Quanh con đã có mẹ rồi
Thuở bé thơ, khi bắt đầu nhận thức được mọi thứ xung quanh, con đã hình dung thế giới của con luôn có mẹ. Mẹ ở đâu đó rất gần để chỉ cần con bật môi gọi mẹ ơi, người đã nhanh chân đến bên vỗ về dịu ngọt.
Ảnh minh họa
Giữa cuộc đời trả vay, ân nghĩa muôn trùng mà dối gian cũng lắm, nhiều khi tự nhủ có mẹ bên đời đã là bình yên và hạnh phúc. Dầu cho bạn là ai chăng nữa, là cá nhân xuất sắc và vĩ đại thế nào, đã trưởng thành và chín chắn ra sao đều bé dại vô cùng trước mẹ.
Có đi trọn kiếp người cũng chẳng tìm đâu ra tình cảm nào bao la bất tận như tình mẫu tử. Bạn có thể yêu tha thiết người này, mến thương sâu đậm người kia, gắn bó và quyến luyến lâu dài với một ai đó khác nhưng tất cả đều có thể quay lưng với bạn bất ngờ.
Mẹ thì không bao giờ, dầu người luôn lặng lẽ ở phía sau nhìn bạn tự do bay nhảy ở vùng trời khác, song lúc nào bạn quay về vẫn được ân cần đón đợi. Chẳng ai tận tâm yêu thương và bao dung như mẹ, chẳng ai trông đợi hay xáo động với buồn vui của mình như mẹ.
Khi bạn buồn, mẹ cười nói líu ríu để khỏa lấp nỗi buồn tủn mủn mà bạn nghĩ là to tát của mình. Rồi khi bạn vui, mẹ quýnh quáng reo vui rộn rã hơn thảy niềm vui của mẹ. Bởi là mẹ nên bao cảm xúc của con cũng là của mẹ, vui buồn của con chính là vui buồn của mẹ mấy ai hay.
Bao nhiêu người nanh nọc và cong cớn lắm, lúc nào cũng hờn giận và ngúng nguẩy, luôn hơn thua với cuộc đời, thế mà tới khi làm mẹ thì khác hẳn. Tâm tính dịu dàng, miệng nói điều lành thân làm điều tốt bởi ý thức bản thân đã là một người mẹ, đức hạnh của mình sẽ ảnh hưởng đến đời sống của con.
Video đang HOT
Chẳng thể kể hết thành lời những hy sinh của mẹ để con cái có được đủ đầy. Cha mẹ hy sinh cho con cái ví như một bản năng, việc nặng nhọc giành làm, cơm canh ngon nhường con, áo đẹp để con, mình cam tâm áo rách đời vá còn con mình phải lành nguyên, đẹp đẽ. Thế nhưng không phải đứa con nào cũng hiếu hạnh để luôn biết ơn và ghi nhớ.
Tư tưởng của người mẹ nghèo ở quê luôn mong muốn cho con bằng bạn bằng bè. Nên có lần, khi về thăm nhà em, gặp cha mẹ em ai cũng ngỡ ngàng. Em ở ngoài xã hội không khác chi một tiểu thư nhà giàu, đi học sắm đầy đủ phương tiện như người ta, lại thường xuyên đi chơi đi du lịch khắp nơi. Ghé nhà em, thấy cha mẹ lủi thủi trong căn nhà lụp xụp, mẹ mặc chiếc áo chẳng được lành, ba thì lam lũ, nhà cửa không có gì đáng giá, mới hay hai người sống khó khăn vô cùng nhưng chắt bóp nín nhịn dành hết cho con. Tự nhiên cay mắt, xót thương đấng sinh thành của em rồi đâm thắc mắc liệu có khi nào em thấy mình ích kỷ.
Đôi người tâm niệm chỉ cần báo hiếu cha mẹ già bằng ít tiền của và quà cáp mà chẳng hay ba mẹ đâu đong đếm chi nhiều. Tuổi già có con cháu kề bên thủ thỉ tâm tình, thi thoảng đấm lưng xoa dầu cho là quá đủ. Cứ mải chạy theo hư danh và tiền bạc, tới buổi nhìn lại coi chừng hối tiếc bởi muốn thương cha mẹ cũng không còn kịp, có đem hết thảy của cải ra để bù đắp đánh đổi cũng chừng.
Có mặt trên nhân gian này, ai ai cũng bị chi phối bởi nhân duyên sinh diệt. Chẳng còn gì may mắn và hạnh phúc hơn khi ngày Vu Lan, con được cài bông hồng đỏ. Thương lắm những bông hồng trắng lặng lẽ nằm trên áo ai kia chẳng may mất đi mẹ hiền.
Thế nhưng hãy luôn tin rằng, dù còn hiện hữu trên cuộc đời hay không, mẹ vẫn luôn theo chân con trên quãng đường không định trước, sẽ cầu mong cho con những gì tốt đẹp nhất. Quanh con đã có mẹ rồi, chỉ cần biết vậy đã đủ bình an và can đảm để đối diện với cuộc đời mênh mông.
Theo Dân Trí
Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều rất bình dị xung quanh mình...
Hạnh phúc giản dị gần gũi vậy mà lâu nay cô không nhìn thấy cứ ao ước những thứ xa xôi. Cũng may cô đã kịp ngộ ra để không đánh mất nó...
Từ hôm đi họp lớp về, tâm trạng của Minh không vui. Kể từ lúc ra trường đến giờ ngót nghét cũng gần 20 năm, bạn bè lâu ngày mới gặp lại, nhiều người thay đổi đến khó nhận ra. Trong số đó phải kể đến Tuyết, bạn ngồi cùng bàn với Minh.
Nhà Tuyết nghèo, Tuyết không xinh, học cũng chẳng giỏi, thi tốt nghiệp cấp ba còn bị trượt phải thi lại lần 2. Vậy mà Tuyết thật may mắn lấy được ông chồng giàu. Thế là đời Tuyết một tấc lên mây. Giờ Tuyết đã là bà chủ, một bước là có xe đưa xe đón, đồ dùng toàn hàng hiệu đắt tiền.
Chồng Tuyết giỏi kiếm tiền lại còn chiều vợ, nhờ vậy mà Tuyết trẻ và xinh ra nhiều. Đứng giữa bạn bè đứa thì gầy hom hem, đứa đầu đã bắt đầu hai thứ tóc, trông Tuyết như bậc đàn em kém xa cả chục tuổi.
Buổi họp lớp cũng do Tuyết đứng ra tổ chức và lo toàn bộ chi phí ăn nghỉ. Bạn bè nhiều người muốn đóng góp cùng nhưng Tuyết nhất quyết từ chối. Suốt cả buổi tiệc, Minh cứ ngồi nhìn Tuyết trân trân. Rồi cô ngầm so sánh mình với Tuyết. Hồi còn đi học, cô hơn hẳn Tuyết về mọi thứ vậy mà bây giờ cô thua kém Tuyết về mọi mặt.
Trong khi Tuyết tiêu tiền như nước, hết đi du lịch châu Âu lại sang châu Mỹ thì cô chật vật lo bươn chải, chi tiêu hàng ngày cho gia đình trong khoản thu nhập eo hẹp của hai vợ chồng. Rồi còn nhà nội, nhà ngoại, việc gì cũng đến tay. Con thì hay ốm vặt, mỗi lần đi gặp bác sĩ lại mất của mẹ nửa tháng lương. Chồng thì ngày đi làm, cuối tháng nộp lương cho vợ, ngoài ra cũng chẳng kiếm thêm được đồng nào, chẳng giỏi giang như chồng người ta. Tính tình anh được cái hiền lành nhưng chẳng lãng mạn, tâm lý hay hài hước như anh bạn Tấn cùng lớp ngày xưa theo đuổi Minh. Hôm đó Tấn bận đi công tác nên không tham gia nhưng nghe bạn bè kể về cuộc sống hạnh phúc viên mãn của vợ chồng Tấn, Minh không khỏi chạnh lòng. Buồn bực trong lòng, Minh đâm ra hay gắt gỏng với chồng con. Có hôm đi làm về thấy ba bố con đang nô đùa, Minh cáu:
- Làm cái gì mà ầm nhà ầm cửa ra thế?
Ba bố con tròn mắt nhìn nhau rồi tùy nghi di tản. Nghĩ là vợ công việc áp lực căng thẳng nên bạn rủ tụ tập bia bọt, chồng Minh đã từ chối, ở nhà san sẻ đỡ đần công việc cho vợ.
- Nếu em thấy mệt quá thì xin nghỉ vài ngày đi.
Minh chẳng nói gì đi vào phòng nằm. Vừa lúc đó điện thoại gọi đến, là một trong số những đứa bạn cũ. Minh uể oải nhấc máy, đầu dây bên kia bạn buồn bã thông báo:
- Mày biết chuyện nhà con Tuyết chưa? Chồng nó làm ăn phi pháp bị công an bắt rồi. Con Tuyết chạy đôn chạy đáo lo cho chồng, nhà cửa xe cộ cũng bán hết rồi mà chưa chắc chồng nó đã thoát tội. Còn nữa, vợ chồng nhà Tấn sắp sửa ly hôn. Nghe đâu ông Tấn lăng nhăng ở ngoài, còn có con riêng nữa. Vợ giận nên đâm đơn ra tòa.
Xong cuộc nói chuyện Minh cứ bần thần cả người. Đúng là cỏ bên kia đồi bao giờ chẳng xanh mướt. Cách đây không lâu cô còn nhìn vào những cuộc hôn nhân ấy với niềm ao ước, ngưỡng mộ. Nhưng trên đời này có gì là hoàn hảo đâu. Đó là chưa nói đến những vỏ bọc và bất trắc có thể xảy ra trong cuộc sống, rồi minh nhìn lại cuộc hôn nhân của mình, đành rằng cô không giàu có về tiền bạc, cuộc sống cũng chẳng lãng mạn màu mè nhưng cô có người chồng hiền lành chân tình, yêu thương vợ con. Hai đứa con không giỏi không sáng lạng nhưng chúng nó rất ngoan và luôn quan tâm đến mẹ. Gia đình chồng cũng dành cho cô rất nhiều tình thương. Ngần ấy thứ không đáng trân trọng sao ?
Cô dậy mở cửa phòng đi xuống bếp, vô tình nghe tiếng chồng thủ thỉ dặn con:
- Hai đứa ăn xong rồi vào phòng học bài. Nhớ đi nhẹ nói khẽ cho mẹ nghỉ ngơi biết chưa?
Minh đứng lặng nhìn cảnh chồng đang gỡ xương cá cho con mà nước mắt cô rưng rưng.
Hạnh phúc giản dị gần gũi vậy mà lâu nay cô không nhìn thấy cứ ao ước những thứ xa xôi. Cũng may cô đã kịp ngộ ra để không đánh mất nó...
Theo Thế giới trẻ
Thất kinh vì vợ 'siêu quậy' Lấy phải vợ siêu quậy, không chỉ các ông chồng mà mà cả họ hàng và những người xung quanh phải thất kinh. Nhiều chị em dù đã lập gia đình, con cái đề huề nhưng bản tính siêu quậy, đã phá là phá tới bến của các chị khiến không chỉ chồng mà cả họ hàng và những người xung quanh phải...