Quyền lực
Trí làm việc cùng công ty với chồng tôi. Hoa, vợ của Trí xinh đẹp và nấu ăn rất ngon. Thích khoe tài vợ cho nên dịp lễ lạt hay kỷ niệm gì đó, Trí thường mời vợ chồng tôi tới nhà ăn cơm. Tôi quen biết Hoa là vì vậy.
Trong khi hai ông chồng trò chuyện ở phòng khách thì tôi xuống bếp phụ Hoa làm món. Hai ông chồng chơi thân với nhau thì hai bà vợ cũng nên là bạn thân, tôi nghĩ vậy và có lẽ Hoa cũng nghĩ vậy cho nên đề tài nào tôi gợi ra thì Hoa đều vui vẻ hưởng ứng và ngược lại. Nào là chuyện công việc ở công ty, chuyện trường lớp của con cái, chuyện chợ búa, chuyện bộ phim nhiều tập đang chiếu trên ti vi, và tin tức nóng sốt trên báo chí mấy hôm nay, dĩ nhiên không thiếu chuyện thời trang áo quần giày dép và địa chỉ của những tiệm may đẹp mà giá phải chăng…
Riêng về chuyện gia đình chồng thì Hoa nín bặt và lảng qua chuyện khác. Ban đầu tôi tưởng là vì bữa cơm hôm đó có em chồng tới chơi cho nên Hoa cẩn thận, ngại rằng chỉ là trò chuyện vui mà lỡ gây hiểu lầm. Nhưng một ngày khác, khi tôi kể về mẹ chồng mình người Huế rất kỹ tính việc bếp núc cho nên tôi từng là một nàng dâu vụng về và hay chảy nước mắt mỗi khi nhà có giỗ quảy, ví dụ như đĩa thịt luộc tôi bày lên mâm b.ị ch.ê là xắt dày quá, nồi xương hầm b.ị ch.ê là nước đục quá vì hớt bọt không kỹ…
Tôi kể về mẹ chồng cũng là có ý vui vui so sánh với Hoa là một người nấu ăn ngon, nào ngờ cũng như hôm nọ, Hoa lái qua chuyện khác. Sợ Hoa hiểu lầm là mình khơi chuyện để kể xấu mẹ chồng, tôi nói thêm là nhờ vậy cho nên càng ngày tôi càng lên tay trong công việc bếp núc, cũng nhờ vậy nên bây giờ tôi mới dám vô bếp cùng với một người khéo tay như Hoa.
“Khéo tay thì hay làm thôi”, Hoa thốt một câu chẳng dính dáng gì tới điều đang nói, cũng là một cách lảng tránh.
Lui tới được ba năm thì tôi có thêm em bé, bận bịu quá cho nên không tham gia vào những cuộc gặp gỡ bạn bè của chồng nữa. Vài ba lần Hoa điện thoại hỏi thăm: “ Sao dạo này không thấy?”. Tôi hẹn hò sẽ thu xếp để đưa hai đứa con tới nhà Hoa chơi, hai bà mẹ sẽ tổ chức một cuộc vui cho mấy đứa nhỏ của cả hai nhà. Có đâu ngờ cuộc vui đó không bao giờ thành.
Liên tiếp những buổi chiều đi làm về rất trễ, chồng tôi phân trần: “Anh phải làm giùm phần việc của Trí, nó đang chán đời, vợ bỏ đi theo người khác rồi”. Trong khi tôi còn chưa biết nói gì vì quá bất ngờ, chồng tôi nói thêm “đi một mình, để cả hai đứa con lại”.
Cách nói của chồng là để tôi có muốn suy luận này kia bênh vực phụ nữ với nhau thì cũng không thể, b.ỏ chồn.g thì còn có thể có cớ nhưng bỏ cả con thơ thì là đàn bà kiểu gì?
Đang bận đến rối lên vì đứa lớn đang đòi nhịn ăn do sợ trễ giờ học đàn ở Nhà văn hóa, đứa nhỏ thì khóc ì èo, chồng lại đi làm về trễ mà chuyện kể là lên án phụ nữ, tôi nổi cáu độp lại: “Đàn bà mà đành lòng để con xa mình thì chuyện hẳn là…”.
****
Mười ba năm trôi qua. Trí đã có người phụ nữ khác. Không còn những cuộc vui chơi ở nhà Trí như trước, bây giờ muốn đàn đúm thì rủ nhau ra quán và khen chủ quán nấu ăn ngon. Vợ chồng tôi cũng thôi nhắc chuyện cũ của Trí, thỉnh thoảng tên Hoa được nhắc lại như một so sánh về sự thay đổi của Trí mà thôi.
Video đang HOT
Thỉnh thoảng tôi gặp người vợ sau này của Trí trước cổng trường vì mấy đứa nhỏ cùng học ở đó, ánh mắt chị nhìn tôi nhưng lại vội tránh đi khi tôi nhìn lại. Tôi cảm giác như chị muốn nói gì đó, có vẻ như chị biết tôi từng có mặt trong những cuộc vui ở căn bếp mà giờ đây chị là bà chủ.
Chồng cười cho tôi là người cả nghĩ và giỏi tưởng tượng.
****
Thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà vợ chồng tôi nhận được thiệp mời dự tiệc cưới con gái đầu lòng của Trí.
Cuộc sống gia đình với những nỗi niềm nhiều khi khó nói thành lời chỉ ai trải qua mới hiểu thấu khiến tôi bất ngờ và ngậm ngùi khi nhìn tấm thiệp không có tên Hoa. Cầm tấm thiệp không-có-tên-mẹ-của-cô dâu, tôi buồn cho phận đàn bà lỡ bước. Và tôi cũng không ngờ Trí khắt khe đến độ bất chấp cả sự khác thường của tấm thiệp, ngay cả trong ngày trọng đại của con gái mình mà anh không thể mở lòng tha thứ dù chỉ để con gái mình không tủi thân.
Mà có thật là Hoa lỡ bước không? Hay chỉ là một cuộc chạy trốn? Tôi nhớ lại những khi Hoa lảng tránh chuyện nhà chồng với vẻ kín như bưng, và bây giờ là cách Trí xử sự với tấm thiệp…
Sân khấu của nhà hàng khiến đám cưới nào cũng na ná giống nhau. Phía bên này là cái bánh kem trắng muốt ba tầng thật to, phía bên kia là những cái ly thủy tinh xếp thành hình tháp để dòng rượu màu hổ phách chảy uốn lượn thành hình trái tim.
Khoảng trống còn lại trên sân khấu là dành cho cô dâu chú rể và ba mẹ hai bên.
Trí đứng đó, bên cạnh mẹ của anh, người đàn bà ngoài sáu mươi mặc áo dài nhung đính những viên đá trắng như ngọc, cái vòng vàng dày dặn nổi bật trên cổ. Hơi kỳ cục là đứng trên sân khấu nhưng bà luôn ngoái đầu nhìn bao quát khắp nơi một cách rất chủ nhân, cứ như sợ có chi tiết nào đó của tiệc cưới linh đình này sai khác với ý của mình.
Tôi nhìn quanh, người vợ hiện tại của Trí đâu rồi?
Chị đang đi về phía tôi, rồi thì chị ngồi xuống bên cạnh tôi. Sau lớp phấn hồng, khuôn mặt chị mệt mỏi: “Tội nghiệp con bé, làm cô dâu mà lúc nào cũng chực khóc, cầu xin cho mẹ mình về dự tiệc cưới dù chỉ ngồi bàn của khách mời mà cũng không được”.
Giữa tiếng nhạc ồn ào, giọng chị đứt quãng: “Anh Trí luôn răm rắp tuân lệnh cha mẹ, mà họ thì luôn muốn tỏ ra con của mình, cháu của mình chẳng cần ai, không phải lụy ai. Một nền nếp quái gở. Không cho mẹ của con bé có mặt đã đành, họ còn nói tôi chỉ là mẹ kế nên không được phép đứng bên cạnh anh Trí ở vị trí đó. Vậy mà anh Trí chẳng dám phản đối. Tôi chán, cũng chẳng màng, chỉ ngại người đời tưởng tôi không thương con bé”.
Tôi không giấu nổi tiếng thở dài, như thể tự lý giải cái nhìn lảng tránh của Hoa mười mấy năm trước.
“Tôi chỉ sợ anh Trí rồi cũng giống hệt cha mẹ mình”, chị nói qua đôi môi cắn lại.
Phải nói ra thành lời với một người từng là bạn của người trước là tôi, chắc chị nặng lòng ghê lắm và không kìm nén nổi nữa. Giọt nước mắt ứa ra, chị vội lấy tờ giấy mềm chấm chấm khóe mắt, sợ nhòe son phấn.
Trên sân khấu, cô dâu đang nhoẻn miệng cười trước ống kính chụp hình. Khi ống kính hạ xuống, cô dâu cũng đưa tay chấm khóe mắt như có hạt bụi vừa bay vào.
Có lẽ ngoài những người đang khóc và tôi ra, chẳng ai biết đám cưới lộng lẫy linh đình này có nước mắt. Hay nước mắt càng khiến Trí và cha mẹ của anh thêm tự hào về quyền lực của mình?
Theo Baophunu
Chồng đảm
Từ những ngày đầu làm bạn của nhau, em may mắn cũng là bạn một đồng nghiệp của anh nên biết được anh từng là một... "Hít Le" khét tiếng
Anh khó tính và kỹ lưỡng trong từng công việc, từ việc cơ quan đến việc ứng xử bình thường. Thời yêu nhau, do có ít chuyện va chạm, nên ấn tượng trong em là anh rất chu đáo. Anh chăm sóc em trên mức tuyệt vời. Anh có thể mua tặng em một cái đầm, chỉ vì em nói vu vơ là em thích. Anh có thể mua cho em đúng hộp bánh mà em chỉ viết về nó vài dòng bí ẩn, giấu luôn cả tên cửa hàng. Anh đã từng làm rất nhiều điều, để khiến em, một cô gái 25 tuổ.i, được yêu như chưa yêu lần nào...
Ảnh: Internet
Lấy nhau rồi, khi em mang thai đứa con đầu lòng cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của em. Vốn dĩ em không được khỏe, mỗi tháng thai kỳ em phải truyền má.u, anh đã ở cạnh chăm sóc em từ những điều nhỏ nhặt nhất, đến nỗi mấy chị trong bệnh viện khen anh hết lời. Mọi thứ của anh đều gần như hoàn hảo trong em.
Con mình ra đời, đứa đầu rồi đến đứa thứ hai. Hai đứ.a tr.ẻ sinh quá gần nhau khiến hai vợ chồng rất vất vả. Đến lúc đó, em mới hiểu hết nghĩa của từ "Hít Le" mà ngày xưa mà anh từng bị gán ghép.
Anh không chỉ khó, vì từ "khó" chưa đủ diễn đạt hết những cảm nhận của em. Anh khó đến mức vô lý mà em không thể hiểu được. Những việc nhỏ nhoi thôi, cỏn con thôi nhưng cứ là.m tìn.h yêu chúng mình hao mòn dần. Em xếp đồ, anh bảo phải xếp đồ con trước, đồ người lớn sau, mà đồ người lớn phơi ở trong, gần nhất, và em đang xếp đồ người lớn. Em gom đồ chơi của con, thì anh bảo phải phân loại ra, sách để đây, đồ chơi để ở kia, gom chung chỗ không được...
Với anh, không có cái gọi là tiện tay. Như có lần, hai ba lô của con giống nhau, chỉ khác mỗi tên ghi trên ba lô, em treo trên xe, anh cũng phải sửa lại, bé đầu bên trái, bé sau bên phải. Những cái đó chi li, nhỏ nhặt quá, sao anh lại khắt khe, chỉnh sửa để làm gì?
Em nhớ một lần, một lần thôi đủ để em nhớ cả đời. Hôm đó bé đầu đang bệnh, sáng ra con bị sốt. Em chưa cho con uống thuố.c lần nào, con lại bé nên em không dám cho con uống thuố.c. Em nói anh mau cho con uống thuố.c thì anh cứ lẳng lặng làm hết mọi công việc mà mỗi buổi sáng anh vẫn làm, như dọn chén bát đã úp khô tối qua, tưới cây...
Em khi đó đang nấu ăn, con thì vẫn sốt và khóc. Em dỗ con mà lòng đau như cắt. Em nhắc anh thì một trận chiến nảy lửa nổ ra. Anh cho rằng em đã không làm thì đừng bảo người khác làm. Hôm đó em đã rất giận, giận bản thân mình chẳng biết chăm con và đã quá dựa dẫm vào anh vì biết anh làm giỏi hơn mình...
Bé thứ hai ra đời, khó khăn lại chồng chất. Đứa lớn mới hai tuổ.i, đứa nhỏ sáu tháng thì em đi làm lại. Chưa 5g sáng em đã phải dậy để chuẩn bị đồ ăn sáng lẫn cơm cho cả ngày. Tối về đến nhà thì đã 6g tối, em với anh lại tiếp tục "cuộc chiến" đến 8g tối con mới ngủ. Sau đó, hai vợ chồng còn phải làm những việc còn lại cho bản thân.
Em biết anh đã rất cực vì em làm điều gì cũng không vừa ý anh, anh phải làm lại, tối đến anh còn phải thức cho bé nhỏ bú. Nhưng anh ơi, em nghĩ đàn ông cũng nên phóng khoáng hơn một chút, đừng cứ nhìn vào những điều chưa được của vợ, rồi cảm thấy bực mình khi không vừa ý để gia đình phải mất vui.
Có những điều vụn vặt vô cùng, em chẳng thể nhớ nổi, nhưng những điều ấy, từng ngày từng ngày đè nén trong em. Lâu lâu, có ai đó nói với em là có chồng như anh thật sướng, vì anh giỏi giang, vì anh đảm đang, mình chẳng cần làm gì cả; nhưng chỉ ai ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Đôi khi em chỉ ước gì anh bớt giỏi, để em thấy mình không phải là một người phụ nữ kém cỏi. Mỗi lần gặp mẹ anh, em đều nhìn thấy hình ảnh của em trong mẹ, hình ảnh của mẹ là hình ảnh tương lai của em. Bố anh cũng khó tính vô cùng. Ông đã 73 tuổ.i rồi mà vẫn ngày hai lần quét dọn vì không chịu được sự không sạch sẽ, dù mẹ chỉ rớt vài cọng tóc. Chắc anh cũng hiểu, mẹ đã sống như thế nào, đã chịu đựng ra sao để có thể sống cùng với bố.
Hôm nay, mẹ nói với em, bé đầu của mình cũng có tính khó khăn như anh. Bé muốn mẹ làm giúp cái này, thì dù mẹ đang bận, bé cũng không muốn bà làm giùm. Dù con học được ở anh những tính tốt như ngăn nắp, gọn gàng, mới hai tuổ.i đầu đã biết tự dọn đồ chơi của mình, nhưng cả em và bà nội đều không muốn con nối tiếp sự khó khăn của anh.
Anh ơi, đôi khi em chỉ biết gượng cười, khi ai đó khen em tốt số vì có chồng quá giỏi....
Theo Baophunu
Nói chi cho thừa! Cô ấy hiếm khi bày tỏ mình thích cái gì, ghét cái chi, càng không bao giờ bộc lộ mình ở chốn đông người. Có lẽ sự kín kẽ ấy khiến cô trở nên quyến rũ hẳn trong mắt người khác giới. Nhiều anh chàng lân la làm quen, đôi khi chỉ để tìm hiểu xem, phía sau đôi mắt thinh lặng kia...