Quên một người từng là cả bầu trời của mình là điều khó khăn nhất
Quên một người đã từng là bầu trời của mình đương nhiên là chuyện khó khăn nhất. Nhưng khó khăn chứ không có nghĩa là không thể nào.
Chúng ta vẫn hay tự nhủ nhau sau mỗi cuộc tình rằng: quên đi cho nhẹ nhàng, quên đi cho thanh thản, quên đi cho tình qua mau… Nhưng chúng ta chỉ là những kẻ giỏi nói chứ không giỏi làm. Bởi nếu quên nhau đơn giản và dễ dàng như việc thốt ra vài từ, bằng một vài câu nói, thì chắc là tim đã không đau.
Tôi đã trải qua một vài cuộc tình đứt vỡ, nhưng lần mất nhau nào cũng thấy đau đến tận cùng. Khi bạn yêu một người bằng tất cả sự thành tâm của mình, bạn sẽ biết cảm giác không đành lòng dứt bỏ quá khứ, chẳng dám tiến về phía tương lai. Bởi vì bạn còn mong chờ và ấp ủ những hy vọng về việc đoàn viên với người cũ, mặc dù thực tế là chẳng bao giờ.
Nếu có cách để yêu sao cho không đau, thì chắc là chúng ta đều muốn đăng ký ghi danh vào khóa học. Kể cả là học online hay offline, kể cả là học phí đắt rẻ như thế nào. Bởi chúng ta biết lượng sức mình lắm chứ, làm gì có chuyện chúng ta sẽ yêu mà không đau? Cho nên cứ học để dằn lòng, để tránh tổn thất quá lớn cho những lần sau…
Nhưng đương nhiên, điều đáng buồn là chẳng có lớp học nào như vậy. Những thứ lý thuyết sáo rỗng về việc yêu một người chỉ nên yêu 7 phần và giữ lại 3 phần. Hay là thứ lý thuyết về việc đừng tin tưởng quá nhiều, đừng đặt trọn niềm tin vào ai khác… đều là vô lý hết.
Bạn sẽ không thể bước vào toàn vẹn cuộc đời một ai khi bạn không cho họ bước chân toàn vẹn vào cuộc đời bạn. Cho nên tình yêu mới là song phương, mới là hai chiều, mới cần phải dám yêu dám chịu.
Video đang HOT
Ngày hôm nay, tôi vẫn ôm trong mình một nỗi buồn chưa nguôi về tình cũ. Người chỉ vừa mới rời đi, và giọt nước mắt trên mi tôi còn chưa ráo. Tôi cũng biết mình sắp trải qua những ngày tồi tệ nhất, đen tối nhất, tuyệt vọng nhất. Khi mà bên cạnh tôi không còn sự đồng hành quen thuộc.
Nhưng tất cả cũng sẽ đi vào một vòng lặp, và chúng ta không thể mãi đứng yên một chỗ mà buộc phải tiến lên phía trước. Chỉ có điều, mọi thứ đều là nhờ cậy vào thời gian trôi. Thời gian sẽ là thứ lá thuốc thần kỳ để đắp lên vết thương, giúp vết thương lành da, mờ sẹo.
Còn bây giờ, đừng quá cố chấp. Đừng quá dằn vặt bản thân. Cũng đừng tìm cách để níu kéo quá khứ hay chọn sống một cuộc đời bi lụy. Người ấy đã từng là cả một bầu trời rất rộng và rất xanh, nhưng khi người ấy rời đi, người ấy đã trở thành bầu trời của người khác. Thứ gì không là của mình, cố cưỡng cầu là điều không thể.
Quên một người đã từng là bầu trời của mình đương nhiên là chuyện khó khăn nhất. Nhưng khó khăn chứ không có nghĩa là không-thể-nào.
Theo Emdep
Bao nhiêu tin yêu vẫn thấy chưa đủ đầy
Hóa ra cuộc đời này cũng vậy. Đều có những ràng buộc chặt chẽ như thế. Một hạt mưa nhỏ bé ngỡ tưởng vô hại mà tích tụ dần thì một hôm cũng tạo nên cơn lũ lớn.
Cuộc đời mỗi người tài sản ta thấy không phải là có bao nhiêu tiền, bao nhiêu căn nhà mà là ta có bao nhiêu mối quan hệ còn ở lại, đồng hành cùng ta. (Ảnh minh họa).
Một hành động hôm nào có thể tác động sâu sắc đến kết quả hôm nay. Chứ chẳng phải tự nhiên cơn lũ đến, tự nhiên thành công, tự nhiên vỡ hỏng, tự nhiên kết thành.
Thế nhưng, có nhiều khi chúng ta vẫn không ai chịu nhận ra điều ấy. Chúng ta hay đổ lỗi cho người này người nọ, cho hoàn cảnh kia, lý do khác. Mà bỏ qua cái đập cánh tưởng chừng nhỏ bé của chính mình!
Hôn nhân cũng vậy, tình bạn cũng vậy! Càng gần gũi, càng thân thiết thì sự tác động càng lớn. Mà có khi vì quá thân thiết nên ta thường vô tâm, vô tình với mỗi cái đập cánh của mình. Như một lời quấy quả cho qua mà thành sứt xước lòng tin về nhau. Như vài lần lơ đễnh mà lạc nhau dần. Tôi và anh cứ sau mỗi lần đập cánh là một lần lạc nhau, lạc nhau về 2 phía, xa dần, rồi chẳng còn hiểu nhau nổi nữa. Ai cũng từng để mất đi nhiều thứ đáng trân quý trong đời theo cách như vậy. Chỉ là có nhận ra không hay chỉ thở dài và đổ lỗi.
Cuộc đời, tôi vẫn cứ hay nói, thật chả nhiều nhặn gì cho cam. Cứ mất đi một người bạn, cứ sứt đi một mảnh tin yêu, cứ thêm một vệt xước là tôi lại thấy buồn. Có bao nhiêu bạn, bao nhiêu yêu, bao nhiêu tin vẫn thấy chưa đủ đầy. Mất đi một chút đã thấy bị vơi!
Cuộc đời mỗi người tài sản ta thấy không phải là có bao nhiêu tiền, bao nhiêu căn nhà mà là ta có bao nhiêu mối quan hệ còn ở lại, đồng hành cùng ta, còn nơi để muốn trở về, con người để muốn đi cùng và còn bao nhiêu tin, bao nhiêu yêu! Thứ tài sản hóa ra chẳng phải tính bằng hiện kim mà được tính bằng ta ở hiện tại.
Thành công của mỗi người trong cuộc đời được đo bằng những trải nghiệm, những trưởng thành và những thương yêu ta nhận được. Thứ mới mẻ vốn không phải là điều gì đó lần đầu tiên xuất hiện mà lại là nhận thức của ta về những điều đã qua, những con người ta đã gặp, những mối quan hệ, tình cảm mà ta với họ đã dành tặng cho nhau.
Mỗi ngày qua đi, bầu trời vẫn thế, mặt đất vẫn thế, cỏ cây hoa lá vẫn thế và kể cả ta vốn là vẫn thế. Thứ khác đi chỉ là tâm thế ta. Tâm thế của người vừa bước qua những cột mốc. Nên tự nhắc bản thân mình hãy xứng đáng hơn nữa với chính bản thân mình. Nhìn lại những gì đã qua để biết mình sẽ mang theo những gì khi đi tới. Kể cả những thứ bỏ lại vốn chẳng phải là quên đi, vứt bỏ mà là xếp lại, cất đi.
Có người bảo tôi: Sống vậy khổ đấy!
Bởi lúc nào cũng sẽ có người bỏ ta đi ngay cả khi ta đã kiệt cùng nỗ lực kia mà?
Ừ, thế thật! Có khi là thế thật!
Cơ mà đó là khi ta đã kiệt cùng nỗ lực rồi chứ chẳng phải vì ta đã từng vô tâm trong cái đập cánh hôm nào, trong một giọt mưa vô tình hôm nọ hay những lơ đễnh nhiều khi!
Vẫn là để nhắc mình sống để tâm vậy!
Theo Người Đưa Tin
Yêu là cả một bầu trời, còn thương chỉ là một đám mây Có những lúc, chúng ta bị nhầm lẫn giữa hai khái niệm Yêu và Thương, đối với nhiều người mà nói Yêu là thứ tình cảm ích kỉ, khi chỉ giống như hai đường chéo, cắt nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi. Còn Thương là thứ tình cảm nhẹ nhàng và dàn trải hơn, có những người đi kề cạnh bên...