Quý bà ‘hồi xuân’, cặp cùng lúc 2 người
Kể ra câu chuyện này, tôi thực sự đau lòng. Không những thế tôi còn cảm thấy nhục nhã vì mình có một người mẹ như vậy.
Đó là người đàn bà ngoài 50 tuổi, người đã từng có tuổi xuân oanh liệt, có nhiều mối tình thời thanh niên và là người đã có hai con, đã khôn lớn trưởng thành cả. Và người đó cũng là mẹ của tôi.
Kể ra câu chuyện này, tôi thực sự đau lòng. Không những thế tôi còn cảm thấy nhục nhã vì mình có một người mẹ như vậy. Ngày đó, mẹ là người mà tôi kính nể, tôn trọng nhất. Bố tôi do bệnh tật nên sức yếu, một mình mẹ gánh vác gia đình, chăm lo việc kiếm tiền nhiều hơn bố. Bố có đi làm nhưng có nhiều việc không thể giúp sức được mẹ, ngồi lâu cũng thấy mệt nên mẹ tôi đảm đương hết. Ai cũng nói mẹ là người đàn bà đảm đang, chăm chồng chăm con hết mực. Nếu nói về mẫu hình gia đình hạnh phúc thì phải nêu gương gia đình tôi.
Bố cũng vì biết mình không giúp được nhiều cho mẹ nên những việc nhẹ trong nhà, ngay cả việc nội trợ, nấu ăn hay đi chợ, bố cũng đã làm cả. Nhìn bố nhiều khi yếu không thể làm mấy việc mà đàn ông hay làm, tôi lại thấy thương mẹ và thương cả bố nữa. Tôi chỉ ước, lớn lên, đi làm có tiền cho bố mẹ đỡ khổ.
Và tôi cũng trưởng thành, cũng đi học. Tôi đã cố gắng đi làm thêm trong quá trình học để không khiến bố mẹ phải vất vả nhiều. Khi tôi ra trường, tốt nghiệp đại học và đi làm, gia đình tôi lại bắt đầu đổ vỡ. Đó là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới, và tôi vô cùng buồn.
Mẹ tôi, sau khi con cái đã thành đạt, vương trưởng, mẹ bắt đầu sống theo cách của mẹ. Nhiều lần tôi về nhà chơi, thấy mẹ luôn nói với bố rằng, mẹ lấy bố thiệt thòi. Nhiều việc không giúp đỡ được lại còn thêm chuyện yếu chăn gối khiến mẹ không thể thỏa mãn. Trong bữa cơm mẹ cũng hay than vãn như vậy khiến tôi không hài lòng chút nào. Tôi có nói với mẹ về việc tế nhị này nhưng mẹ lại kêu trời lên. Mẹ bảo bao năm qua mẹ nhẫn nhịn vì con cái, bây giờ mẹ phải sống cho ra sống đúng với những gì mẹ ao ước.
Video đang HOT
Mẹ tôi, sau khi con cái đã thành đạt, vương trưởng, mẹ bắt đầu sống theo cách của mẹ. Nhiều lần tôi về nhà chơi, thấy mẹ luôn nói với bố rằng, mẹ lấy bố thiệt thòi. (ảnh minh họa)
Thế chẳng lẽ, mẹ sống cùng bố và chúng tôi thì không ra sống hay sao?
Mẹ bắt đầu ăn diện, vì khi này, tiền mẹ làm được không phải nuôi tôi nữa, dù sao tôi cũng đi làm, cũng kiếm được tiền rồi. Mẹ từ ăn mặc giản dị giờ đã mua toàn váy áo, xúng xính lụa là. Lại còn trang điểm lòe loẹt tới cơ quan. Mẹ bảo, bây giờ phải ăn diện cho họ biết, con cái mình cũng giúp được mình nhiều, chứ không thể khiến họ nghĩ mình khổ được. Nghe mẹ nói mà tôi buồn vô cùng, còn bố không nói gì cả.
Mẹ bảo ở cơ quan có mấy cô, mấy chị ăn mặc đẹp lắm. Mình phải thể hiện là người biết ăn mặc để người ta không cười cho, không chê bai mình được. Nghe mẹ nói thì tôi biết thế chứ còn ai hiểu, đằng sau đó mẹ làm chuyện gì. Nếu như không có gì mờ ám, sao mẹ lại phải ăn diện như vậy.
Tôi cứ để cho mẹ đi sớm về tối như thế. Tối đến mẹ còn nói đi học lớp thể dục gì đó cho dáng đẹp, eo thon và người khỏe. Tuổi mẹ rồi còn ham hố mấy cái đó, có khi đi tập dưỡng sinh thì hợp hơn. Bố tôi vốn đau yếu nên chẳng bàn tán nhiều. Vì có lẽ, bố cũng nghĩ mẹ đã khổ nhiều.
Vì nghi ngờ mẹ nên tôi đã âm thầm theo dõi, việc mà mẹ nghĩ sẽ không bao giờ tôi làm. Với tuổi trẻ như tôi thì việc ấy có hề gì. Tôi đứng ở cơ quan mẹ để &’phục’ hàng giờ xem mẹ đi đâu, với ai và làm gì. Sau nhiều ngày theo dõi, cuối cùng tôi cũng phát hiện mẹ đi với người đàn ông trẻ, lạ hoắc. Thật không ngờ, mẹ tay bắt mặt mừng, ôm vai bá cổ anh ta vào nhà nghỉ, người mà chỉ đáng tuổi em mẹ, thậm chí là con mẹ. Tôi hoảng hồn không hiểu người phụ nữ mà tôi kính trọng sao lại thành ra thế này.
Tôi đi theo mẹ tận tới nơi đó, nhưng chỉ dám đứng ngoài nhìn theo, không dám hành động gì. Tôi buồn và thất vọng lắm. Tôi tìm hiểu thì biết người đó là ở một công ty khác, cũng gần gần khu mẹ tôi làm. Và nghe nói, anh ta là đối tác làm ăn với mẹ. Tôi đã chụp được tấm ảnh của mẹ và người đó, rồi tố cáo mẹ. Nhưng lúc này, mẹ không hề sợ. Mẹ bảo tôi đừng có làm cái trò lố đó, vì dù sao, bố cũng không giúp mẹ thỏa mãn cuộc sống. Mẹ hi sinh mấy mươi năm qua cũng quá đủ rồi. Mẹ cầu xin tôi cho mẹ được sống cuộc sống sung sướng.
Sau khi tôi cảnh báo người đàn ông đó rằng, nếu anh ta còn qua lại với mẹ tôi thì không biết tôi sẽ làm gì đâu. Thế là anh ta rút lui. Mẹ tôi giận lắm, bảo tôi láo. Tôi không nói gì, mặc kệ, vì tôi không muốn bố phải buồn.
Thế mà mấy ngày sau, tôi lại bắt gặp mẹ đi karaoke ôm với một gã trai trẻ khác. Mẹ về còn thừa nhận với tôi rằng, mẹ đã cặp với một gã khác. Tôi choáng toàn tập. Chẳng lẽ, mẹ hồi xuân lại đổ đốn ra như vậy sao. Tôi chán đời quá, chẳng thiết sống trong cái gia đình này nữa. Một gia đình mẫu mực về hạnh phúc mà cuối cùng lại thành ra thế này sao. Đúng là không thể tin được, trên đời thật lắm điều trái ngang. Giờ tôi không biết nói gì với mẹ, thực sự tôi không thể đối diện với người đàn bà ấy, người mà tôi đã từng coi trọng nhất trên đời.
Theo VNE
Đâu phải em thất tình
Chỉ là tình yêu chưa đến với em chứ không phải là em đang thất tình.
Anh đã từng nói với em rằng: "Chúng ta không hợp nhau" nhưng em không tin vào điều đó. Em bất chấp tất cả để yêu anh. Em muốn đi ngược lại con đường tình đã in hằn trong suy nghĩ của nhiều người. Em muốn cố gắng cho tới khi em cảm thấy mình không còn có thể bước tiếp thêm được nữa. Em cũng đã tin rằng mình sẽ thành công. Nhưng mọi sự cố gắng của em trở thành vô nghĩa vì lí do anh ra đi là... anh chưa từng yêu em.
Từng ngày qua em cố gắng để anh hiểu được tình yêu của em, để anh thấy rằng em xứng đáng với anh. Vì em biết, em chỉ là một cô gái bình thường so với biết bao người con gái vây quanh anh. Anh quá giỏi giang, thành đạt và có nhiều sự lựa chọn. Còn em, em chỉ là một cô gái ngoại hình bình thường, không tài giỏi, không giàu sang. Ngoại trừ tình yêu dành cho anh lớn hơn cả sĩ diện của chính mình, em chẳng có gì cả. Nhưng em không nản lòng. Em tự thấy mình chưa làm anh vui và chưa đủ để khiến anh yêu mình em thì em sẽ cần phải cố gắng. Em tin rằng khi người ta yêu hết mình thì tình yêu đó chắc chắn sẽ có ngày thu về quả ngọt.
Lòng em đớn đau khi biết anh yêu người con gái khác (Ảnh minh họa)
Em biết anh không nỡ nói lời từ chối em vì anh sợ em bị tổn thương. Sự im lặng đó của anh càng khiến em tràn trề hi vọng sẽ có ngày chinh phục được trái tim anh. Nhưng ngày hôm nay, khi nhìn thấy anh tay trong tay cùng người con gái đó, em đã thấy tim mình dường như sắp nổ tung. Em không thể vượt qua được nỗi đau ấy. Mọi niềm tin trong em sụp đổ, em không còn chút sức lực nào để đứng lên và đi tiếp con đường tình mà em tự nhủ sẽ đi tới cùng đó.
Em không thể trách ai ngoài chính bản thân mình. Em đã sai vì yêu anh, vì không chấp nhận sự thật anh không yêu mình. Em hờn dỗi bản thân vì nghĩ rằng lí do anh không yêu em chỉ đơn giản là em không xinh như những cô gái khác, vì em không giàu, không giỏi như họ. Em không muốn tin rằng, trong tình yêu, sự đồng điều tâm hồn mới là điều quan trọng nhất để hai người có thể đến bên nhau. Mà anh thì không tìm thây sự đồng điệu đó nơi em. Chỉ đơn giản thế thôi nhưng em không hiểu để rồi em tự hành hạ, từ dày vò chính bản thân mình.
Em quá ngốc nghếch phải không anh. Em tự yêu đơn phương anh, tự làm mình đau khổ nhưng rồi đổ lỗi đó cho anh. Anh có lỗi gì khi không yêu em cơ chứ? Chúng ta sống với cảm xúc của mình và đâu cần phải quan tâm người khác yêu thầm mình ra sao. Tất cả là tại em, tại em ngốc nghếch nên nhận về mình đau thương. Có những giới hạn trong đời vĩnh viễn không bao giờ ta vượt qua được mặc dù ta có cố gắng đến đâu đi chăng nữa. Tình yêu là một giới hạn như vậy. Khi đã không có sự đồng điệu thì dù người đó ngay trước mặt cũng không thể nào cầm nắm được.
Đâu phải em thất tình, chỉ là em chưa tìm thấy được người mình yêu (Ảnh minh họa)
Em đã tuyệt vọng và mất niềm tin vào tình yêu khi anh tìm thấy người con gái đích thực của mình. Anh yêu người đó rất nhiều và tình yêu đó là nỗi đau lớn với em. Em đã chất chứa trong lòng những hận thù. Cái cảm giác mình chỉ chăm chăm nhìn về một người nhưng người đó lại mong ngóng một bóng hình khác mới đớn đau làm sao. Sẽ chẳng bao giờ anh hiểu được nỗi đau đó của em.
Có lẽ em sẽ mãi sống trong cảm giác hờn giận cuộc đời, hờn giận tình yêu đó nêu không có một ngày anh tìm gặp em. Anh gặp em như một người anh thương cô em gái nhỏ. Anh nói với em rằng, không nhận được tình yêu không có nghĩa là em không xứng đáng, chỉ là chúng ta chưa từng thuộc về nhau. Ở đâu đó, có một người của em thực sự vẫn chờ... Nghĩ đơn giản thế thôi, đâu phải em không xứng đáng, càng đâu phải em thất tình.
Theo VNE
Trao đời con gái bạn trai vẫn nghi ngờ Anh ấy không tin em còn trong trắng chỉ vì sau khi quan hệ lần đầu, 8 tiếng sau em mới chảy máu. Xin chào chuyên mục Tư vấn chuyện phòng the! Em có một thắc mắc, mong chuyên mục tư vấn giúp em! Em năm nay 26 tuổi, đã có bạn trai nhưng chúng em chưa tính tới chuyện cưới xin. Em...