Quay về và nắm lại tay em đi Anh
Anh quay đi, mà không một lần nhìn lại, nhìn em vật vã với nỗi đau mất anh, mất đi người con trai mà em yêu thương hơn cả bản thân mình.
Anh quay đi, mà không một lần nhìn lại, nhìn em vật vã với nỗi đau mất anh, mất đi người con trai mà em yêu thương hơn cả bản thân mình. Có bao giờ anh tự hỏi, tình cảm với em lúc đầu chỉ là thoáng qua, chứ không là tồn tại mãi mãi.
Mưa! Em lẳng lặng bước ra phía sau nhà. Ngước đôi mắt long lanh đang chan chứa một nỗi niềm đau đón, nhìn lên phía bầu trời cao. Nhắm lại, có thứ gì đó đang trào ra từ khóe mắt em…Bước vội ra ngoài, em hòa mình vào mưa. Vì chỉ như thế, mới không một ai nhìn thấy giọt nước mắt em rơi, không một ai thấy rằng em đang yếu đuối.
Em, là một cô gái đáng thương, không mai mắn như bao người khác. Từ bé, gia đình đã đổ vỡ. Và…anh cũng thế. Nhưng cuộc sống anh, có lẽ mai mắn hơn so với em.
Rồi khi lớn lên, em nghĩ rằng tình yêu, nó sẽ bù đắp lại cho em phần mất mát và thiếu thốn tình cảm của gia đình. Em mở lòng mình ra, yêu và đến vội với một người con trai. Nhưng mai mắn thay, dù vội vã nhưng em vẫn rất hạnh phúc. Tình yêu lẫn tình bạn, nó dần làm em hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
Video đang HOT
Nhưng cái hạnh phúc đó, lâu ngày nó dần nhạt đi. Không phải vì người kia hết yêu thương em, mà vì em bắt đầu cảm nhận được sự bỏ bê. Đơn giản chỉ vì “Cam có ngọt cũng phải bỏ đường”…Và rồi anh đến, anh quan tâm, chăm sóc, lo lắng và yêu thương em. Anh đắp vào cho em khoảng trống của sự bỏ bê. Là người con gái, ai cũng rất dễ nhũi lòng trước những yêu thương rất gần, rất gần ở ngay trước mắt. Và em cũng không ngoại lệ. Em không một chút do dự, đắng đo. Em buông lơi nhanh cái hạnh phúc mà em đang có, bỏ mặt người yêu thương em để đến bên anh. Anh không biết được rằng, vì để được ở bên anh. Em phải chịu biết bao lời chua chát, chửi vả của người khác, mất đi tình cảm bạn bè. Nhưng vì yêu thương anh, em chấp nhận tât cả.
Bên nhau thì hạnh phúc, nhưng đôi khi anh hay cáu gắt, quát nạt em, vì yêu thương em nên anh cũng dần thay đổi. Anh trở nên nhẹ nhàng hơn với em. Còn tính em trẻ con, cứ hay hờn giận, em không biết rằng điều đó dần làm cho anh mệt mỏi. Nhưng em đã học theo anh, học cách thay đổi bản thân vì người mình yêu. Nhưng đến khi em học được, thay đổi vì anh, thì anh lại buông tay và nói rằng mệt mỏi đến một chút tình cảm với em cũng không còn, ai cũng từng có lỗi lầm, thế sao anh lại không tha thứ, bỏ qua cho em như em đã từng… Anh quay đi, mà không một lần nhìn lại, nhìn em vật vã với nỗi đau mất anh, mất đi người con trai mà em yêu thương hơn cả bản thân mình. Có bao giờ anh tự hỏi, tình cảm với em lúc đầu chỉ là thoáng qua, chứ không là tồn tại mãi mãi. Nếu là yêu thương thật sự, thì chỉ vì mệt mỏi. Mà buông tay nhau như vậy sao anh.
Tìm được nhau, đến bên nhau khó thế nào, thì thử hỏi điều gì làm em đau lòng hơn mất anh. Anh nói rằng quên anh đi. ” Quên” đâu phải muốn quên là có thể quên được. Làm sao em có thể xóa đi tất cả với ngần ấy kỉ niệm với anh. Mọi thứ, những nơi, những con đường xung quanh em, tất cả điều là hình bóng của anh. Làm sao em có thể sống vật vã với cái nỗi nhớ anh nó cứ day dẵn trong em. Rồi em biết phải làm sao nếu em trong thấy anh tay trong tay với một người con gái khác…Đau biết mấy hã anh, khi tất cả mọi chuyện em làm, để rồi cuối cùng đổi lấy từ anh câu nó lạnh nhạt, vô hồn ” Đây là kết quả em phải nhận, quả báo”. Yêu một người, yêu quên cả bản thân mình là sai sao anh…
Đã đến lúc rồi anh à, bỏ qua hết cho nhau vì đó chỉ là một thử thách cho tình cảm to lớn của đôi mình. Quay về và nắm lại bàn tay em, vì sẽ không một ai có thể làm được như em là yêu thương anh hơn cả bản thân mình. Về đi, em yêu anh!
Theo Tapchiphunu
Ba ngày ốm chồng chỉ nhắn tin hỏi thăm tôi hai lần
Anh không tỏ ra lo lắng cho vợ, khi tôi trách thì anh bảo không hiểu cho anh, đòi hỏi những điều anh không làm được.
Tôi 27 tuổi, lập gia đình được 3 tháng. Sau khi cùng tốt nghiệp đại học, anh ở lại trường làm công tác sinh viên, còn tôi về quê ở Tiền Giang làm. Tuy cách xa nhau gần 200km nhưng chúng tôi vẫn chung thuỷ và tôn trọng công việc, bạn bè của nhau. 5 năm sau khi ra trường, chúng tôi có một đám cưới ấm cúng trong sự chúc phúc của hai bên gia đình và bạn bè. Tôi đang xin chuyển công tác về lại TP HCM với chồng và đang chờ kết quả. Chồng bằng tuổi tôi, tính tình hiền lành, hài hước và có tư tưởng hiện đại. Vì thế, dù tôi rất hay đi công tác, anh vẫn thông cảm và hiểu công việc của tôi. Ngược lại, tôi cũng rất tin tưởng, tôn trọng công việc của chồng. Thế nhưng chồng có một khuyết điểm là vô tâm. Thời gian yêu nhau, chồng ít lần vô tâm khiến tôi rất buồn nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chia tay.
Ảnh minh họa
Anh rất trách nhiệm với công việc nên thà lỡ hẹn với tôi trong những ngày kỷ niệm, ngày lễ, tết chứ chưa bao giờ vì tôi mà xin nghỉ làm một buổi nào. Anh không bao giờ nói thương, nhớ tôi. Khi tôi nói nhớ thì anh ậm ừ "Anh biết rồi", còn bảo tôi nếu có giận anh cũng không thể nói những lời ngọt ngào vì tính thế rồi, không thể dối lòng khi không nhớ tôi mà nói dối. Ở xa nhau, tôi rất cần những lời lẽ ấm áp, không phải ham mật ngọt mà là những lúc xa cách không có anh bên cạnh tôi rất cần lời nói yêu thương để được động viên, an ủi. Vì tôi hiểu anh nên dù có nhiều người theo đuổi tôi vẫn chung thuỷ và chờ đợi anh. Thương anh, mỗi lần giận anh tôi càng thương hơn. 5 năm trôi qua, tôi đã vượt qua khoảng cách và cảm thông để cùng anh đi đến hôn nhân.
Cưới nhau mới vài tháng, tôi cảm nhận anh không thay đổi mà ngày càng khiến tôi thất vọng vì sự vô tâm. Đỉnh điểm là vào tuần rồi, tôi bị sốt nhưng cuối tuần vẫn đón xe từ Tiền Giang đi hơn 3 tiếng đồng hồ về nhà chồng. Trời mưa, tôi xuống xe vẫn không thấy anh ra đón dù đã báo trước khi gần tới. Tôi đứng trú mưa, đường tối và rất mệt. Một lát sau anh ra, tôi càu nhàu chuyện anh ra đón trễ, anh tỏ ra khó chịu. Khi phở bưng ra, anh lẳng lặng ăn cũng không hỏi tôi tiếng nào. Tôi nói anh vô tâm, không quan tâm đến vợ, anh liền bỏ đũa bảo tới bữa ăn cũng không yên. Tôi cũng bỏ đũa không ăn, anh đập bàn ngay trong quán tỏ vẻ giận dữ. Tôi tủi thân, bỏ khỏi quán, đi bộ dầm mưa gần một km về nhà chồng. Anh đuổi theo năn nỉ, xin lỗi nhưng tôi nhất quyết không lên xe.
Thật sự lúc đó, vì nghĩ đến bổn phận dâu con chứ không tôi đã bỏ về. Đến nhà, ba mẹ chồng hỏi, tôi chữa cháy bảo vì anh quên mang áo mưa nên cả hai đều ướt cho ba mẹ yên tâm. Tôi vào nhà tắm một lúc sau thì cơn sốt lại kéo đến. Tôi uống thuốc vẫn không khỏi, mẹ chồng bảo anh chở tôi qua phòng khám gần nhà truyền dịch (chứ không phải anh tự đề nghị). Trên đường đi, vợ chồng đã làm lành vì tôi không muốn lớn chuyện, cứ im lặng với nhau ba mẹ sẽ nghi ngờ và buồn lòng. Lúc tôi nằm truyền dịch, anh nằm giường vô tư lấy điện thoại chơi game, xem phim. Khi tôi lên cơn sốt, anh vẫn chơi game, chỉ có nhân viên phòng khám chăm sóc. Tôi trách anh vô tâm, anh bảo không lẽ em muốn anh vồ vập chăm sóc mới là quan tâm? Tôi nằm ứa nước mắt tủi thân, anh biết làm tôi buồn nên bỏ điện thoại, chăm sóc tôi. Bác sĩ tại phòng khám khuyên tôi vào viện vì bị sốt xuất huyết chứ không phải sốt thông thường. Ban đầu tôi định sẽ tự lo nhưng vì bị sốt nặng, chồng không thể nghỉ việc cả tuần để lo, ba mẹ chồng phải buôn bán nên tôi gọi mẹ ruột lên chăm sóc.
Khi tôi nằm viện anh cũng quan tâm, lo lắng nhưng chỉ ở mức bình thường. Đến ngày thứ 2 tôi nằm viện, anh bảo tối phải đi nhậu với người thầy trong trường vì đã hẹn trước. Sau 5 ngày ở viện tôi cũng được về nhà. Hai ngày về nhà, họ hàng đến thăm rất nhiều, ai cũng hỏi anh sao ngày chủ nhật không thấy về thăm vợ, tôi và mẹ ruột đều bệnh vực rằng anh đã theo tôi về và trở lại thành phố, anh bận trực, bận ngoại khoá chứ không dám nói vì bận đi đám cưới. Ngày thứ ba tôi về nhà nhưng chỉ có 2 lần anh nhắn tin hỏi tôi đã hết bệnh hẳn chưa. Tôi giận nên anh gọi không bắt máy và trách anh vô tâm, anh bảo rằng do anh gọi tôi không bắt máy chứ anh không vô tâm.
Thật sự tôi không quá yếu đuối đến nỗi phải dựa dẫm chồng, không cần anh phải vất vả về thăm tôi khi đường xa, bệnh của tôi cũng không quá nghiêm trọng, anh còn công việc, xã giao, nhiều chuyện phải lo, nhưng chỉ cần anh tỏ ra lo lắng cho tôi, có ý muốn thu xếp mọi chuyện để về với vợ là đã vui rồi. Tất nhiên, tôi sẽ khuyên anh ở lại thành phố lo công việc, ai hỏi gì tôi sẽ có cách nói đỡ cho anh. Ấy vậy mà anh không hề hiểu, không tỏ ra lo lắng cho vợ, khi tôi trách thì anh bảo không hiểu cho anh, đòi hỏi những điều anh không làm được.
Ngoài chuyện đó ra, chồng tôi rất tốt và hiền, chưa bao giờ to tiếng, chuyện chăn gối cũng rất hoà hợp. Tôi rất buồn và hoang mang, không biết mình đòi hỏi quá đáng ở chồng không? Một người vợ muốn được chồng cưng chiều, lo lắng, thương nhớ có phải là yếu đuối quá không?
Theo Vân/Ngoisao
Bất ngờ về nhà người yêu và cái kết không thể ngờ tới Tôi bước vội ra cửa, lặng lẽ ra đi những tháng ngày dài giằng giặc như 3 năm về trước. Tôi đã về đến sân bay rồi sao? Vẫn 1 mình như 3 năm trước- ngày bước chân ra đi. Tôi thích cảm giác cô độc này. Nhưng tất cả giờ đã khác, tôi đã là người có tiền! Tôi đi thẳng từ...