Quyết định cuối cùng…
Hòa mình vào màn mưa xối xả. Anh như kẻ điên lang thang trong bóng tối. Mưa vẫn giăng đầy và anh ước tất cả chỉ là cơn ác mộng…
Mưa trút từng cơn nặng nề xuống mặt đường. Mưa to quá, những giọt nước vồ vập đập vào khuôn mặt anh. Anh cười thật to, tiếng cười chua chát hòa lẫn trong tiếng mưa. Mưa ư? Anh ước nó đừng bao giờ ngừng, để lấp liếm những giọt nước đang lăn dài trên má, để chút tự tôn còn sót lại của thằng đàn ông không bị phơi bày khi mưa tạnh.
Chống tay lên mặt đường, đầu gục xuống, người anh ướt sũng và những giọt nước cứ rơi không ngừng nghỉ. Đó là nước mưa nhưng sao anh thấy mặn chát, là nước mưa sao anh thấy mắt mình cứ cay xè, nhòe đi?! Anh như kẻ say lạc bước không tìm được đường về, anh không quan tâm, không cần biết. Nhà ư? Anh còn có nhà để về…?
Sĩ diện thằng đàn ông hôm nay anh vứt bỏ, anh chấp nhận làm kẻ điên cho người ta chửi bới, làm kẻ say cho người ta nguyền rủa. Cần phải để lại chút gì không? Đến người đàn bà của mình, anh còn không giữ được, anh quan tâm gì đến cái danh hão ấy.
Mưa vẫn xối xả như thế, mưa lạnh lùng chia sẻ nỗi niềm với kẻ tuyệt vọng. Còn ai quan tâm đến anh, đến cái dáng vẻ của môt kẻ nát rượu vật vờ trong mưa. Phải, ai sẽ dừng chân để khiến mình bị ướt, ai sẽ dừng lại chỉ để che ô cho anh, môt kẻ không quen biêt khi họ còn đang tất tả chạy tìm chỗ trú cho mình. Ít nhất, người ta có định hướng và đôi chân cứ thế chạy theo bản năng. Còn anh, anh chọn mưa làm điểm dừng, vì nó có thể che đi nỗi lòng anh, và quan trọng hơn, nó là lựa chọn duy nhất khi anh không có đường về.
Video đang HOT
Màn mưa trắng xóa nhưng anh lại thấy mọi thứ thật rõ rệt. Đó đúng là vợ anh, người vợ anh rất mực yêu thương chiều chuộng, nhưng người nắm tay cô lại là kẻ khác. Anh nhớ biết bao nụ cười ấy, nụ cười anh nghĩ cô chỉ ban phát cho riêng mình. Và đôi tay, bàn tay mềm mại anh nâng niu từ ngày cùng cô bước trên thảm đỏ ngày cưới. “Ngoại tình”, hai tiếng anh phát ra thật xót xa. Anh chỉ dám nói trong vô thức, chỉ nói để nó tan vào trong mưa. Phải, anh nói cho riêng anh, kẻ từng rủa thầm những người đàn bà hư hỏng sống ích kỉ, kẻ ngu ngơ tôn thờ vợ như một nữ hoàng.
Anh loạng choạng bước đi trong đêm tối. Cách đây không lâu, cũng đôi chân ấy, anh ngập ngừng không dám bước tới. Tiến lên một bước, anh sẽ đối diện với hình ảnh tâm thân bé nhỏ của vợ anh nấp đằng sau tấm lưng đồ sộ của người đàn ông khác. Kể từ giây phút đó, trong lòng anh đã là một màn mưa giăng đầy.
Bất giác anh bật cười… chua chát. Theo lẽ tự nhiên, anh sẽ lôi xềnh xệch người đàn bà đốn mạt đó ra khỏi căn phòng dơ bẩn, và kẻ đang ôm ấp cô ta cũng sẽ được nhận cái giá cho cuộc vui dang dở của mình. Nhưng không, anh chỉ cười nhạt và nói: “Chúc vui vẻ…!”. Anh, môt gã đàn ông hèn nhát, đáng thương. Anh không gào thét cũng chẳng níu giữ. Anh trôn chạy. Sau khi đóng sầm cánh cửa, vẻ đắc thắng của kẻ đi săn vụt tắt, anh liêu xiêu bước đi. Anh chiến thắng trong cuộc đi săn của mình, nhưng lại là một thằng đàn ông thất bại khi chẳng thể giữ nổi một người phụ nữ.
Kịch bản đã lên sẵn, những lời nói cay nghiệt chỉ chờ chực tuôn ra. Nhưng khi chứng kiến cái sự thật trần trụi, khi thấy ánh mắt lẩn tránh của vợ, tất cả đã tan biến trong phút chốc. Anh tưởng tượng cảnh cô ta sẽ van xin, nài nỉ, sẽ thanh minh cho hành động dơ bẩn của mình. Nhưng không, nép mình sợ hãi, cô giấu khuôn mặt mình sau nhân tình. Bỗng nhiên anh cảm thấy mình ở vị trí người chồng vũ phu, và cô, thân hình nhỏ bé cần tìm sự che chở. Xót xa, tim anh nhói lên từng hồi. Anh đáng sợ đến thế ư?! Anh đang “đi săn” hay là kẻ bị săn?! Vợ anh quá hiểu một kẻ nhu nhược như anh sẽ chẳng làm gì tổn hại đến nữ hoàng của mình. Hèn nhát quay mặt bước đi, anh chua chát nghĩ: “Cô ta đã đúng”.
Mưa thưa dần, rôi tạnh hẳn. Ngồi gục bên lề đường, anh nhìn mình trong vũng nước tù đọng. Ánh đèn hiu hắt chiếu lên gương mặt thảm hại. Đối diện với mình của thực tại, nhưng anh lại nghĩ về quá khứ. Vợ anh, căn phòng sang trọng, hai con người quấn lấy nhau, đôi mắt của cô ta… anh sẽ rũ bỏ sau mà mưa tối nay.
Anh đứng dậy sửa sang lại quần áo. Dù nó đã ướt sũng và bẩn thỉu nhưng anh vẫn muốn đối diện. Một lần, anh muốn mình không còn đáng thương, một lần anh muốn gây bất ngờ cho “nữ hoàng” kiêu hãnh. Anh đã sẵn sàng để buông tay, anh sẽ chứng minh cho vợ thấy cô đã đúng. Với anh, cô là nữ hoàng của quá khứ. Và anh sẽ tạo cơ hội cho cô làm nữ hoàng của người khác trong tương lai
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không thể thay đổi!
Mai vô vâp, run rây mở tờ giây ra. Những con chữ Quang viêt như nhảy múa trước mắt cô, Mai đứng chêt lặng, tờ giây trên tay rơi xuông, Mai lảo đảo dựa vào cánh cửa tủ...
Chiêu muôn, Mai vôi vàng tạt qua chợ rôi hâp tâp phóng xe qua trường học đón con. Điên thoại của chông từ chiêu đên giờ Mai gọi mãi vân không thê nào liên lạc được với anh. Vừa chở con vê nhà, Mai vừa thâp thỏm lo không biêt chông có xảy ra chuyên gì không vì bình thường mọi ngày Quang vân tự giác lúc thì nhắn tin, lúc thì gọi điên cho Mai hỏi han đủ thứ. Vây mà ngày hôm nay, Quang hoàn toàn im lặng. Mai thây lạ nên liên tục gọi cho chông nhưng kêt quả là chỉ có tiêng tông đài báo ngoài vùng phủ sóng. Suôt sau năm nên vợ nên chông, chưa bao giờ Quang đê cho Mai phải bât an lo lắng ngay cả lân anh bị tai nạn gãy chân, vào bênh viên băng bó anh vân gọi điên vê thông báo với vợ là cơ quan phải làm thêm giờ đê rôi cuôi cùng khi tâp tênh với môt bên chân bó bôt trắng xóa vê nhà thì Mai mới giât mình, hoảng hôt.
Vê đên nhà, Mai tay thì thoăn thoắt dọn dẹp nhà cửa, lo cơm nước, tắm rửa cho con, mắt thì liên tục ngó nghiêng nhìn ra công chờ bóng chông xuât hiên. Lúc lúc cô lại dôn hy vọng vào bàn phím của chiêc điên thoại, ân sô gọi cho chông, chỉ mong đâu dây bên kia có tiêng a lô của chông là mọi lo lắng đè nặng trong lòng từ sáng đên giờ sẽ tan biên. Nhưng rôi càng hy vọng bao nhiêu thì sự lo lắng càng tăng lên gâp bôi. Thằng cu con tôi tịt chưa thây bô vê thì liên tục hỏi mẹ: "Mẹ ơi, bô đâu, bô đâu rôi mẹ"càng khiên Mai thêm rôi rắm. Mai đứng ngôi không yên, gọi điên thoại hêt cho người này đên người kia thì đêu nhân được chung môt câu trả lời: "Cả ngày nay không gặp anh ây - câu ây". Điêu đó càng khiên Mai bôn chôn, ruôt gan như bị lửa đôt, cô bắt đâu mêu máo gọi cho người nhà, nhưng rôt cuôc sự nhôn nháo đông đúc của gia đình nhà chông và bên ngoại càng khiên Mai thêm hoảng loạn, lo lắng nhiêu hơn.
Quang đôt nhiên biên mât không đê lại môt dâu vêt cứ như anh chưa từng tôn tại trong ngôi nhà này. Không môt ai biêt Quang đi đâu, người thân cân nhât mọi khi vân cà kê quán xá với Quang cũng không thê mang lại cho Mai dù chỉ là chút ít thông tin vê chông. Mai đoán định mọi tình huông có thê xảy ra với Quang, cô bắt câu em mình chở tới khắp các bênh viên trong thành phô nhưng cuôi cùng cô lại phải thât thêu ra vê...
Cả đêm ây Mai vât vã khóc lóc, chờ đợi, câu xin ai đó giúp cô tìm chông mình. Rôi mọi hướng tỏa đi đêu rũ rượi trở vê mà không tin tức... Người này đông viên người kia và quan trọng hêt là đông viên Mai: "Có lẽ nó đi nhâu đâu đó rôi quên mât đường vê" với hy vọng là không có chuyên gì xâu xảy ra với Quang. Cứ thê tât cả mọi người chong đèn thức chờ Quang. Tờ mờ sáng, thằng cu con có lẽ do thây nhà nhôn nháo thì tỉnh dây đòi mẹ. Mai mêt lả vào nằm với con rôi thiêp đi lúc nào không hay biêt...
Chuông đông hô hẹn giờ báo thức reo vang, thằng cu con lôm côm bò dây lay mẹ: "Mẹ ơi, dây đưa con đi học". Mai mêt mỏi hai mắt vân nhắm nghiên đưa tay quờ quờ bên cạnh rôi chợt nhớ ra, Mai ngôi bât dây, chạy ra ngoài nhà. Khắp phòng khách, từ già tới trẻ môi người môt tư thê ngủ, người nằm đât, người ngôi ghê xa-lông. Mai đờ đân đi vào phòng, ôm lây thằng cu con mà khóc rưng rức. Giờ này đôi với Mai mọi sự bâu víu đêu không có tác dụng. Tìm thì đã tìm rôi nhưng Quang vân bặt vô âm tín. Trong lúc Mai run rây, đôi bàn tay vò vào nhau lo lắng thì mẹ Mai bước vào: "Cô ngủ tí đi, đê mẹ đưa cu Tít đi học. Rôi nó sẽ vê thôi. Giờ có dày vò, lo lắng cũng không giải quyêt được vân đê gì!". Mai nhìn mẹ, nước mắt lưng tròng, chưa bao giờ cô thây sợ sêt đên thê, cô sợ tiêng chuông điên thoại reo và môt tin báo khủng khiêp nào đó sẽ vê... Như hiêu được tâm trạng của con gái, mẹ Mai vừa vô nhẹ vào vai con đông viên vừa thở dài.
Mai đứng dây tiên vê phía tủ quân áo toan với tay lây bô đông phục cho con thì môt mảnh giây được găm vào cánh tủ rơi ra. Theo phản xạ, Mai cúi xuông nhặt lên định ném bừa vào tủ thì nét chữ quen thuôc của Quang lướt qua mắt. Mai vô vâp, run rây mở tờ giây ra. Những con chữ Quang viêt như nhảy múa trước mắt cô, Mai đứng chêt lặng, tờ giây trên tay rơi xuông, Mai lảo đảo dựa vào cánh tủ rôi cứ thê tâm thâm giờ đây đã mêm oặt vì điêu gì đó rât kinh khủng, thoải dân xuông đât. Mẹ Mai thây vây liên chạy lại nhặt tờ giây lên, bà không tin vào những gì mình đang đọc. Anh con rê đã cao chạy xa bay cùng ả người tình nào đó mà ngay đên cả chêt đi sông lại bà và Mai cũng không thê biêt, Quang đê lại vài dòng chữ và tờ đơn xin ly hôn đã được kí sẵn. Mai thât thân đứng vụt dây, cô đảo tung tủ lục tìm. Cũng như khi Mai lông lôn chạy khắp mọi nơi tìm Quang thì lân này, Mai cũng không thây được cái mình cân thây: quyên sô tiêt kiêm toàn bô sô tiên dành dụm được trong mây năm qua công với sô nữ trang bô mẹ cho trước khi vê nhà chông đã không cánh mà bay...
Mai cười hoang dại, đau đớn, Mai lâm bâm: "Không có tình yêu ư? Không thây hạnh phúc ư? Không thê thay đôi được gì nữa ư? Khôn nạn! Thê hóa ra anh cuôm đi tât cả vì anh không thê thay đôi được gì nữa!"... Mai ôm lây đứa con cứ thê mà gào khóc...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Những giấc mơ diễm tình Có bao giờ bạn mơ thấy bạn được ôm ấp, vuốt ve vừa mạnh bạo vừa dịu dàng bởi một người đàn ông không nhìn rõ mặt? Hormone sẽ còn thể hiện vai trò nhiều hơn nữa trong những giấc mơ khi bạn đang mang thai. Những giấc mơ diễm tình biến đi và bạn mơ nhiều hơn về động vật, về nước...