Quên anh bằng một tình yêu… siêu tốc
Chỉ mới 3 tháng sau ngày chia tay anh, tôi đã nhận lời yêu hai người. Nhưng yêu rồi lại bỏ, lý trí và tình cảm giằng xé, tôi không biết làm gì cho phải.
Quên anh bằng tình yêu… siêu tốc
Anh là đồng nghiệp cũ của tôi. Chúng tôi yêu nhau được 6 tháng thì chia tay. Lý do bởi anh chưa muốn lập gia đình. Anh năm nay 29 còn tôi đã 27. Tôi là người chủ động chia tay khi biết anh chưa sẵn sàng gắn bó lâu dài với tôi. Nhưng thực ra đó chỉ là giọt nước làm tràn ly bởi trong lúc yêu nhau, tôi thấy tình cảm của anh vơi đi nhiều.
Anh không ngại dẫn tôi đi gặp bạn bè anh, về nhà gặp bố mẹ hay các dịp nhà anh có việc nhưng khi tôi muốn anh vào nhà chào hỏi bố mẹ tôi thì anh lấy lý do là ngại. Tôi cũng suy nghĩ rất nhiều và đi đến quyết định chia tay. Tôi nghĩ anh sẽ lại xin tôi ở lại nhưng lần này anh không níu kéo và anh để tôi đi một cách dễ dàng.
Thực tế lại một lần nữa không như tôi nghĩ. Tôi không dễ dàng quên anh đến như vậy và sau 2 tháng, tôi chủ động muốn quay lại nhưng anh từ chối một cách lạnh lùng. Anh nói không thể mang hạnh phúc cho tôi, không xứng đáng với tôi và chúc tôi hạnh phúc. Đàn ông thật lạ. Khi tán tỉnh, anh ta không nghĩ như vậy đến khi chán lại lấy những lý lẽ đó! Và tôi chấp nhận đặt dấu chấm hết cho một tình yêu.
Video đang HOT
Tuy tôi là người bị anh hắt hủi nhưng anh luôn tỏ ra anh là người bị hại. Vì tôi có người khác mà bỏ rơi anh. Ai ai là bạn bè chung đều nghĩ tôi là đứa vì tiền mà bỏ anh. Khi chia tay anh còn cầm tiền của tôi nhưng sau này chưa bao giờ thấy anh đả động gì tới việc trả lại. Thực sự tôi không nghĩ anh khác nhưng liệu có phải vì yêu anh quá mà tôi đang mù quáng.
Lý trí bảo tôi thực sự tôi sẽ không hạnh phúc khi đến với anh nhưng con tim lại cứ kéo tôi tới phía anh. Trong mọi việc trước giờ, lý trí của tôi đều giành chiến thắng nhưng lần này nó không thể thắng nổi tình cảm. Tôi nhắn tin hỏi anh trước với những câu xã giao thông thường và sau tất cả đều nhận lại sự đáp trả lạnh lùng.
Tôi lao đầu vào việc hẹn hò, tìm hiểu với những cảm xúc hời hợt như là cách để quên anh. Chỉ từ đó đến giờ mới 3 tháng mà tôi đã chấp nhận yêu hai người. Yêu chán rồi bỏ nhưng họ cũng là người như tôi, tình cảm hời hợt, không muốn ràng buộc. Còn tôi thì luôn sợ hãi cô đơn và chỉ muốn tìm người lấp chỗ trống trong tim mình, nơi mà anh đã bỏ lại không chút luyến tiếc!
Ở bên họ nhưng không khi nào tôi ngừng nghĩ tới anh. Thực sự trong sâu thẳm sự cô đơn, trống trải không có gì có thể lấp đầy. Tôi muốn làm lại tất cả nhưng sao khó quá ! Sự giằng xé giữa lý trí và tình cảm khiến tôi như vỡ vụn. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Đang đắm say thì gãy chân giường
Đang lúc cao trào thì bỗng" rắc, rắc", sau đó là tiếng "rầm". Chúng tôi bàng hoàng nhận ra là một chân giường đã bị gãy.
Cưới nhau xong chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật rồi về nhà riêng dưới thành phố ở. Tết này cũng là dịp đầu tiên tôi về nhà chồng dài ngày.
Mọi khi về quê thăm bố mẹ chồng rồi đi luôn trong ngày vợ chồng tôi cũng chưa ngủ lại đêm nào cả. Về lần này bố chồng tôi hăm hở khoe đã dọn cái nhà ngang để vợ chồng tôi ngủ mấy ngày Tết. Thấy bố chồng nói thế tôi nghĩ bụng chắc mọi thứ cũng đâu vào đấy rồi và cũng yên tâm phần nào.
Tôi không phải cành cao đài các gì nhưng đúng là ở quê với thành phố hoàn cảnh và cách sống khác nhau nhiều quá, tôi phát hoảng vì cái giường mà vợ chồng tôi phải ngủ mấy hôm Tết, giường gì mà nhìn vừa cũ, vừa ọp ẹp. Mới chỉ mình tôi ngồi lên thôi mà đã nghe thấy tiếng cót két rồi, huống hồ là hai vợ chồng. Đã thế giường lại không có đệm thì làm sao mà ngủ được. Nghĩ thế tôi chau mày lại, có lẽ chồng tôi biết ý nên nắm chặt tay tôi ra hiệu thông cảm.
Tôi nghĩ bụng: thôi thì nhập gia tùy tục, người ta sống được thì mình cũng cố gắng vậy, đây lại là cái Tết đầu tiên về nhà chồng, tôi không muốn bố mẹ chồng có ấn tượng không tốt về mình. Nhưng nghĩ thế thôi nhưng tôi vẫn ấm ức lắm. Lúc ấy tôi nhớ nhà mình dưới thành phố vô cùng, tôi chỉ ước được đặt lưng xuống đệm ấm ngủ một giấc thật ngon lành. Ở quê cái gì cũng cũ, cái gì cũng thiếu, tôi khó khăn lắm mới không khóc.
Tối đến sau khi được chồng dỗ dành, tôi cũng bớt tủi thân phần nào. Vợ chồng mới cưới nên chồng tôi đêm nào cũng muốn "yêu" vợ, lúc ấy tôi cũng không còn tỉnh táo để nhận ra cái giường không có đệm, cũ kỹ nữa, chúng tôi trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, cảm giác rạo rực của hai đứa làm chúng tôi quên hết mọi thứ xung quanh, đang lúc cao trào thì bỗng" rắc, rắc" sau đó là tiếng "rầm" chúng tôi bàng hoàng nhận ra là một chân giường đã bị gãy.
Nhờ có vụ gãy giường ấy mà tôi quý mẹ chồng hơn (Ảnh minh họa)
Tiếng động quá to làm bố mẹ chồng tôi ở nhà trên cũng nghe thấy, ông bà chạy xuống chỗ chúng tôi gõ cửa, chúng tôi luống cuống vơ vội đám quần áo và mặc vào. Tôi chạy ra mở cửa, mẹ chồng tôi bật điện lên và hỏi xem có chuyện gì với chúng tôi không. Chưa hết bàng hoàng vì bị gãy giường lúc đang sung thì, tôi giật mình nhìn xuống thì thấy tôi đang mặc quần của chồng và chồng tôi thì tất nhiên là đang mặc quần của tôi.
Mẹ chồng tôi nhìn khung cảnh có lẽ bà đã hiểu chuyện rồi cười khúc khích dắt tay bố chồng tôi đi lên nhà không quên dặn chồng tôi mang mấy hòn gạch ở bờ sân vào kê lại ngủ tiếp rồi mai sửa sau.Tôi đóng cửa vào, hai vợ chồng tôi nhìn nhau mà vừa xấu hổ lại vừa buồn cười, lúc ấy tôi nghĩ bụng không biết sáng hôm sau nhìn bố mẹ chồng thế nào đây, xấu hổ không để đâu cho hết.
May mà mẹ chồng tôi cũng là người tâm lý, sáng hôm sau bà coi như không có chuyện gì xảy ra nên tôi cũng đỡ thấy xấu hổ hơn. Còn chồng tôi sáng hôm sau thì hì hụi đi đóng lại chân giường. Anh nói vui với tôi: "Anh chắc chắn đóng lại cả bốn chân rồi vợ yêu ạ" rồi cười hóm hỉnh.
Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy xấu hổ vì phi vụ gãy chân giường bất đắc dĩ đó. Nhưng nhờ có vụ gãy giường ấy mà tôi quý mẹ chồng hơn và cũng không còn sợ hãi khi về quê chồng mỗi dịp Tết nữa. Tôi cảm thấy thêm yêu mến và trân trọng những con người thôn quê chân chất, giản gị và đầy đáng yêu. Tôi thấy mình thật may mắn khi được làm dâu "nhà quê".
Theo VNE
Không dám tin người yêu phản bội Trời đấy như sụp đổ dưới chân tôi khi cô ấy thú nhận: "Em đã yêu người khác và phản bội anh". Tôi hiện đang là sinh viên năm thứ 2 của một trường đại học ở Hà Nội. Có thể nói, cuộc sống trước đây của tôi rất bình yên, hạnh phúc. Nhưng một cú sốc đã đến với cuộc đời tôi...