Quyết định sáng suốt của cô gái nghèo
Ấy vậy mà anh lại yêu cô, một cô gái nghèo, nhan sắc cũng chẳng phải chim sa cá lặn gì cho cam.
Cô sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ đều làm công nhân, cuộc sống tạm gọi là đủ ăn đủ mặc. Ngay từ bé, cô đã ý thức sâu sắc 1 điều, chỉ có học mới khiến bố mẹ vui lòng, cũng là để tương lai của cô tươi sáng hơn, không phụ lòng kì vọng của bố mẹ. Miệt mài học tập, cô đã đỗ vào một đại học danh giá của cả nước.
Năm thứ 4 đại học, cô đã quen và yêu anh – một chàng trai thông minh, sáng láng, là con trai một gia đình giàu có, bề thế. Bố mẹ anh đều đứng ở những vị trí mà có khi những người như cô cả đời chẳng thể có cơ hội gặp gỡ. Ấy vậy mà anh lại yêu cô, một cô gái nghèo, nhan sắc cũng chẳng phải chim sa cá lặn gì cho cam. Tình yêu đến thật tự nhiên, khiến cô – tuy ý thức được sự cách biệt quá lớn giữa 2 người nhưng cũng không thể chối từ.
Cô r trường đi làm được 1 năm thì anh đề cập tới đám cưới. Cũng từ đây, sự phản đối gay gắt xuất phát từ gia đình anh bắt đầu nổ ra. Trước đây có thể mẹ anh đã biết đến sự tồn tại của cô, nhưng chưa ra tay can thiệp. Giờ anh đã nói đến chuyện trăm năm thì vấn đề không thể coi nhẹ nữa rồi. Mẹ anh gọi trực tiếp cô tới nói chuyện, tuyên bố thẳng thừng sẽ không bao giờ chấp nhận cô là con dâu, cho dù thế nào đi nữa, vì vậy mong cô hãy xác định rõ tư tưởng, đừng để bà phải mạnh tay. Thời gian này, anh ở nhà cũng đấu tranh không mệt mỏi với mẹ, bơ phờ vì lo lắng, người gầy rộc đi. Cô thương anh lắm, nhưng cũng không dám trách mẹ anh, vì cô hiểu, không có tình cảm nào cao đẹp hơn tình mẫu tử. Mẹ anh cho dù vì lí do môn đăng hộ đối hay gì khác mà phản đối cô, thì bà cũng có lí lẽ của riêng bà, và cô tôn trọng điều đó.
Anh nhất quyết không chịu chia tay cô như lời mẹ muốn, vì thế mẹ anh tìm đến tận nhà cô: “Con trai tôi nó đã mê muội như thế, vậy thì mong ông bà bảo con gái mình hãy tỉnh táo mà tránh xa nó ra. Ông bà cũng là người lớn, chắc cũng hiểu 2 đứa chúng nó là không thể. Bảo con gái ông bà đừng có không có tự trọng, thấy nó có tình cảm thì cứ bấu víu vào thứ sẽ không bao giờ thuộc về mình, đũa mốc chòi mâm son là điều không nên chút nào đâu!”. Mẹ anh ra về, bố mẹ cô chỉ nhìn cô rồi lắc đầu thở dài, buồn bã không nói không rằng, cô cũng im lặng nhưng cõi lòng thì đa.u đớ.n vô cùng.
Ngần ấy lí do như vậy cũng đủ để cô quyết định rời xa anh (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nguyên 1 đêm thức trắng suy nghĩ, hôm sau cô chủ động nói lời chia tay với anh. Anh như quỵ ngã, vì bao tháng ngày nay anh đấu tranh với mẹ là vì điều gì, chả lẽ đổi lại là sự buông tay của cô sao? “Mình cùng nhau bỏ trốn đi thật xa, được không em? Hay mình cứ có thai trước, gia đình anh rồi sẽ phải chấp nhận thôi” – anh khẩn khoản nói với cô. Nhìn vẻ mặt đầy đa.u đớ.n của anh, cõi lòng cô như bị xát muối. Lại nghe những lời đề nghị đầy hấp dẫn – chúng có thể khiến cô được ở bên người mình yêu, cô xao động. Đúng vậy, chỉ cần làm như anh nói thôi, rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết mà! Nhưng rồi một tiếng nói nào đó từ sâu thẳm trong lòng vọng lại khiến cô buộc phải lắc đầu, kiên quyết từ chối anh. Anh thẫn thờ bước đi, tim cô như vỡ tan thành từng mảnh, nhưng vẫn không thể mở lời gọi anh quay lại.
Đúng vậy, cô yêu anh, và chính vì yêu anh mà cô không thể để anh làm khó gia đình mình. Sao có thể bắt anh vì cô mà phản bội lại cả gia đình, những người đã sinh ra anh và nuôi anh khôn lớn trưởng thành. Chắc gì cô đã là người sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, giờ đang yêu đương say đắm thì có thể anh không hối hận, nhưng cuộc sống đâu biết trước được điều gì. Và hơn cả, bố mẹ mang nặng đẻ đau ra cô, nuôi cô lớn bằng nhường này, sao cô có thể vì yêu, vì một người đàn ông mà làm cho bố mẹ không được uống rượu, ăn trầu trong ngày vui của mình, không được hoan hỉ ngồi chung mâm cỗ với nhà thông gia. Rồi cứ cho là 2 người có em bé trước, nhà anh chấp nhận cưới, nhưng chắc hẳn bao nhiêu khin.h thườn.g, rẻ rúng, cô và gia đình sẽ phải gánh chịu hết! Cô thật không cam lòng để đấng sinh thành rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Và nữa, cô trân trọng bản thân mình, vì thế cô sẽ không bao giờ đẩy mình vào một hoàn cảnh trớ trêu, làm những việc ép người hại mình cả. Làm theo lời anh nói, cô sẽ là một kẻ mưu mẹo, tính toán trong mắt nhà chồng, dùng thủ đoạn để đạt được mục đích chen chân vào nhà anh. Rồi chắc cô có được hạnh phúc? Cô không trân trọng mình thì ai sẽ là người tôn trọng cô đây? Ngần ấy lí do như vậy cũng đủ để cô quyết định rời xa anh. Không phải cô không yêu anh đủ nhiều, nhưng cô không thể vì yêu anh mà dẫm đạp lên lòng tự trọng của chính mình và khiến bố mẹ cô phải lo lắng, buồn phiền được. Anh sẽ buồn, thậm chí như anh nói “muốn chế.t đi cho xong”, nhưng rồi sẽ cũng qua, cả nỗi buồn trong cô cũng vậy, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả…
Hai năm sau, anh lấy vợ. Sau ngày anh cưới hơn 1 năm, cô cũng lấy chồng. Chuyện tình yêu của anh và cô chỉ còn là kỉ niệm. Anh và cô đôi khi vẫn hỏi thăm nhau như những người bạn. Người nhà anh cũng rất quan tâm tới cô, khi cô sinh bé, mẹ anh còn đến thăm và tặng quà. Đối với anh, cô là người con gái nghèo khó mà anh khâm phục nhất…
Theo Afamily
Chồng tha thứ khi biết tôi Ngoạ.i tìn.h vì tìn.h dụ.c
Tôi đã phản bội chồng, vì say nắng. Chỉ một phút xao lòng, tôi đã nghĩ đến việc chia tay để nhẹ lòng. Nhưng anh vẫn tha thứ cho tôi, anh nói: "Mọi thứ vẫn có thể làm lại từ đầu, dù niềm tin đã bị lung lay. Tôi đã phản bội chồng, vì say nắng. Chỉ một phút xao lòng, tôi đã nghĩ đến việc chia tay để nhẹ lòng. Nhưng anh vẫn tha thứ cho tôi, anh nói: "Mọi thứ vẫn có thể làm lại từ đầu, dù niềm tin đã bị lung lay.
ảnh minh họa
Hãy coi đây là thử thách, để chúng ta tiếp tục sống những tháng ngày sau đó, vì con..."
Chỉ tại xa chồng...
Tôi đã có chồng và hai con, một trai, một gái. Chồng tôi làm nghề lái tàu viễn dương, hành trình của anh mỗi chuyến đi từ 6-8 tháng mới về. Tôi thật hạnh phúc vì chồng tôi dù ở xa nhưng lúc nào cũng quan tâm đến vợ. Anh thường xuyên hỏi han và chăm sóc tôi rất chu đáo. Anh chu cấp cho mẹ con tôi một cuộc sống khá đầy đủ về vật chất. Tôi đã mãn nguyện khi với quyết định kết bạn trăm năm với anh để xây dựng cuộc sống gia đình cùng anh.
Thế nhưng, vì cuộc sống xa cách nên những yêu thương giữa vợ chồng tôi cũng bị hoàn cảnh địa lý chia cắt. Nhưng tôi không tin vì lẽ gì đó mà tôi có thể phản bội chồng tôi, người đàn ông đã không quản gió sương vất vả, lênh đênh trên biển mấy tháng liền để kiế.m tiề.n lo lắng, chăm chút vợ con như thế.
Tôi gặp người tình trong đám sinh nhật cô em họ tôi. Cũng vì lâu rồi quấn quýt chăm sóc con, tôi cũng không có cuộc gặp gỡ người ngoài. Cuộc sống của tôi quá hạn hẹp, mọi quan hệ vì thế cũng bó gọn. Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với anh, người đàn ông lịch sự, đẹp trai và là giảng viên một trường ĐH. Tôi bị cuốn hút bởi anh, như thể cuộc sống của tôi, mảnh vườn đã nắng hạn lâu ngày được gặp mưa.
Ban đầu, vì muốn thay đổi không khí, muốn cuộc sống của mình giao lưu và rộng mở hơn. Tôi đã đồng ý gặp anh. Ban đầu chỉ là những buổi cà phê, trò chuyện phiếm về cuộc sống. Nhưng cuộc sống nhiều khi không như mong muốn và không theo trật tự của nó. Tôi bắt đầu gặp anh nhiều hơn, không còn đơn thuần là uống cà phê, tán gẫu và chuyện phiếm nữa. Anh bắt đầu chăm chút tôi bằng những món quà giá trị, thể hiện sự quan tâm, chu đáo. Điều mà chồng tôi vẫn đáp ứng đủ cho tôi, nhưng về sự gần gũi, chân thành như thế này, tôi gần như không có.
"Lửa gần rơm" và sự cao thượng của chồng...
Các cụ nói đúng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tôi bắt đầu nghĩ tới anh mỗi ngày. Tôi thường xuyên nhắn tin, gọi điện và anh cũng đáp lại tôi bằng những lời yêu thương, hỏi han, săn sóc. Và tôi cũng bớt trống vắng hơn trong những chuyến đi xa của chồng.
Rồi tôi đã làm cái việc không đáng làm ấy, tôi đã phản bội chồng tôi trong một lần kháng cự yếu ớt với cám dỗ. Một lần. Hai lần. Và ba lần. Cho đến khi tôi không biết điểm dừng, không biết khi nào mới đủ can đảm để dứt khoát được với người tình.
Rồi điều bí mật ấy, cũng đến tai chồng tôi. Đàn bà khi yêu không giấu giếm được. Tôi cứ phơn phởn, con cái gửi bà ngoại, để rảnh chân cho những cuộc hò hẹn ngọt ngào. Không biết chồng tôi nghi ngờ, hay linh cảm. Nhưng anh đã biết sự việc, anh biết tên, nơi làm việc, số điện thoại của người tình tôi. Không đán.h ghe.n, không cãi vã. Anh hút thuố.c suốt đêm anh ở nhà. Tôi nhìn rõ nỗi thất vọng trong đôi mắt anh. Hẳn lúc đó, chồng tôi phải đấu tranh dữ dội lắm, giữa lý trí và tình cảm.
Sáng hôm sau, anh đón tôi đi uống cà phê. An im lặng và hầu như trên gương mặt sạm đen vì nắng gió của anh không có gì thay đổi nhiều, chỉ có đôi mắt là u uẩn. Anh hỏi tôi: "Em và tay kỹ sư đó, lâu chưa?". Tôi suýt bật khóc vì xấu hổ. Những câu hỏi của anh cứ xoáy vào tôi, như muốn tìm sự chân thành còn sót lại.
"Em xin lỗi, em đã sai rồi", tôi gục mặt xuống bàn khóc. Chồng tôi nhìn tôi rất lâu, không nói gì. Cuối cùng, không khí căng thẳng của hai vợ chồng được tháo gỡ, anh nói: "Chúng ta bỏ nhau thì quá dễ, phải không em? Nhưng sống với nhau hạnh phúc mới khó. Vì còn các con nữa, anh muốn chúng ta hãy sống vì con." Tôi không tin vào tai mình nữa, như thể tôi vừa tháo bỏ một sợi xích rất chặt thít vào cổ mình. Cảm giác có tội lớn mà được tha thứ, tôi thấy như được sống lại, bởi nguy cơ tan vỡ gia đình đã không còn nữa. Tôi đã giữ được anh, đúng là "gương vỡ lại lành"...
Hôm đó, anh đã tâm sự với tôi, sẽ không đi xa nữa. Anh sẽ xin lên bờ, dù thu nhập thấp hơn, nhưng được gần vợ con. Mọi thành công đều có cái giá của nó. Tôi thấy lòng mình như ấm hơn, khi anh đã gánh bớt cho tôi nỗi hoang mang, cùng san sẻ với tôi lỗi lầm đáng tiếc trong đời.
Theo VNE
Chồng ơi, em sắp đi ngoạ.i tìn.h rồi Nếu như anh không thay đổi, em phải đi vào con đường sai lầm mà em chấp nhận dù có hậu quả gì đi chăng nữa. Trước đây, em yêu anh thế nào chỉ có anh là người hiểu rõ nhất. Em đã từng yêu 1-2 người trước anh, nhưng chưa có người đàn ông nào lại khiến em si mê như em...