Quyết ly hôn để yêu bạn của vợ
Khi tôi tái hôn với bạn thân của người vợ đầu, rất nhiều người đã chửi bới chúng tôi. Họ cũng gán cho chúng tôi những cụm từ “vô liêm sỉ”, “khốn nạn”…Nhưng chính sự hằn học đó của người đời càng khiến tôi và người vợ hai cố gắng sống hạnh phúc bên nhau hơn. Phải khó khăn lắm chúng tôi mới được ở bên nhau nên tôi phải trân trọng điềuthiêng liêng ấy.
Tôi biết, cứ một cuộc hôn nhân đổ vỡ là người ta chĩa mũi dùi vào người chồng. Người ta sẽ đặt ra những câu hỏi: phải chăng người chồng phũ vu? Phải chăng anh ta đi ngoại tình…Bao giờ người phụ nữ cũng được bênh vực hơn vì xét cho cùng họ cũng là người chịu khổ hơn sau ly hôn. Cũng chính vì cái suy nghĩ đó mà khi mọi người biết tôi bỏ vợ để rồi cưới chính bạn thân của vợ mình, ai cũng dành cho tôi những cái nhìn thiếu thiện cảm và đầy sự khinh bỉ. Nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó nên tôi không sợ.
Tôi luôn nghĩ rằng, chúng ta dù người được thiên hạ gọi là “đạo đức” hay kẻ bị gán cho cái mác “đểu cáng” thì cũng chỉ có một cuộc đời để sống. Người khác nhìn mình như thế nào không quan trọng mà điều quan trọng chính là mình sống thế nào để cảm thấy mình hạnh phúc nhất. Và khi hôn nhân không, không còn tình yêu với vợ thì chia tay là một cách để giải thoát cho cả hai, để tìm cho mình hạnh phúc đích thực, điều đó thì có gì sai? Lẽ nào vì một lần cưới thì phải cả đời sống trong cái hôn nhân địa ngục đó? Còn chuyện yêu ai, một người xa lạ hay thân quen, là kẻ thù hay là bạn thân của vợ thì đâu có gì khác nhau mà mọi người phải hằn học như vậy?
Cuộc hôn nhân đầu của tôi diễn ra trong 7 năm. Tôi lấy cô ấy năm 24 tuổi, một độ tuổi còn khá trẻ. Nhưng vì cô ấy mang bầu nên chúng tôi phải cưới. Khi ấy, tôi cũng mang chút nuối tiếc vào cuộc hôn nhân vội vã đó vì tôi còn quá nhiều dự định, nhiều đam mê chưa thực hiện được đã phải ràng buộc bởi hôn nhân. Nhưng tôi yêu vợ nên cũng không nghĩ ngợi về điều đó quá nhiều!
Tình yêu nó kì lạ lắm, khi nó đã nhen nhóm trong lòng rồi nó sẽ thổi bùng lên và không sao kiểm soát được. (Ảnh minh họa)
Chính vợ tôi đã làm cho tình yêu trong tôi dành cho cô ấy chết dần đi. Cô ấy không hoàn thành vai trò của một người vợ dù tôi đã góp ý, động viên cô ấy rất nhiều. Cô ấy ngang ngược, chểnh mảng chuyện gia đình, luộm thuộm…Thứ mà cô ấy muốn quan tâm duy nhất chỉ là trưng diện. Cô ấy thường hay trách móc tôi, vì tôi mà cô ấy phải làm mẹ sớm, không được chơi bời như bạn bè đồng trang lứa…Cô ấy ăn diện suốt ngày mà để mặc con nheo nhóc. Nhìn con tôi xót xa vô cùng, góp ý với vợ nhiều lần không được tôi cũng không muốn nói nữa vì cứ nói là lại cãi nhau.
Khoảng thời gian đó, bạn của vợ tôi thường đến nhà chúng tôi chơi. Họ là bạn thân thiết nhiều năm của nhau. Tôi cũng biết cô ấy từ khi tôi và vợ mới chỉ yêu nhau. Đó là một cô gái ngoan hiền, hiện đại nhưng vẫn duy trì những giá trị truyền thống. Tôi nghe vợ tôi nói, sở dĩ tới giờ này cô ấy vẫn chưa lấy chồng là vì năm xưa yêu một người nhưng bị hắn phụ bạc nên cô ấy mất niềm tin vào tình yêu và tới giờ vẫn chưa muốn gắn bó tình yêu với ai.
Cô ấy hay đến nhà tôi chơi vì các con tôi khá quấn cô ấy. Mỗi lần tới, cô ấy thường nấu những món rất ngon trong khi đó vợ tôi thì chỉ chạy ra chạy vào. Thậm chí con tôi nhiều khi cô ấy cũng đón về học hộ vì vợ tôi bận đi spa. Tôi chán đến cực đỉnh và rồi vì có cơ hội tiếp xúc gần nhau, hiểu nhau hơn, tôi nhận ra mình đã yêu cô bạn thân của vợ từ lúc nào không hay.
Video đang HOT
Thời gian đầu tôi cố trốn chạy tình cảm đó. Tôi có cảm giác cô ấy cũng thích mình nhưng vì chúng tôi biết điều đó là không thể nên cả hai tìm cách tránh xa nhau. Nhưng tình yêu nó kì lạ lắm, khi nó đã nhen nhóm trong lòng rồi nó sẽ thổi bùng lên và không sao kiểm soát được.
Chúng tôi hẹn hò nhau vài lần rồi hai đứa quyết định dừng lại vì tôi thương các con, cũng thương vợ. Nhưng hơn nửa năm sau, vợ tôi không những không thay đổi mà còn ngày một tệ hơn. Chính điều đó đã là động lực để tôi quyết định ly hôn. Khi tôi nói dự định đó của mình, bạn thân của vợ tôi đã nói rằng nếu điều đó mang lại hạnh phúc cho tất cả mọi người thì tôi cứ làm. Cô ấy sẵn sàng cùng tôi nuôi con trong trường hợp vợ tôi từ chối nhận nuôi con.
Và cuối cùng, tôi đã làm điều đó. Tôi và cô ấy đã vấp phải sự phản đối rất mạnh mẽ của những người xung quanh nhưng chúng tôi đã quyết phải đi tới cùng. Dù gì, chúng tôi cũng đã yêu nhau và chỉ có ở bên nhau chúng tôi mới hạnh phúc được.
Giờ tôi và cô ấy đã lấy nhau hơn 2 năm. Chúng tôi đang nuôi cô con gái đầu của tôi và chờ đợi cô ấy sinh đứa con trai. Chỉ còn vài tuần nữa là vợ tôi sẽ sinh. Cuộc sống của chúng tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi nghĩ rằng, điều quan trọng là tình yêu, còn việc người đó có phải là bạn thân của vợ hay không đâu có ý nghĩa gì? Quan trọng là chính con người cô ấy khiến tôi yêu, mà tình yêu thì làm gì có tội!
Theo VNE
Cú sốc "thay máu" hoàn toàn cuộc hôn nhân tôi
Liên quan đến vấn đề phân chia tài sản, xin được góp vui bằng câu chuyện về một lần ly hôn hụt của vợ chồng tôi.
Hồi ấy cưới ngay sau khi học xong đại học nên tính đến nay mặc dù mới 42 tuổi thì đã có 20 năm là vợ chồng. Trong khoảng thời gian này, tôi đã làm tương đối nhiều chuyện có lỗi với vợ.
Với con mắt của phụ nữ, đây toàn là chuyện tày đình khó tha thứ bởi tôi đều vấp vào ngoại tình, rượu chè, cờ bạc, làm hao hụt tài sản. Nhưng với đàn ông, tất cả chỉ là chuyện "muỗi", sống mà không đập phá hư hỏng thì không phải là đàn ông.
Cho dù đã nhiều tuổi thì chúng tôi vẫn là những cậu bé ham chơi. Đó mới là bản chất của đàn ông đích thực. Tôi quan niệm, trời có lúc mưa lúc nắng nên chuyện người lúc tốt lúc xấu là thường.
Càng nói em càng khóc như mưa. Miệng không ngớt nói điều tồi tệ mắng chửi chồng nhưng chắc là đang rất chua xót (Ảnh minh họa)
Đàn ông hay đàn bà thì cũng như nhau, chỉ khác ở cách đón nhận sự việc. Vợ tôi là người chu đáo nhưng nhạy cảm. Em thường bị kích động quá mức trước những lỗi lầm của chồng, và sử dụng quá nhiều nước mắt.
Sau 20 năm, có lẽ đã quá mệt mỏi với một người chồng như tôi, em quyết định ly hôn. Cho dù tôi xuống nước năn nỉ hụt hơi mà em vẫn cứ cứng đầu. Đã thế còn giở thói ăn nói cay nghiệt như cứa vào tim gan người khác. Một tháng chiến tranh lạnh, em mang con về nhà ngoại sống. Ức chế quá tôi gọi em về làm thủ tục ly hôn, coi như cho em toại nguyện.
Đến lúc cận kề tan vỡ, tôi mới thấy phụ nữ thật đáng thương. Họ gầm lên khi chồng ngoại tình hay lạnh lùng với chồng cũng chỉ để muốn được yêu thương. Và khi không được yêu thương, họ thất vọng và sẽ làm đủ trò để sát thương chính mình.
Em muốn ly hôn, nhưng khi tôi đồng ý lại khóc ngất. Em run rẩy đổ ốm đến mấy ngày sau mới có thể nhìn mặt tôi nói chuyện. Nhưng lần này em không hề yếu đuối mà lại tỏ ra xấc xược bất cần đời. Điều đó khiến tôi càng thương vợ hơn. Tôi biết phụ nữ một khi đã tổn thương thường cố tỏ ra mạnh mẽ, họ muốn ầm ĩ để át đi tiếng than khóc trong lòng.
Và em đòi chia tài sản một cách sòng phẳng. Tôi bật cười trong bụng nhưng vẫn cứ để yên xem em muốn gì. Em bảo của chồng nhưng công vợ nên muốn được cưa đôi, 50% tài sản cố định, 50% tiền vàng trong ngân hàng. Em nói em không hiểu biết gì về luật nhưng chỉ xin được lấy những gì đáng được thuộc về mình.
Em nói em muốn căn nhà vì đây là nơi đã sinh sống 20 năm qua, đã gắn bó với bao nhiêu kỷ niệm. Nhưng cũng không quên nói móc thêm "kỷ niệm buồn với một người chồng bội bạc".
Em muốn giữ bộ sofa vì đó là nơi cả gia đình quây quần mỗi tối xem tivi cùng nhau. Muốn giữ tủ lạnh, máy giặt, lò vi sóng, bộ bàn ăn... những vật dụng giúp em hoàn thành vai trò nội trợ. Muốn giữ chiếc giường ngủ, kho sách truyện, bộ trang sức, bàn trang điểm... vì đó là quà tặng từ "người chồng tệ bạc".
Những lời nói đó khiến tôi xót xa cho người vợ tội nghiệp. Tuyên bố chia tài sản hùng hồn là thế nhưng thực tâm những thứ mà em muốn giữ chỉ là những ngày tháng cùng chồng. Và cho đến lúc sắp chia tay vẫn không muốn rời những vật dụng gắn liền với thiên chức của một người vợ.
Nói cho cùng, phụ nữ sinh ra là để thuộc về một người đàn ông. Khi tìm thấy người đó, họ sẽ tự nguyện phục vụ và chung thủy miễn là được đáp trả bằng yêu thương. Tôi biết thế, nhưng đôi khi vì quá được vợ yêu chiều nên lơ là bỏ quên. Có lẽ tôi đã làm tổn thương vợ nhiều hơn mình nghĩ.
Càng nói em càng khóc như mưa. Miệng không ngớt nói điều tồi tệ mắng chửi chồng nhưng chắc là đang rất chua xót.
Đợi em phân chia xong xuôi, tôi lẳng lặng nói một câu duy nhất: "Em cứ lấy bất cứ thứ gì em muốn. Còn anh, khi ra khỏi nhà này, sẽ chỉ lấy duy nhất một thứ, đó là em".
Cú sốc ngoài dự kiến này đã thay máu hoàn toàn cuộc hôn nhân 20 năm qua (Ảnh minh họa)
Đây là lời nói chân thành thứ hai sau lời "Anh yêu em" mà tôi dành cho vợ. Đàn ông chúng tôi không hoang đàn tệ bạc như phụ nữ vẫn nói. Dù có chơi bời chúng tôi vẫn chỉ yêu và biết đâu là bến đỗ thật sự của mình. Có chăng là chị em chưa đủ yêu thương và bao dung để đón nhận người đàn ông của mình.
Vợ chồng tôi đã chia tay hụt như thế, mở đầu đau đớn nhưng thật may mắn kết thúc bằng một "happy ending". Cú sốc ngoài dự kiến này đã thay máu hoàn toàn cuộc hôn nhân 20 năm qua.
Sau giây phút cận kề mất mát, chúng tôi mới hiểu thấu được giá trị và sự quan trọng của người kia trong lòng mình. Như chúng tôi nói đùa, vợ chồng tôi đã trở lại và lợi hại hơn xưa.
Theo VNE
Nỗi đau tinh thần còn lớn hơn cả thể xác Mỗi ngày, sau giờ làm, anh lại xách cặp về nhà và chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ và ngồi vào bàn ăn cơm. Thi thoảng, đang ăn, chúng tôi lại nghe tiếng chửi bới, đánh đập của hai vợ chồng bên nhà hàng xóm. Và cũng mỗi lần như thế, anh đều càu nhàu với tôi: "Đàn ông là không được đánh...