Quên ghi chép số tiền 19 ngàn đồng, chị mình bị anh rể đánh đập chửi rủa
19 ngàn quên không ghi vào sổ mà anh rể lôi chị mình ra vừa đánh vừa mắng vì tội có đồng tiền cũng không biết giữ…
Chào các chị em ở mục tâm sự mình bức xúc quá nên phải lên đây xả stress ạ. Mình năm nay hơn 25 tuổi chưa lập gia đình. Nhưng nhìn cảnh chị gái ruột của mình có gia đình mà không hề có hạnh phúc khiến mình chán nản và chẳng muốn tin vào thứ gọi là tình yêu và hạnh phúc gia đình.
Chị mình năm nay 29 tuổi, đã có hai cháu, một gái một trai, khỏe mạnh và xinh xắn. Chị mình cũng đâu phải dạng cù lần ở nhà ăn bám chồng cho cam. Chị có việc làm đàng hoàng, là kế toán của một công ty xuất nhập khẩu, luôn hòa đồng và biết cách quan tâm đến mọi người. Thế nhưng anh rể mình lại luôn coi thường chị ra mặt. Anh ta khinh chị mình vì xuất thân từ tỉnh lẻ mặc dù gia đình mình khá giả.
Anh ta chưa bao giờ quan tâm đến gia đình mà phó thác tất cả mọi việc cho chị. Thay vì việc lo lắng xem vợ con sống như thế nào, thì anh rể chỉ toàn quát mắng, dọa nạt, làm vợ con cứ co ro cúm rúm, căn nhà rất hiếm khi có tiếng cười đùa.
Có lần chị gái mình bận đi công tác một tuần nhưng anh ta lại không hề đi đến đón con ở trường. Đến lúc mình đến nơi thì thấy cháu gái ngồi giữa ngã ba đường khóc bảo đợi mãi mà bố không đến đón. Đến con anh ta mà anh ta còn vô trách nhiệm như vậy thì thử hỏi anh ta còn quan tâm được đến ai? Do hai đứa cháu của mình ngày một thiếu thốn tình cảm và sự uốn nắn của người cha nên gần đây thỉnh thoảng cãi bướng và rất có thể chuẩn bị trở nên xấu tính và lì lợm khiến mình và chị gái rất lo lắng.
Chị gái mình luôn phải nhún nhường và cố gắng giữ hạnh phúc gia đình mà không được. (Ảnh minh họa)
Anh ta bỏ mặc người đàn bà anh ta gọi là vợ không một chút quan tâm hay hỏi han khi chị mình ốm đau. Ở trong gia đình, chị mình còn không được quyền cười nói hay mua sắm cho bản thân bất cứ thứ gì. Chỉ cần chị mình mua một cái áo mới thôi là anh ta sẽ ca một bài dài về sự tiết kiệm và nỗi khó nhọc kiếm ra đồng tiền của bản thân. Trong khi hàng ngày, anh ta vui chơi giải trí và rèn luyện sức khỏe ở phòng tập gym. Anh ta tâm đắc với tủ giày thể thao và những chiếc áo hàng hiệu của riêng mình. Trong khi chị mình và con cái phải mặc những chiếc áo hàng chợ rẻ tiền.
Mỗi một tháng anh rể chỉ lo khoản đóng học phí cho con thế là trọn trách nhiệm làm cha. Còn các khoản chi tiêu ăn uống hay mua sắm trong gia đình anh đều phó mặc cho đồng lương có hạn của vợ. Có những tháng thiếu tiền chị phải vay tạm mình để trả nợ tiền điện nước nếu không sẽ bị cắt điện.
Thế mà ra ngoài anh ta luôn đóng vai một anh chồng tội nghiệp. Anh bảo chị mình bao nhiêu năm qua chưa bao giờ đóng góp được cho gia đình đồng nào thế mà suốt ngày đi làm từ sáng tới chiều coi cái nhà như chỗ trọ. Thế anh ta nghĩ hai đứa con anh ta tự sinh ra, tự lớn lên và khỏe mạnh, thông minh như vậy sao?
Video đang HOT
Có lần chị mình bảo anh ta đưa thêm tiền chi dùng cho gia đình. Anh ta nói thẳng vào mặt chị gái mình: “Tao kiếm chảy máu mắt ra mới được vài đồng tiền lương đó, không thể đưa cho mày tiêu được. Mà không hiểu mày tiêu những gì mà hết 100 nghìn một ngày. Cả ngày bố con tao chỉ ăn của mày 1 bữa tối. Hết thế nào được 100 ngàn?”. Rồi anh ta bắt chị gái mình từ giờ chi tiêu bất cứ khoản gì cũng phải ghi lại báo cho anh. Nghe chị gái ấm ức kể lại mà mình sôi máu chỉ muốn cho anh rể một bài học.
Giờ 2 chị em mình chẳng biết phải làm sao nữa. (Ảnh minh họa)
Sáng hôm thứ 3 vừa rồi đi chợ, chị chẳng may quên không ghi số tiền 19 ngàn đồng mua chai nước mắm. Thế là anh ta hùng hổ vừa chửi vừa đánh chị mình thâm tím mặt vì cái tội làm mất tiền, có đồng tiền cũng không biết giữ cẩn thận.
Không thể chịu đựng được nữa nên dưới tác động của mình, chị mình quyết định li hôn. Nào ngờ anh ta tuyên bố thẳng thừng có chia tay cũng nhất định sẽ giành phần nuôi con và bảo: “Đừng hòng ăn được cái nhà này của tao, nhà là của tổ tiên tao cho, nên mày có ra đi cũng trắng tay thôi”. Rồi sau đó anh ta gọi điện thoại cho mẹ mình bảo bà dạy lại con gái, đừng có để con cái vô học, vô đạo đức như thế, khiến mình cảm thấy kinh tởm vô cùng.
Giờ chị mình và các cháu đang sống cùng mình. Nhưng anh ta ngày nào cũng nhắn tin gọi điện thoại đe dọa chị em mình. Hắn nói đã thuê luật sư giỏi và đòi bằng được quyền nuôi con, đến lúc đó chị mình muốn gặp con cũng đừng mong. Tính anh ta rất côn đồ lại cực đoan nên chị gái mình đang rất sợ. Mình cũng chưa biết làm cách nào bây giờ. Mọi người có thể cho chị em mình lời khuyên lúc này được không?
Theo Afamily
Cơn bão nghiêng đêm...
Trái tim em nguội lạnh không phải vì hết yêu anh mà là cảm giác của một người bệnh nhưng không được chữa đúng thuốc nên cứ thế kiệt quệ.
Anh à!
Ngày mai, em là cô dâu đấy. Nhưng... người đàn ông đi bên cạnh cuộc đời em lại không phải là anh mà là một người khác.
Nghe có vẻ kỳ lạ anh nhỉ? Chúng ta từng mơ, hay nói đúng hơn, em từng mơ là một cô dâu thật đẹp và người sánh bước đi bên cạnh cuộc đời em là anh thế nhưng mọi thứ đã phải gác lại...
Em còn nhớ, ngày em gặp anh, một người đàn ông lặng lẽ, trong giữa đám đông hôm đó. Ban đầu em không thích anh, bởi tính cách của hai ta quá khác biệt. Em ồn ào, anh lặng lẽ. Em bốc đồng, anh trầm lắng...
Em đã từng nghĩ, anh là một thế giới khác biệt với em và cũng không hề có bất cứ ý định nào với anh. Thế nhưng rồi, như một cơ duyên cứ nhen nhóm và một ngày nọ, anh nhắn tin làm quen, tiếp đó là những cuộc điện thoại thâu đêm.
Ngày anh tỏ tình với em, em còn nhớ như in, chẳng phải là những lời có cánh, đơn giản chỉ là một cái siết tay thật mạnh. Em cũng chỉ đáp lại anh bằng một cái siết tay như thế.
Vậy mà thành yêu anh nhỉ?
Những ngày tháng hạnh phúc của chúng ta cũng từ đó, có đủ cung bậc - yêu, thương, giận hờn. Em bắt đầu biết thế nào là cảm giác của việc thương một người xa lạ, thương hơn chính bản thân mình. Và cũng biết thế nào là đau nhói mỗi khi hai đứa giận nhau.
Ảnh minh họa
Yêu nhau được 3 năm, em nói: 'Anh, mình làm đám cưới'. Khi ấy, anh chỉ ậm ờ: 'Anh, hiện chưa có gì? Thôi từ từ để anh tính'.
Em chờ anh thêm 1 năm nữa. Rồi em lại lấy hết can đảm mà nói:
'Anh à, con bé Nhung gần nhà em, nhỏ hơn em 2 tuổi mà làm đám cưới rồi đấy anh?'.
Nghe là vậy, anh thừa hiểu tất cả nhưng anh cũng chỉ nói gọn lỏn: 'Vậy hả. Cưới gì mà sớm thế?'.
'25 tuổi rồi mà sớm gì anh. Em cũng 27 tuổi rồi đấy'.
Và sau đó là một chuỗi im lặng cùng tiếng thở dài. Tiếng thở dài của cả anh, em và cả gia đình hai bên. Chúng ta cứ bất lực trước những thực tế của cuộc đời. Em cứ đi tìm đủ thứ lý do để lý giải việc vì sao chúng ta không cưới? Tìm hoài vẫn chẳng có lý do ngoài chuyện anh không yêu em nhiều như em đã yêu anh.
Rồi em mệt mỏi lúc nào không hay. Em buông tay anh cũng nhẹ tênh như cái ngày mà chúng ta bắt đầu nắm tay. Anh không tin vào điều đó. Anh cứ tưởng, chỉ là em giận hờn vu vơ.
Anh cũng không xoắn xít xin lỗi hay làm bất cứ việc gì để níu em lại. Chỉ là một sự hững hờ. Không cuộc điện thoại, không tin nhắn. Khi đó, em - cái đứa đã quá mệt mỏi - cũng chẳng có bất cứ lý do nào để bào chữa cho tình cảm của anh. Và thế là chúng ta buông tay thật.
Một tháng sau. Anh vội vã, hoảng hốt khi không thấy em liên lạc. Lúc này, có lẽ anh mới tin là em đã không còn đứng yên ở chỗ đó để đợi anh. Và anh làm đủ mọi cách để níu kéo. Anh nhờ gia đình can thiệp, nhờ bạn bè khuyên nhủ...
Đến lúc này thì trái tim em đã nguội lạnh. Nguội lạnh không phải vì đã hết yêu anh mà chỉ là cái cảm giác của một người bệnh nhưng không được chữa đúng thuốc nên cứ thế mà kiệt quệ.
Em đã từng nói với anh, tình yêu cũng như một cái cây. Muốn nó xanh tốt, thì cả hai cùng phải chăm bón. Yêu là cả cho và nhận. Em không giận anh, không trách anh, chỉ tiếc cơ duyên của hai đứa mình đến đó. Thôi thì, chúc anh luôn vui nhé! Hãy tin là luôn có một đứa đi bên cạnh cuộc đời anh, chỉ là đứng nhìn từ xa thôi. Hạnh phúc, anh nhé!
Theo Tinngan
Những câu nói hay trong tình yêu Có những yêu thương luôn muốn giữ kín, có những nỗi niềm không cần phải thổ lộ sớt chia nhưng từ trong sâu thẳm cõi lòng ai cũng hiểu, có những tháng năm trải qua rồi mới biết mình đã lớn, có những kỉ niệm không thể nào quên... Buồn làm gì cho đời chán nản Khóc làm gì cho lệ chứa chan...