Quỳ lạy van xin chồng được giữ lại con
Chồng đạp vào bụng bầu của tôi với khuôn mặt lạnh lùng. Anh bảo: “Tôi đã chót lấy cô về thì phải làm chồng cô, chứ thiệt tình tôi chẳng muốn có con làm gì”. Tôi ớn lạnh trước câu nói vô tình của anh.
Ảnh minh họa
Đọc bài “Tâm sự của gã trai 6 lần buộc bạn gái bỏ thai” khiến tôi sởn gai ốc. Bạn đang cố “cưa sừng làm nghé” hay là người đàn ông quá vô tình vậy. Mải mê tình ái mà chẳng lúc nào bạn tính tới hậu quả cả.
Đành rằng, bạn được người ta chủ động dắt vào đời. Hoặc do bạn đã quen mùi đàn bà. Nhưng nếu bạn không đồng tình, liệu rằng người ta có dám sấn tới.
Khi đã vắt vai kinh nghiệm rồi, bạn vẫn mặc cho tiến trình tự nhiên đến. Bạn không chút nghẹn lòng trước sinh linh bé bỏng chẳng được chào đời. Tâm tính bạn khiến người ta ghê rợn đấy.
Tôi ghét nhất những gã đàn ông chẳng chút thương xót tình m.áu mủ. Sống không có trách nhiệm với việc mình làm thì thử hỏi còn tử tế được với ai nữa. Những người đàn ông như bạn có lẽ chỉ cần dán tem Sở Khanh lên trán là xong.
Còn tôi sa vào hoàn cảnh bi đát hơn các n.ạn n.hân kia của bạn nhiều. Chính chồng đã bắt vợ 3 lần phải bỏ thai. Chúng tôi cùng sinh năm 1984 và đã kết hôn được 3 năm. Cả hai đều biết tôn trọng, chung thủy với gia đình mình. Tuy vậy, suốt thời gian qua, tôi luôn phải sống trong dằn vặt.
Video đang HOT
Hai tháng sau ngày cưới, tôi vui mừng đón nhận tin có bầu. Dù nghén ngẩm khiến tôi hay bị ói nhưng tôi vẫn xúc động vì sắp được làm mẹ.
Trái hẳn với niềm vui của vợ, chồng tôi tỏ ra hờ hững với chuyện con cái. Anh nhăn mặt bảo: “Em chưa có công ăn việc làm ổn định. Lương anh làm sao nuôi được 3 người?”. Chồng tôi vẫn đang ngược xuôi tận dụng mối quan hệ để tìm việc tốt cho vợ.
Ngổn ngang quá, tôi định gọi điện về nhà đẻ cầu cứu. Nhưng anh không muốn tôi bám váy nhà ngoại. Anh nhất quyết đưa tôi tới viện để phá thai. Tôi suy sụp vì mất đi đứa con đầu đời.
Ít lâu sau, tôi được nhận vào làm kế toán cho một cơ quan Nhà nước. Niềm vui nhân đôi khi tôi lại mang thai được hai tuần. Tôi hí hửng vào mạng xem cách chế biến các món bổ dưỡng cho bà bầu.
Vừa lúc ấy, anh từ đâu bước vào tắt phụt trang web tôi đang mở. Anh trách tôi suy nghĩ viển vông. Anh bảo: “Đang phải đi thuê trọ như chui gầm chạn, vội con cái làm gì”. Tôi ngớ người trước câu nói tỉnh bơ của chồng.
Vì chưa có nhà cửa mà tôi không được làm mẹ ư? Tôi với chồng cãi nhau một trận ra trò. Thua thế, chồng tôi đã trộn thuốc phá thai vào cốc nước sinh tố hoa quả của vợ. Tôi đ.au đ.ớn vì bị chồng ép sảy thai.
Sau 2 lần lỡ bầu bí, anh còn bắt tôi uống thuốc tránh thai hàng ngày để không muốn nhỡ nữa. Suốt 2 năm, chúng tôi sống cảnh vợ chồng son. Nhưng nhiều đêm nghĩ về những đứa con đã mất, tôi không cầm nổi nước mắt.
Tôi đã giấu chồng bỏ thuốc tránh thai vào sọt rác. Chồng tôi nghiễm nhiên tưởng mình đã được “bảo vệ” nên hào hứng yêu vợ. “Máy” của tôi nhạy thật, tôi lại có thai một lần nữa.
Lần này tôi khôn ngoan hơn nhiều. Tôi không nói cho chồng về tin mình đang mang bầu. Con tôi, tôi đẻ, tôi nuôi. Tôi quyết làm mẹ.
Giấu gì còn kín, cứ chuyện bầu bí dễ lộ như chơi. Chồng tôi biết tin vợ có thai. Anh bắt tôi b.ỏ c.on. Tôi khóc không ngừng. Tôi quỳ xuống van lạy anh để được giữ lại con.
Chồng đạp vào bụng bầu của tôi với khuôn mặt lạnh lùng. Anh bảo: “Tôi đã chót lấy cô về thì phải làm chồng cô, chứ thiệt tình tôi chẳng muốn có con làm gì”. Tôi ớn lạnh trước câu nói vô tình của anh.
Nếu anh ấy không muốn có con, sao không nói với tôi trước lúc kết hôn. Tới lúc vợ mang thai, chồng tôi đã không cho vợ quyền được lựa chọn. Tôi thấy hận anh hơn bao giờ hết.
Bản năng của người phụ nữ thúc giục tôi phải làm mẹ. Nhưng anh sống bất cần và bảo thủ quá. Tôi đang rất bế tắc và đau khổ.
Theo Afamily
Tôi có nên quên đi mối tình oan nghiệt này?
Tôi mở tủ và tá hỏa: Số t.iền dành dụm để cho mẹ tôi chữa bệnh đã không cánh mà bay. Tôi xem lại mấy thứ khác cũng không còn ở vị trí cũ.
Sau giây phút thất thần, tôi bấm điện thoại gọi cho Phương. Chuông đổ nhưng không có người bắt máy. Cô ấy đã biến mất cùng với mối tình oan nghiệt của tôi.
Tôi gọi lại lần thứ ba thì câu trả lời cho tôi là "ò í e... số điện thoại quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phủ sóng, vui lòng gọi lại sau". Tôi còn đủ bình tĩnh để gọi lại thêm chừng một trăm lần nữa. Thế nhưng trả lời cho tôi vẫn là cái giọng đáng ghét được cài sẵn của nhà mạng...
"Trăng sao gì nữa? Vậy là gặp con bợm cái rồi, bị nó lừa rồi"- thằng bạn thân của tôi bảo. Tôi cũng đã loáng thoáng nghĩ như vậy nhưng cố gạt đi. Không lẽ người đẹp như thế, học thức như thế, đạo đức như thế lại là một kẻ l.ừa đ.ảo chuyên nghiệp? Nếu thế thì cuộc đời này còn gì đáng tin tưởng nữa đây? Tôi thầm mong Phương gặp chuyện gì đó bất trắc nhưng nhẹ thôi nên không thể liên hệ với tôi. Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn tiếp tục câu chuyện tình yêu với người con gái xinh đẹp, dịu dàng ấy.
Tôi quen Phương trên mạng, sau đó đã gặp nhau ngoài đời rồi mới quyết định yêu và cưới. Gia cảnh của nàng rất đáng thương. Cha mất, mẹ bệnh tai biến nằm một chỗ đã lâu. Một mình Phương phải gánh vác cả gia đình. Hôm nàng đưa tôi về thăm gia đình, tôi đã rớt nước mắt khi thấy tình cảnh của nàng. Tôi quyết định chia sẻ bớt nhọc nhằn trên đôi vai gấy yếu của nàng. Khi đứng trước người mẹ đang sống đời sống thực vật của Phương, tôi hứa sẽ bảo bọc con gái bà, cùng nàng chăm sóc bà và mấy đứa nhỏ. Hôm đó Phương đã khóc và nói nàng biết ơn vì tôi đã không chê nàng nghèo khó, nặng gánh gia đình.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. (Ảnh minh họa)
Trở về Sài Gòn, tôi lao vào chuẩn bị ngay mọi thứ cho đám cưới. Tôi mua nhẫn kim cương, bông tai, dây chuyền, lắc vàng và cả một chiếc kiềng vàng. Tôi muốn cô gái tôi yêu sẽ được nở mày, nở mặt với bạn bè, người thân để bù lại việc nàng phải lấy một người chồng lớn t.uổi gấp đôi mình và đã từng có một đời vợ.
Khi trông thấy những thứ ấy, Phương đã bật khóc. Rồi nàng ôm chầm lấy tôi, hôn tôi như mưa như gió, vừa hôn vừa khóc và nói nàng rất hạnh phúc, cuối cùng thì số phận đã mỉm cười khi mang tôi đến cho nàng. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc thế nào khi được ôm trong tay thân hình tươi trẻ, tràn đầy sức sống của nàng.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. Trả lời tôi là đôi mắt đẫm lệ nhưng đôi môi lại tươi cười. Tôi rung rung đeo vào tay nàng chiếc nhẫn kim cương thay cho lễ đính ước. Chúng tôi sẽ làm đám cưới vào tháng Giêng năm sau khi mãn tang cha tôi. Vả lại, tháng Giêng là mùa xuân, khí trời mát mẻ, sức khỏe của mẹ tôi cũng tốt nên đám cưới sẽ vui hơn.
Thế nhưng mọi dự tính của tôi đã hoàn toàn đảo lộn. Sau hai tuần hạnh phúc bên nhau, người đẹp của tôi đột ngột biến mất chẳng để lại tăm hơi. Tôi chạy lên nhà nàng. Vẫn người đàn bà nằm bất động trên giường, vẫn những đ.ứa t.rẻ nhếch nhác như cũ. Điều mới mẻ duy nhất là có thêm một cặp vợ chồng nghèo khó xưng là chủ gia đình. Họ nói hôm trước có một cô gái xinh đẹp đến đây cho hai vợ chồng một số t.iền và bảo cho thuê nhà một ngày để nghỉ ngơi vì cô ta ở nước ngoài về, đang tìm một người thân quanh vùng. "Cô ấy bảo tụi tôi cứ ở trên rẫy, mẹ tôi thì cô ấy sẽ chăm sóc dùm khi chúng tôi đi vắng"- anh chồng nói như vậy. "Cô ấy cho tụi tôi 500 ngàn, cho tụi nhỏ rất nhiều bánh trái"- người vợ nói thêm.
Tôi ra về như kẻ mất hồn. Trời ạ, từng t.uổi này mà tôi còn bị lừa tình. Tôi thấy đau như bị hoạn và tự hỏi mình là nên quên đi mối tình oan nghiệt này hay tiếp tục đi tìm kẻ đã giăng bẫy đưa mình vào tròng một cách ngon ơ như vầy? Nếu tìm gặp thì chắc gì tôi lấy lại của nã đã mất?
Mà hình như mấy hôm nay, tôi loáng thoáng thấy nàng trên mạng. Nàng đang thả câu. Đã có mấy con cá tung tăng vây quanh. Đúng hơn, đó không phải cá mà là những con trâu già thích gặm cỏ non như tôi. Tôi chỉ muốn nói một điều với mấy anh bạn, xin hãy tỉnh táo, đừng nhắm mắt lao vào mấy cô gái lả lơi, đưa đẩy trên mạng rồi bây giờ t.iền mất, tật mang như tôi...
Theo VNE
Trả thù người đàn ông trăng hoa Anh ta trăng hoa với những cô gái khác và không tiếc lời chê bai, khinh miệt tôi. Sau khi đọc bài viết: "Bồ anh chân dài, n.gực b.ự lắm", tôi rất thông cảm với người phụ nữ này vì tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như chị bây giờ. Nhưng tôi may mắn hơn khi mình vẫn chưa quyết định...