Quãng đường tìm lại tình yêu
Mối tình đầu tan vỡ khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp đại học. Vốn là đứa nhạy cảm, yếu đuối trong tình yêu nên tôi bỗng nhiên thấy sợ và khép cửa trái tim mình lại…
Tôi lao vào học, làm việc để lấp đầy những khoảng trống trong lòng, có nhiều người đến với tôi bằng tình yêu chân thành nhưng tôi khước từ. Tôi chưa tìm được một người thực sự giúp tôi xoa dịu và làm lành đi vết thương cũ. Dù có đôi lúc tôi định buông xuôi chọn ai đó và làm đám cưới theo mong muốn của gia đình, nhưng rồi lại không thể để rồi thời gian trôi đi mà tôi vẫn một mình, vẫn chờ đợi và hi vọng…
Lần đầu gặp nhau em và anh đã cãi nhau chí choé, anh lúc ấy rất giận và em cũng không chịu thua. Ngày đó em ghét anh lắm nhìn anh lúc nào cũng vênh vênh, kiêu kiêu mặt lạnh tanh. Dần dần do công việc và các mối quan hệ nên chúng ta phải tiếp xúc với nhau nhiều hơn, nhưng cũng chỉ là những mẩu đối thoại nhát gừng không đầu không cuối về công việc mà thôi. Thế rồi anh lấy số điện thoại của em để thi thoảng liên lạc xã giao và cùng nhau làm công việc của cả hai được tốt hơn. Có một thời gian khoảng hai tháng em đã tắt điện thoại, lúc đó anh liên lạc mãi không được, hỏi ai cũng không biết lý do, anh đã đi hỏi và cuối cùng phải gọi điện lên cơ quan gặp em…
Mọi thứ vẫn bình thường, cả hai đều lao vào làm việc, em chẳng biết làm gì ngoài công việc. Em làm việc để quên, để không có thời gian suy nghĩ lung tung, với em công việc lúc đó là niềm vui. Còn anh làm việc như để chuộc lại những gì đã làm, đó là những năm tháng đi học chơi bời phá tiền của gia đình, tóm lại là những lỗi lầm trong cuộc sống mà anh đã trải qua. Anh hối hận và muốn làm để cảm thấy được bù đắp, để lòng mình thanh thản hơn.
Thế rồi chẳng hiểu từ bao giờ anh hay gọi điện nói chuyện, rồi nhắn tin với em ngày càng nhiều. Chúng ta tâm sự rất nhiều, em không ngờ mình lại có thể mở lòng với anh nhiều chuyện thế. Những vui buồn, khó khăn em đều kể và anh là người lắng nghe tuyệt vời, anh cho em những lời khuyên hữu ích, dần dần thân thiết hơn anh còn giúp đỡ ủng hộ em thực hiện những ước mơ bấy lâu nay của mình. Anh biết không, em đã cảm động rơi nước mắt khi rụt rè chia sẻ với anh về mơ ước đó, vì những người xung quanh em đều nói em khùng mới đi làm những việc như vậy, nhưng anh đã ngạc nhiên rồi bày tỏ sự bất ngờ và thích thú.
Hai năm trôi qua, chúng ta vẫn thế, vẫn thường nói chuyện đến tận khuya, vẫn động viên và giúp đỡ nhau trong công việc, chúng ta như hai người anh em, như hai người bạn thân và em tự hào vì điều đó, vì với em thế là đủ.
Anh là người chữa lành những vết thương cũ trong em… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ngày em gặp thất bại trong công việc, điều mà em rất hi vọng và cố gắng nhưng đã không thành công, anh gọi cho em và nghe giọng nói khàn đặc, anh biết em khóc, hết giờ làm việc anh xuống kéo em đi mà không nói gì. Anh đưa em đến một gốc cây to bên bờ sông, nhìn toàn cảnh dòng sông ban đêm với ánh sáng của những bóng điện hắt xuống thật lung linh…
- Bác cho nhóc thuê bờ vai của bác đấy, mười nghìn một giờ nhé khóc đi để bác còn lấy tiền- anh nói.
- Em không khóc trước mặt bác đâu, đừng có mơ- em nhăn mặt đáp trả nhưng rồi bỗng ngồi im lặng.
Anh ngồi kể cho em nghe về quá khứ, về những lỗi lầm mà anh đã trải qua, và cả những thất bại anh gặp phải trong quá trình cố gắng chuộc lại lỗi lầm tìm lại niềm tin từ gia đình và những người xung quanh, để rồi khi gặp em anh tìm thấy sự đồng cảm nhưng khác lạ, anh nói em có tâm hồn trong sáng, em vô tư và ngoan, cái mơ ước của em, công việc của em đã làm anh bất ngờ và xúc động, đó chính là việc làm tình nguyện, từ thiện… Anh còn nói nhiều lắm, gió từ sông thổi vào với cái se lạnh của mùa thu làm em rùng mình, cả chúng ta chẳng kịp mang thêm áo khoác hay cái gì cả.
- Anh xin lỗi, nhóc lạnh đúng không?
Anh giật mình lo lắng và nhẹ nhàng ôm chặt lấy em, thấy người em lạnh cóng anh còn suýt xoa đùa là sao chịu lạnh kém thế, rồi anh cứ thế không buông em ra, cũng chẳng nói gì cả. Một cảm giác rất lạ chạy trong tim em, đó là cảm giác ấm áp, hạnh phúc chợt thoáng qua nhưng em lại muốn có cái cảm giác ấy mãi. Rồi cái giây phút anh từ từ buông em ra hôn lên trán em và nói “Anh yêu em”, anh biết em như thế nào không, em không tin, bất ngờ và luống cuống không biết làm gì hết rồi anh phá tan không khí áy bằng giọng nói như ra lệnh, “Anh cho nhóc 3 lựa chọn, một là đồng ý, hai là đồng ý ba chọn cả hai phương án trên”, rồi anh lại ôm lấy em xoa hai bàn tay lành lạnh, anh nói muốn đi nốt quãng thời gian còn lại cùng em, anh muốn em giúp anh vì anh sợ sẽ lại bị lạc đường nếu bên anh không có em. Em đã khóc ướt hết hai vai áo anh, có lẽ vì hạnh phúc hoặc chẳng biết vì sao nữa, nhưng anh ạ, cảm ơn anh đã ở bên em, đã chờ đợi em trong suốt hơn hai năm nay, giờ em biết anh là người chữa lành những vết thương cũ trong em. Chúng ta sẽ hạnh phúc anh nhé.
Theo STT
Gặp họa vì "sưu tập gái trinh"
Bản tính trăng hoa của Sơn cuối cùng cũng có ngày khiến anh phải ôm hận.
Hoàng Sơn chưa từng gặp rủi ro nào trong "sự nghiệp" cưa gái khi "bộ sưu tập" trinh nữ qua tay đã đến con số chục. Nhưng sự cố mới đây đã khiến chàng Don Juan ôm hận.
Sơn thường mất vài tháng để đưa một cô gái lên giường nhưng không bao giờ "lưu" cô ta quá một tháng sau khi đã "tỏ đường đi lối về". Các cuộc chia tay đều êm thấm bởi anh biết đưa ra lý do xu phụ lòng tự ái của các cô. "Anh còn gánh nặng gia đình ở quê, trong tay chưa có gì. Anh đau lòng lắm, nhưng vẫn phải để em đi". Hoặc: "Anh không xứng với em, yêu anh em sẽ khổ. Nếu không yêu và trân trọng em đến thế, anh sẽ không đủ dũng khí để giải phóng cho em".Sơn 29 tuổi, không đẹp trai, không giàu, nhưng chẳng bao giờ thất bại trong việc chinh phục phái yếu. Lạ một điều, danh tiếng của anh đã nổi như cồn từ khi mới chân ướt chân ráo vào Đại học Xây dựng Hà Nội, nhưng không cô gái nào được Sơn chọn lại mảy may nghi ngờ anh. Tất cả họ khi được bạn rỉ tai đừng dính đến con người có tiếng Sở Khanh đó, đều lắc đầu: "Những điều cậu nói, tớ nghe nhiều rồi, nhưng không đúng đâu. Anh ấy ngố lắm, thậm chí chẳng biết tán nữa". Càng bị dèm pha, họ càng thấy mình thật cao thượng và mạnh mẽ khi dám gắn bó với anh chàng tội nghiệp bị thiên hạ hiểu lầm. Họ hiến sự trinh trắng cho Sơn như bằng chứng của tình yêu và lòng tin.
Bất kì cô gái nào gặp Sơn cũng đều bị anh chinh phục (Ảnh minh họa)
Các cô nói sẵn sàng đồng cam cộng khổ với anh, nhưng Sơn kiên quyết chia tay với vẻ mặt của kẻ tử vì đạo. Vì thế, ban đầu nhiều cô không hề biết mình bị rũ bỏ, về sau biết thì đã muộn. Có cô nghĩ cứ đồng ý chia tay, đợi ít hôm anh ấy tĩnh trí lại sẽ đâu vào đấy. Và khi đến tìm, thấy vị trí của mình đã được thay thế, cô mới tỉnh ngộ nhưng đành ngậm đắng nuốt cay.
Đến gần đây khi sắp sang tuổi băm, chuyện yêu đương của Sơn chẳng hề thay đổi. Anh luôn chọn các cô trẻ, ngoan, còn là trinh nữ, ít kinh nghiệm giao tiếp vì cho rằng họ dễ dụ, khi biết mình dại cũng đành chịu chứ không làm dữ. Anh được an toàn bởi sự khôn ngoan đó, cho đến ngày nhận được cú điện thoại gay gắt của bố, giục về quê ở Hà Nam ngay. Về nhà, Sơn choáng người khi thấy Thuỷ, cô gái anh vừa "đá" mấy tuần trước. Thuỷ mắt sưng húp như mới khóc, cúi đầu không nói gì, còn bố anh bừng bừng sắc giận, ra lệnh cưới ngay trước khi bụng Thuỷ to lên, nếu không thì chẳng bố con gì nữa. Sợ uy bố, một ông giáo nghiêm có tiếng và sợ cả căn bệnh tim của ông, Sơn đành "chui đầu vào rọ".
Cưới được mấy tháng mà bụng Thuỷ chẳng to lên, hỏi thì cô bảo lần trước nhầm. Sơn biết mình hớ thì đã muộn. Điều anh thấy cay hơn cả là phương pháp chọn gái của mình đã thất bại thảm hại khi áp dụng với Thuỷ. Cô cũng có vẻ ngoài ngoan hiền nhưng không cam chịu bị rũ bỏ và im lặng "rút kinh nghiệm" như những cô gái kia.
Còn Khánh, một anh chàng sát gái quê ở thị trấn Vân Đình, huyện Ứng Hoà, Hà Nội, cay đắng không để đâu cho hết khi hậu quả của tính đào hoa lại ập đến khi anh đã "rửa tay gác kiếm" để cưới cô gái đã trói được trái tim mình. Lễ ăn hỏi đã xong, thiệp cưới đang được in thì vị hôn thê dứt khoát từ hôn sau cuộc gặp với một "cố nhân" của Khánh. Cô gái này đã phải rời bỏ giảng đường để chờ sinh con bởi quá tin vào lời Khánh khi dụ cô "ăn trái cấm" rằng nếu có bầu sẽ cưới nhau. Đến khi Khánh khuyên phá thai, cô vẫn giữ với hy vọng anh nghĩ lại, cho đến khi thai quá lớn.
Sau khi đã chiếm được "cái ngàn vàng" Sơn đều tìm mọi lí do để chia tay cô gái đó (Ảnh minh họa)
"Em ạ, chị đã phải cho con của chị đi, giờ không biết nó ở đâu", cô gái nói với vợ chưa cưới của Khánh, "Hồi ấy chị tự trách mình mãi, rằng nếu cứ phá thai thì anh ấy đã chẳng giận mà bỏ chị. Mãi sau chị mới hiểu, dù phá hay không, Khánh cũng bỏ chị, như từng bỏ rất nhiều cô gái khờ dại khác đã mất sự trong trắng về tay anh ta". Rồi cô đưa cho vị hôn thê của Khánh danh sách một số nạn nhân của anh, bảo nếu không tin thì đến tận nơi mà hỏi. Thế là dù cố đến mấy, Khánh cũng chẳng thể làm đám cưới diễn ra.
Nhiều người mỉa mai gọi loại sự cố mà Sơn và Khánh gặp phải do tính trăng hoa là "tai nạn nghề nghiệp", bởi trong những kẻ thích "sưu tập gái trinh" như họ, không phải ai cũng gặp "hạn". Nếu có, cái giá họ phải trả cũng không là gì so với nỗi khổ mà các cô gái gánh chịu. Theo chuyên gia Trần Thị Hồng Hà, Trung tâm tư vấn Tình yêu, hôn nhân và gia đình, chính thực tế đó ở một xã hội còn có tàn dư tư tưởng phong kiến đã khiến nhiều thanh niên yên tâm làm một Sở Khanh. Họ coi việc chinh phục các cô gái như một thú vui và niềm tự hào bởi nghĩ rằng là đàn ông, họ chỉ được chứ không mất.
"Thật sai lầm khi những anh chàng đó nghĩ mình cứ an tâm hưởng lợi chứ chẳng mất mát gì", bà Hà nói. Thực tế tư vấn của bà cho thấy, nhiều người do tính Don Juan mà phải nhờ chuyên gia "chữa cháy" khi vỏ quýt dày gặp móng tay nhọn, hoặc khi nạn nhân vì phẫn uất mà "phản pháo", ảnh hưởng đến tình duyên hoặc sự nghiệp của họ.
Có những người không gặp sự cố nào nhưng đến một lúc nào đó vẫn nhận ra mình mất mát rất nhiều, như trường hợp của Thạch, 36 tuổi, một luật sư đang làm việc ở TP HCM. Đẹp trai, hoạt ngôn, lại biết làm thơ, chơi nhạc, Thạch khiến các cô gái trẻ lãng mạn "chết" hàng loạt, rồi bị lãng quên sau vài tháng làm "nàng thơ" của anh. Thậm chí có cô vừa trao đời con gái cho Thạch tuần trước, tuần sau đã bị anh lờ đi. Bạn bè có trách, Thạch lại đổ cho tính nghệ sĩ của mình, rằng xúc động trước cái đẹp là điều khó tránh và khi hết rung động thì cũng không thể bắt tội trái tim.
Nhưng vài năm nay, Thạch đã chán chuyện cưa cẩm. Ở tuổi 36, anh muốn có một tình yêu thực sự làm bến đỗ cuộc đời, nhưng không rung động nổi trước một ai. "Có lẽ thời trẻ, tôi đã phung phí hết cảm xúc của mình rồi", anh tâm sự, "vả lại việc chinh phục quá dễ dàng khiến tôi không tin nổi phụ nữ". Thạch không ngờ rằng tính phong tình của mình không chỉ làm tan nát trái tim các cô gái, mà cuối cùng còn gây chán chường cho chính bản thân anh.
Theo Eva
Chồng đồng lõa với bồ nhục mạ tôi Với anh, 4-5 năm bên nhau, có một cậu con trai kháu khỉnh cũng không bằng người phụ nữ mới 19-20 tuổi nhiều mánh khóe. Tôi và anh lấy nhau với hai bàn tay trắng. Mặc dù biết anh nợ nần, chơi bời nhiều kiểu nhưng tôi vẫn chấp nhận lấy anh. Vì qua bạn bè của anh, tôi biết được rằng kể...