Quyết định ra đi có phải sai lầm
Ra đi để trái tim bớt đau thương. Ra đi để tìm quên chính mình. Ra đi để tìm sự bình yên. Cuối cùng em cũng chọn con đường ra đi, đi đến một nơi thật xa, nơi đó không có anh, không có kỷ niệm và nơi đó cũng không có những người em quen biết, và họ cũng không biết em là ai.
Em vẫn mong được một ngày nhìn thấy anh tay trong tay hạnh phúc với người khác, em tưởng mình cứng rắn lắm, em sẽ mỉm cười chúc phúc anh nếu như ngày đó xảy ra. Vậy mà em đã lầm, em đã nhận định sai hoàn toàn tình yêu mà em dành cho anh. Em đã yêu anh nhiều hơn em nghĩ, em đã yêu anh hơn cả bản thân mình. Em có thể từ bỏ tất cả vì anh. Dù đã chấp nhận lời chia tay, nhưng sao khi nghe tin anh chuẩn bị vui duyên cùng người khác, em đã chết lặng người, trái tim e như bị vụn vỡ, suy sụp hoàn toàn. Còn anh? chẳng bao giờ anh hiểu được em, trái tim em đau hơn vì sự vô tình của anh. Anh sẵn sàng làm tổn thương em, để đạt được mục đích của mình, anh biết trái tim em đang rỉ máu, vậy mà anh vẫn nhẫn tâm, găm vào đó một con dao.
Anh vẫn biết em đang ở nhà, vậy mà anh vẫn dững dưng khog điện thoại cho em. Có phải anh muốn em chết đi, anh mới thoải lòng phải ko? Kể từ đó đến nay, em đã không biết bao nhiêu đêm rồi em không ngủ? Có bao nhiêu giọt nước mắt em rơi? Em không biết nữa, chỉ biết từ khi nghe tin, là từ đó em luôn thao thức thâu đêm nước mắt em tuôn dài theo kỉ niệm.
Ôi sao kỉ niệm giữa chúng ta chẳng có nhiều mà tình anh lại đong đầy theo nỗi nhớ. Em không thể chịu đựng hơn được nữa, và em sợ một ngày anh thật sự vui duyên cùng người ta, thì có lẽ trái tim cũng vụn vỡ mất. Nên em đã chọn cách ra đi. Đúng hơn là em đang trốn chạy, trốn chạy kỷ niệm, trốn chạy nổi đau và trốn chạy cả chính mình.
Một lần cho mãi mãi !
Bước đi! Có bao giờ nhẹ nhàng, thanh thản khi phải bước ra khỏi cuộc đời của ai đó?
Bước đi! dù trong lòng tự hỏi: Anh có còn yêu em không? Và em có phải là một nửa của anh?
Bước đi! không phải để em rũ bỏ tất cả mà em biết em đang vun đắp tình yêu cho kẻ khác.
Bước đi! không phải là em trốn chạy mà đang tìm cho mình một lối thoát, một lối đi riêng.
Bước đi! không phải em yếu đuối nhưng để trong lòng được bình yên, được nhẹ nhàng và nguyên vẹn.
Bước đi! không cần anh phải giữ lại dù em biết rằng em đang rất cần anh và cho ai khác nữa.
Bước đi! không cần phải khóc nhưng em biết trái tim mìn h đang rỉ máu, giá buốt lên từng cơn.
Bước đi! không phải đến 1 nơi nào hạnh phúc hơn mà bước đi! để thấy rằng tình yêu em luôn chân thành và bỏng cháy.
Bước đi! không phải em không yêu anh bằng tình yêu chân thật mà để em hiểu rằng trong tình yêu không có sự sẻ chia.
Bước đi! nhưng không có nghĩa là giẫm đạp lên tất cả những gì em và anh đã có, dù em không muốn giữ.
Bước đi! Em phải trả anh về với niềm vui của anh , trả anh về với vùn g quá khứ của anh. Dù em không muốn.
Bước đi! để nhìn lại mình sau những tháng ngày đã qua, em đã tổn thương như thế nào?
Bước đi! dù lòng mình trống trải nhưng ai đó đã được lấp đầy vào khoảng trống của em đối với anh.
Bước đi! em sẽ bước thật nhanh để anh có thời gian lựa chọn, nghĩ suy và biết rằng em không còn yếu mền nữa.
Bước đi! để khi gặp lại anh, ta sẽ chẳng còn là gì của nhau dù vùng trời kỷ niệm trong trái tim kia đã quá bi thương.
Bước đi! để thấy rằng ngoài anh ra em vẫn còn rất cần cho một ai đó.
Bước đi! để tình yêu em còn mãi , không nhạt nhòa dù chẳng thể đến với nhau.
Bước đi! bằng đôi chân mệt mỏi dẫu rất cần bàn tay anh nâng đỡ nhưng em vẫn không thể làm thế.
Bước đi! em sẽ không nói với anh em yêu anh như thế nào dù trong lòng em muốn nói.
Bước đi! Ừ thì em sẽ bước để anh không nghĩ đến em (dù em đang ích kỷ với anh và cả bản th ân mình).
Bước đi! Bước một lần và cho mãi mãi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Quên...
Đêm nay trời lại mưa anh ạ. Cái lành lạnh của từng giọt mưa như xâm chiếm cả trái tim em bây giờ. Những cơn mưa miền biển vẩn vội vàng và thơ ơ như lúc anh ra đi khỏi trái tim em.
Hơn 1 năm qua em đã sống trong sự tưởng tượng, trong sự ngóng chờ mà em biết chắc rằng sẽ là vô vọng. Hôm qua, khi em gọi điện cho anh, anh nghe máy rồi chẳng nói gì hết khi nhận ra giọng của em...5 phút sau một dòng tin nhắn thật lạnh lùng a gửi đến em :" Đừng làm phiền tôi nữa tôi đã có người yêu và 2 đứa tôi sắp cưới rồi". Em không khóc nhưng sao lòng mình nặng trĩu, nếu như thật sự em đã quên anh thì tốt biết bao. 5 năm qua em hi sinh cho 1 tình yêu mà em cứ nghĩ đó là tình yêu bất diệt, vượt qua rào cản của gia đình em vẩn đến với anh, vẫn dang rộng vòng tay mỗi lần anh vấp ngã. Cuộc sống là 1 điều thú vị nó dậy em biết cách chấp nhận sự thật, em đã mất anh, mất đi người em yêu nhất.
Anh nói đúng em là người anh yêu nhất chứ chưa phải người duy nhất anh yêu. Anh ơi anh đa tình quá, trái tim em thì quá bé nhỏ để có nổi anh. Anh có biết từ ngày anh đi, em không dám bước chân ra biển. Em sợ nỗi nhớ ấy lại tràn về trong em. Ngày ấy trời cũng mưa,cũng đoạn đưòng ấy em thấy mình thật dịu dàng khi bên anh. Xa rồi anh nhỉ? xa rồi cái ngày em vội vàng chạy xe về nhà nấu cho anh ăn, xa rồi cái ngày em là cho anh cái áo anh đi làm, xa lắm rồi cái ngày em bắt anh phải ôm em thật chặt khi em ngủ....xa lắm rồi tình yêu của em... Em đang bắt mình phải quên dần cuộc sống không có anh, quên đi người luôn lau nước mắt khi em khóc, quên dần đi những thói quen anh đã tạo cho em....Em yêu anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em sợ mọi điều khi không có anh Anh yêu dấu, lại thêm một đêm nữa không có anh. Hai tuần, mười bốn ngày, với em như dài vô tận, nỗi nhớ anh cứ dày thêm mãi. Em tưởng chừng như tuyệt vọng trong cô đơn. Em sợ bóng chiều tà khi hoàng hôn tắt nắng cũng là lúc chúng mình phải xa nhau. Em sợ màn đêm bao phủ xuống...