ đạc khiến anh muốn phát điên. Đã thế còn tiết mục đi chợ nấu nướng để thằng lớn ăn rồi dạy nó học. Đêm đến thằng nhỏ khóc cả đêm, mới 3 hôm mà anh đã bơ phờ.
Chị xót con nhưng chị vẫn quyết kéo vali đi, chị nói muốn được yên tĩnh. Chị tin anh sẽ giữ lời hứa không nhờ vả ai giúp đỡ vì trước cửa có camera chị có thể check được. Suốt 1 tuần chị xin nghỉ đi làm tóc, làm đẹp rồi mua sắm. Chị hưởng thụ những điều đáng lẽ lâu nay chị xứng đáng được nhận.
1 tuần trôi qua anh ốm và chịu hết nổi, anh thương vợ nhiều vô cùng. Bấy lâu nay anh chỉ việc đi làm đi ăn nhà hàng sang rồi đưa đón nàng vào nhà nghỉ. Ngày chị về thấy mọi thứ rối tung con ốm chồng ốm, vừa nhìn thấy chị anh ngạc nhiên vì vợ như biến thành 1 người khác xinh đẹp vô cùng:
- Em về rồi, may quá thằng bé ốm đòi mẹ suốt anh chẳng biết làm sao?
Ôm con trên tay chị bình thản nói:
- 1 tuần qua cũng nhờ anh làm ô sin giúp mà em thảnh thơi đi làm đẹp, chả phải lo nghĩ gì như bồ anh bây giờ ấy. Cô ta được cung phụng săn đón, rồi chỉ việc chiều chuộng anh trên giường. Những lúc anh đang hạnh phúc ngút ngàn như thế thì em đang vật lộn với hàng tá việc không tên ở nhà. Em cũng từng rất xinh đẹp, dành cả t.uổi thanh xuân để yêu anh, dành gần 20 năm để hi sinh vì anh nhưng giờ anh lại nói cô ta là định mệnh của đời mình. Tốt thôi anh cứ cưới cô ta rồi xem 10 năm sau cô ta sẽ thế nào, liệu khi đó anh có còn yêu thắm thiết như bây giờ không, hay lại nhìn vào chiếc bụng rạn mà lắc đầu chê bai rồi lại đi kiếm em mới.
Làm bồ thì dễ nhưng làm vợ, làm mẹ, làm ô sin thì khó lắm anh à. Bồ thì chỉ dạng chân ra phục phụ nhân tình là đủ, vì t.iền mà họ bất chấp cả việc phá hoại hạnh phúc người khác. Anh đừng nghĩ cô ta yêu anh thật lòng thủ hỏi nếu anh nghèo rớt mồng tơi nó có ngó ngàng gì đến anh không. Còn làm vợ thì còn cả núi việc đang chờ. Anh nhìn đi, được trau chuốt có thời gian cho bản thân em cũng đẹp lên nhiều đấy chứ. Ra đường muốn kiếm mấy anh cũng phụng thì cũng chẳng khó nhưng em đâu có làm vì em là người đã có gia đình và em có tự trọng của 1 người mẹ. Em không muốn con mình lớn lên phải hổ thẹn vì có 1 người mẹ lẳng lơ chẳng ra gì, bỏ chồng con theo trai như gái đĩ. Em nói vậy chắc anh cũng hiểu, thôi em cho con ăn tối, anh viết đơn đi lát em kí cho rồi đến mà gặp bồ, 1 tuần chắc nhớ lắm rồi nhỉ?
Nghe chi noi vây anh như ngâm ra rồi bật khóc: "Anh sai rôi anh xin lôi. La do anh vô tâm chi biêt nghi đên cam xuc minh. Anh se chia tay cô ấy, xin em hay cho anh 1 cơ hôi".
Chị không nói gì chỉ ôm con đi ngoảnh lưng lại chị mới gạt nước mắt. Còn anh anh đã được vợ dạy cho 1 bài học thấm thía về cách làm chồng, làm bố mà có lẽ cả đời này anh không quên được.
Theo WTT
Tôi muốn ly hôn vì thái độ hỗn xược của vợ nhưng sợ không được quyền nuôi con Giờ tôi chỉ muốn ly hôn nhưng lại sợ mất quyền nuôi con vì bé chỉ mới 22 tháng. ảnh minh họa Tôi 28 t.uổi, vợ bằng t.uổi, cưới vợ được hơn 3 năm, có b.é g.ái gần 2 t.uổi. Tôi đang góp vốn kinh doanh với anh trai từ lúc chưa lập gia đình. Tôi quen với vợ khi vừa ra trường,...