Quên chồng và 2 con, tôi phát cuồng vì nhân tình
Tôi có chồng và 2 con nhưng lại đang yêu đến phát cuồng một người đàn ông khác một cách tha thiết dù biết rằng cuộc tình này chẳng đi về đâu.
Ảnh minh họa
Tôi có chồng và 2 đứa con, hai vợ chồng tôi đều có việc làm ổn định. Công việc của tôi hay quan hệ với nhiều cơ quan mỗi ngày nên quen biết nhiều người, từ những người nhân viên đến cả lãnh đạo. Tôi được mọi người đ.ánh giá là phụ nữ lịch thiệp, có kiến thức, thông minh, bề ngoài dễ nhìn nên được nhiều người quý mến. Đặc biệt là những người đàn ông thành đạt có cảm tình với tôi rất nhiều, dù biết tôi có chồng, nhưng cũng thường chọc ghẹo.
Riêng tôi chỉ nghĩ đó là những lời nói chơi cho vui khi cao hứng. Tết tôi thường nhắn tin chúc Tết nhiều người (kể cả nam và nữ) bằng 4 câu thơ tôi tự sáng tác. Thế nhưng có một anh đã nói với tôi rằng: Hôm Tết em chúc Tết anh với 4 câu thơ thật ý nghĩa, anh vẫn còn để tin nhắn ấy làm kỷ niệm này. Tôi cười và bảo: Cảm ơn anh nhiều, lâu rồi sao anh không xóa đi? Anh ấy bảo, không xóa đâu, để nhớ em mà!
Câu nói bâng quơ của anh tôi cũng không để ý làm gì, nhưng sau đó mấy lần đến làm việc tại cơ quan anh, gặp riêng với anh, anh có cái nhìn đối với tôi rất khác như tha thiết, như thân tình làm tôi bối rối. Kết thúc công việc anh hay bắt tay tôi, những lần sau này anh hay nắm c.hặt t.ay tôi hơn làm tôi suy nghĩ…
Dáng anh cao, ăn mặc tươm tất, vầng trán cao, đôi mắt đẹp đa tình, nước da trắng. Anh là lãnh đạo (cấp phó) của một cơ quan lớn. Anh lớn hơn tôi 12 t.uổi (48 t.uổi) nhưng thoạt nhìn anh vẫn còn trẻ lắm, độ chừng 40 hay 42 là cùng. Tính anh vui vẻ, hoạt bát, nhưng trong việc làm rất có trách nhiệm, được lòng cấp dưới.
Tiếp xúc với anh nhiều lần và được anh chú ý đặc biệt làm tôi cũng hãnh diện và tự hào lắm. Thế là tự lúc nào trong lòng tôi đã rất thích anh. Một lần kết thúc công việc, như thường lệ anh bắt tay, tôi đứng sững sờ nhìn anh, rồi đỏ mặt quay về. Đến một ngày kia, tôi đọc được tình cảm của anh trong ánh mắt và tôi đã chủ động chồm lên hôn lên má anh khi anh nắm bắt tay tôi thật ấm, chặt và đứng sát bên tôi tại căn phòng làm việc của anh. Anh đã ôm đầu tôi hôn trả lại lên má một nụ hôn thật ấm và đưa môi lên môi tôi. Tôi bỗng giật mình và nở nụ cười nhẹ nhàng khẻ đ.ánh nhẹ vào vai anh, thế là tôi mắc cỡ vội vã ra về mà lòng nhiều suy nghĩ ngổn ngang.
Video đang HOT
Đầu giờ chiều hôm đó anh điện cho tôi khi tôi đang làm việc. Anh hỏi tôi đang ở đâu, làm gì? Tôi không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi lại: Anh à, em có làm anh khó chịu không? Anh đáp thật nhẹ nhàng, chậm rãi: Xúc động chắc tối nay về không ngủ được quá! Tôi biết anh sung sướng và bất ngờ khi tôi làm điều đó đối với anh. Tôi lại giả bộ nói: Thôi anh đừng suy nghĩ nhiều nhen! Tôi nói với anh như thế nhưng trong tôi nhiều nghĩ suy lắm.
Tôi bắt đầu sợ người ta biết chúng tôi có tình ý với nhau nên những lần sau đó xuống cơ quan anh tôi hay dè dặt, gặp nhau khi có nhiều người tôi hay “làm ngơ” với anh, nhưng trong lòng tôi thấy nhớ anh lắm. Một tuần sau anh có dịp đi công tác xa (ngoài tỉnh), khi về anh bị bệnh cảm, nhức đầu, anh nói nhớ tôi không ngủ được gì hết. Thế là tôi đến phòng làm việc của anh, gặp nhau anh đã ôm tôi thật chặt, chúng tôi đã hôn nhau thật nồng nàn. Tôi bắt đầu yêu anh dữ dội, nhớ anh muốn cháy lòng khi về nhà cạnh chồng con.
Tôi không ngủ được gì hết, tôi nhớ anh cồn cào. Anh hẹn tôi trưa này đi riêng ở chỗ này chỗ nọ nhưng tôi chưa đồng ý vì trưa tôi bận về cơm nước cho con đi học về. Từ đó anh không hề rủ tôi đi đâu nữa, chỉ hẹn đến phòng làm việc của anh và chỉ được hôn nhau thôi. Tôi biết cả tôi và anh không thể nào chịu được khi gần bên nhau như thế này. Một lần gần nhau anh đã không kềm chế được vì thương anh tôi đã hôn anh bằng miệng. Tôi bắt đầu thích anh nhiều bởi anh là người đàn ông rất đẹp, lịch sự lại có địa vị xã hội. Tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc khi được anh thích và được trong vòng tay ấm áp của anh thật ngọt ngào, tôi như một cánh hoa được che chở, được nâng niu.
Tôi biết được trong cơ quan anh có nhiều người phụ nữ rất mê anh bởi anh đẹp trai, phong độ. Tôi biết anh có vợ, 2 đứa con đều đã lớn hết rồi. Chúng tôi đã hẹn nhau ở quán karaoke vào một trưa trời mưa, ở đó chúng tôi đã quan hệ
Chúng tôi cũng không thường xuyên gặp nhau lắm bởi anh bận và thận trọng nữa. Tôi hiểu và cũng không dám trách anh sợ gây áp lực cho anh, anh còn làm việc, công việc của anh rất nhiều. Tôi đã hẹn gặp riêng anh ở quán karaoke được 4 lần trong 7 tháng. Thời gian ấy tôi nhớ anh lắm, nhớ da diết, nhiều lúc tôi đã khóc như một đứa con nít vậy.
Tôi cũng đã nói với anh điều này, anh nói anh biết rồi. Mấy lần đi chơi với anh thật ra anh không làm cho tôi thỏa mãn chuyện ấy nhưng sao tôi lại rất nhớ anh, càng yêu anh nhiều hơn, thèm được nằm trong vòng tay của anh, được ôm anh và hôn anh một cách tình tứ, được tâm sự với anh nhiều hơn. Tôi không cần gì hết, chỉ cần được ở bên cạnh anh thôi, được gặp mặt anh thôi. Nhiều lúc mấy tuần không nhìn thấy anh, tôi như kẻ mất hồn, thẫn thờ, làm việc gì cũng quên trước quên sau. Tôi muốn chạy qua cơ quan anh để nhìn thấy anh một cái mặc dù anh không nhìn thấy tôi cũng được, tôi cũng mãn nguyện rồi. Có lúc nhớ quá tôi lấy hình tôi chụp anh trong điện thoại ra ngắm và hôn vào đó, rồi nước mắt tuôn trào.
Tôi biết mình làm vậy là có lỗi với chồng con, nhưng sao tôi không thể quên anh ấy được, nhiều lúc ở cạnh chồng mà tôi nhớ anh ấy nhiều quá thể. Có lẽ chồng tôi không bằng anh ấy về t.uổi tác về địa vị xã hội, về vẻ bề ngoài và cách ứng xử nữa. Tôi thích một người đàn ông tế nhị, lịch lãm trong khi chồng tôi tuy thương vợ, thương con nhưng tính hay cộc, độc đoán, gia trưởng, nhiều lúc ăn nói hơi thô lỗ. Cuộc sống càng ngày càng hiện đại, tiến bộ, tôi biết sống vươn lên nhưng chồng tôi do bảo thủ, gia trưởng nên anh đã làm cho tôi thay đổi chăng?
Tôi thật sự khó hiểu nhưng tôi thấy mình rất yêu và nhớ người đàn ông kia. Vài ngày tôi mới liên lạc với anh một lần, anh nói: “Anh cũng nhớ em lắm! nhưng anh bận nhiều việc, để lúc nào có điều kiện thuận lợi hãy gặp nhau, mình gặp hoài cũng sợ lắm! đừng làm quá không được đâu, em phải thận trọng khéo léo mình mới có cơ hội gặp nhau lâu dài chứ”. Anh còn ví dụ như nấu cơm hay làm gì đó phải từ tốn thì mới làm tốt, còn nếu vội vã dễ bị rớt nồi, đổ gạo. Anh ví dụ nghe hài hước phải không?
Vì nhớ anh nên tôi suy nghĩ lung tung, nhưng nghe anh nói thế tôi lại vui. Tôi biết mình sai, nhưng khó lòng quên anh được. Tôi yêu anh ấy nhiều lắm.
Theo Afamily
Bất lực chị, em chồng liên tục nhờ vả
Cứ thứ bảy, chủ nhật hoặc chiều các ngày, khi chồng tôi có nhà là chị, em chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia.
Tôi năm nay 27 t.uổi, đã lập gia đình và có một b.é t.rai 2 tháng t.uổi. Chồng tôi hơn tôi hai t.uổi, là một người chồng có trách nhiệm, một người cha tốt. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như chúng tôi không chuyển về sống gần nhà chị chồng cách đây một năm.
Mấy năm nay ngành xây dựng gặp khó khăn nên lương chồng tôi không cao, chỉ đủ xài một cách tiết kiệm. Bởi vậy đợt tôi sinh t.iền tiết kiệm của chúng tôi không đủ nên chị chồng cho chúng tôi một số t.iền để trang trải. Tuy vậy vấn đề của chúng tôi không nằm ở t.iền bạc bởi tuy anh làm lương thấp nhưng tôi chưa bao giờ phàn nàn về điều đó. Nó nằm ở việc chồng tôi luôn nghe lời chị và giúp đỡ vô điều kiện một cách không hợp lý.
Từ ngày chuyển về đây, tuần nào cũng vậy, cứ thứ ba là đưa và rước chị tôi đi làm (dù ngược đường). Chiều thứ sáu và sáng thứ hai là đưa rước em chồng đi học cách đó 30 cây số. Vẫn còn nhớ khi tôi còn đi làm, xe hư tôi nhờ chồng chở đi mà chồng đâu có chở. Chúng tôi cũng cãi vã nhiều lần về vấn đề này rồi cuối cùng đâu lại vào đấy, tôi hy vọng đến lúc sinh em bé thì nó sẽ kết thúc.
Vì mẹ mất và mẹ chồng bận buôn bán nên khi sinh tôi chỉ có một mình để chăm em bé. Chị chồng cũng giúp đỡ chúng tôi nhiều và tôi vẫn mang ơn vì điều này. Trong tháng đầu thì em ruột và em chồng thay nhau nấu ăn cho tôi. Còn bây giờ thì tự tôi làm tất cả mọi việc. Cũng hơi mệt nhưng tôi vẫn vui vì con.
Ảnh minh họa: JupiterImages.
Mọi chuyện chỉ tồi tệ khi mà tuần nào cũng vậy, cứ thứ bảy và chủ nhật hoặc buổi chiều các ngày trong tuần, khi chồng tôi có nhà là hết em chồng rồi đến chị chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia. Nhưng nếu vì chị chồng đau ốm nhờ chở đi tôi không trách, đằng này chỉ vì lười chạy xe mà nhờ chồng tôi làm việc đó (trước đây đã rất nhiều lần như thế này). Đỉnh điểm là thứ 7 vừa rồi, tôi đi siêu thị mua đồ ăn kêu chồng ở nhà coi con. Vậy mà đến lúc tôi về chẳng thấy chồng đâu, chỉ thấy mẹ chồng (của chị chồng) đang đưa nôi cho em bé còn chồng tôi chở chị đi đâu đó.
Thật sự tôi tủi thân lắm, tại sao chồng tôi có thể chở chị đi trong khi chị hoàn toàn khỏe mạnh còn để tôi phải đi một mình. Tôi đã nói điều này với chồng và nói rằng, nếu chồng giải thích được lý do vì sao làm như vậy thì tôi sẵn sàng nhận sai nhưng chồng tôi chẳng thể giải thích được.
Rồi chủ nhật thì đến em chồng nhờ chở đi. Trong khi nhà chị chồng có nhiều người và nhiều xe, còn nhà tôi chỉ có hai mẹ con... vậy thì tôi không hiểu tại sao phải làm thế? Rồi rảnh thì nhờ chồng tôi đưa đón con chị đi học về giùm các ngày trong tuần.
Tôi vẫn nhớ khi tôi nhờ chồng làm đồ chơi cho con chồng kêu mệt, vậy mà chị chỉ cần điện thoại là chồng tôi đi liền. Tôi kêu mua đồ chơi cho con cũng chẳng mua, nhờ dậy sớm chạy ra chợ mua ít đồ trước khi đi làm cũng từ chối trong khi giúp chị em chồng thì chẳng nề hà. Chẳng lẽ chỉ vì lý do này mà tôi l.y h.ôn thấy cũng vô lý bởi vấn đề không nằm thực sự ở chồng tôi, với lại tôi muốn con mình có đủ tình thương của cha lẫn mẹ. Mà nói với chồng thì vô ích vì chồng tôi cũng khó xử.
Không lẽ tôi nói vấn đề này với chị, em chồng thì liệu có còn tự nhiên để mà nhìn mặt nhau. Bây giờ mỗi khi thấy chồng có điện thoại là tôi chán lắm bởi tôi thừa biết điều gì đang xảy ra. Tôi mệt mỏi quá! Làm ơn giúp tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Kẻ trốn chạy tình yêu Anh và tôi chia tay đã hơn ba năm nhưng tôi vẫn luôn nghĩ đến anh mỗi ngày. Làm sao xoá được ký ức về anh khi chúng tôi đã có đến bốn năm yêu đương. Tôi từng nghĩ, mình có thể vì anh mà cho đi tất cả. Chuyện bắt đầu tồi tệ khi anh sa vào con đường nghiện ngập. Khi...