Quán thanh xuân: Nhẹ nhàng đánh thức ký ức về Hà Nội xưa
Những ký ức về Hà Nội cũ đã được tái hiện một cách sinh động và đầy cảm xúc trong Quán thanh xuân tháng 10 với chủ đề “Leng keng ngày tháng cũ”.
Hà Nội trong ký ức mỗi người từng sống, từng đi qua và từng gắn bó đều ăm ắp những kỉ niệm riêng. Một Hà Nội hào hoa và đầy chất thơ. Một Hà Nội nghèo khó, nhưng thanh tao. Hà Nội với mỗi người không phải chỉ là những con phố, những tên đường, nó là ký ức với tất cả yêu thương trìu mến, thoảng nét hài hước…
Hà Nội ngày tháng cũ có những gì? Câu hỏi này đã được các khách mời của Quán thanh xuân với chủ đề “Leng keng ngày tháng cũ” giải đáp phần nào. Câu chuyện ấy được bắt đầu với hình ảnh chiếc tàu điện, với âm thanh quen thuộc với nhiều người sống ở đất Hà thành thời ấy, cùng những kỷ niệm không thể nào quên.
Là những chàng trai Hà Nội gốc, họa sĩ Thành Chương và nhà thiết kế Đức Hùng không thể quên kỷ niệm về nhảy tàu điện, trốn vé, nhìn phố phường qua những ô cửa tàu điện. Nhà thơ, nhà báo, nhà phê bình văn học Vũ Quần Phương kể về những câu chuyện đậm chất bi hài để được đi tàu điện. Rồi ký ức tàu điện chạy qua đoạn Thụy Khuê thơm mùi bia, chạy qua đoạn nào thơm mùi các món ăn quen thuộc… NSND Lê Khanh, người gắn với hình ảnh phụ nữ Hà thành xưa, lại mang tới câu chuyện gắn liên với chiếc tàu điện của gia đình chị.
Video đang HOT
Nhắc tới Hà Nội, người ta thường nói đây là thành phố của những hồ nước. Hồ ở Hà Nội là một đặc trưng, tạo nên những ấn tượng về màu xanh đặc biệt của thành phố khi được nhìn từ trên cao. Rất nhiều hồ của Hà Nội gắn liền với các huyền tích, như hồ Hoàn Kiếm, hồ Tây, hồ Văn (trong Văn Miếu – Quốc Tử Giám)… Hồ là nơi chốn để gặp gỡ, hẹn hò, giải trí. Trong album gia đình của nhiều người dân Thủ đô chắc chắn có những bức ảnh được chụp ở “Bờ Hồ”. Vào các ngày lễ lớn, ngày Tết… nhà nhà người người cho đến hiện nay cũng vẫn có xu hướng “lên Bờ Hồ”.
Không chỉ vậy, những vị khách của Quán thanh xuân còn gợi nhắc một ký ức đặc biệt khác, đó là về gánh hàng rong và tiếng rao. Mấy ai biết được hàng rong Hà Nội có từ bao giờ. Chỉ thấy rằng, khi nói đến cuộc sống của thành phố ngàn năm tuổi này, người ta không thể không nhắc đến hàng rong, như một nét riêng của văn hóa Hà thành. Theo thời gian, những bức tường rêu phong nơi phố cổ không còn như xưa, thay vào đó là những dãy nhà cao tầng, là những khu trung tâm thương mại hiện đại. Người ta chỉ còn nhìn thấy một Hà Nội xa xưa trong bóng nước hồ Gươm, hồ Tây… và những gánh hàng rong. Người Hà Nội như nhìn thấy chính họ ở một thời đã qua. Hà Nội có thể già đi. Nhưng những gánh hàng rong chẳng bao giờ cũ và có lẽ sẽ còn tồn tại mãi mãi cùng với đô thị.
Gắn liền với hàng rong là vỉa hè – nơi chứng kiến nhiều thời khắc của dân tộc. Như ngày 10/10/1954, người dân tràn ra đứng đầy vỉa hè để đợi đoàn quân chiến thắng trở về. Vỉa hè cũng gắn liền với quán xá.
Tuy nhiên, người Hà Nội cho dù lê la ăn quán vỉa hè thì cũng không… lem nhem, đi ăn rất ý tứ: các bà các cô mặc áo dài, người bán phở Phú Xuyên còn mặc vest, thắt cà vạt đứng bán phở. Đó là những chi tiết để nhà sử học Lê Văn Lan lý giải vì sao Hà Nội được gọi là Kẻ Chợ. Nghèo nhưng nhã, đó là cốt cách con người đất ngàn năm văn hiến. Cốt cách ấy trở thành một nét đặc trung để dễ dàng nhận ra những con người đã sinh ra và gắn bó với Thủ đô.
Với thời lượng hơn 120 phút, Quán thanh xuân đưa người xem trở lại với một vùng trời ký ức về Hà Nội xưa để rồi trở lại hiện tại, khi đã xa rồi cái thưở bình yên, giản đơn, chỉ còn lại sự tấp nập và hối hả không ngừng trên những con phố cũ. Một bước lùi để hoài niệm về quá khứ nhưng vẫn nhìn nhận cuộc sống trong dòng vận động không ngừng, đó cũng là điều mà Quán thanh xuân tháng 10 với chủ đề “Leng keng ngày tháng cũ” muốn nhắn nhủ tới khán giả của mình.
Quán thanh xuân: Lời tri ân gửi đến những con người kết nối viễn thông, tình người
Câu chuyện về chiếc điện thoại từ thời mới bắt đầu xuất hiện ở Việt Nam cho tới nay đã được các khách mời Quán thanh xuân kể lại với rất nhiều cảm xúc.
Quán thanh xuân tháng 9 có tên gọi Alo, Quán thanh xuân xin nghe!, mang tới cho khán giả những câu chuyện, kỷ niệm của các khách mời và khán giả, cho thấy sự phát triển của ngành viễn thông song hành với sự phát triển của đất nước, giúp con người gần lại với nhau, đồng thời nhắc nhở chúng ta về giá trị lớn nhất của sự kết nối - Kết nối tình người.
Cuộc sống vất vả nhưng yên bình thời chưa có điện thoại
Thời đó, điện thoại thường chỉ có trong phim ảnh, hoặc trong trò chơi "nối bao diêm" của trẻ em. Muốn nói chuyện với nhau phải gặp mặt, muốn gọi điện thoại phải hẹn trước. Bởi thế mới có chuyện, nghệ sĩ Minh Vượng và Minh Hoà đạp xe từ Lò Đúc xuống Mai Dịch để gọi bạn diễn, lên đến nơi thì mất show vì muộn giờ. Hoặc là ở các vùng quê, thường có một cán bộ bưu cục làm nhiệm vụ đưa thư và nhận đánh điện đi các nơi. Hay là muốn gọi điện phải ra bưu điện xếp hàng mỏi chân, nói chuyện riêng mà cả xóm nghe thấy... Cho đến thập kỷ 80, trước thời đổi mới, dịp Tết, tất cả các bốt điện thoại đều kín người, cả gia đình từ đồng bằng sông Cửu Long lên TP.HCM để gọi điện liên tỉnh, vừa nói được câu "Má à" là cả nhà bật khóc...
"Những ngày chưa có điện thoại với chúng tôi là cả một trời thương nhớ" - nghệ sĩ Minh Vượng tâm sự - "Những năm từ 1988 đến 1991, tôi có một người yêu học ở Nga nên hẹn nhau đúng 12h đêm Chủ nhật hàng tuần gọi điện cho nhau. Hồi ấy, phải yêu ông bảo vệ như yêu người yêu mình, mua quà nịnh nọt để đến đúng giờ được mở cửa cho nghe ké điện thoại".
Điện thoại bàn thâm nhập vào cuộc sống
Điện thoại bàn lúc đó ưu tiên lắp cho các cơ quan nhà nước, đơn vị kinh tế và cán bộ từ cấp Cục, Vụ, Viện... trở lên. Với người dân, rất ít gia đình được lắp đặt. Ở các tỉnh, thành phố, thị xã còn hiếm hơn nữa. Trên cả nước, bình quân là 300 người dân mới có 1 thuê bao điện thoại.
Điện thoại bàn là một vật dụng xa xỉ ở thập kỷ 90. Có không biết bao câu chuyện xoay quanh cái điện thoại bàn, như vấn nạn gọi "chùa" điện thoại cơ quan với những hoá đơn dài dằng dặc cần truy tên xem của ai, chủ nhân những cuộc điện thoại giá cao ngất ngưởng có khi còn bị trừ cả thi đua.
Thông tin di động xuất hiện manh nha gắn liền với hình ảnh của máy nhắn tin. Nhiều câu chuyện dở khóc dở cười xung quanh chiếc máy nhắn tin với tin nhắn không dấu được các khách mời chia sẻ tại Quán thanh xuân tháng 9.
Từ điện thoại "cục gạch" đến các thế hệ điện thoại di động phong phú của những năm sau này
Cuối thập kỷ 90, sự xuất hiện của những chiếc điện thoại to, với màn hình đen trắng, gợi nhớ đến hình ảnh "cục gạch". Thời điểm 1999-2000, để sở hữu chiếc điện thoại này, phải chi khoảng 4 triệu đồng, tương đương mức chi tiêu vài tháng của một gia đình bình thường. Cước phí mỗi phút gọi điện thoại di động lúc bấy giờ "bay" luôn 1 bát phở. Với vài chục phút liên lạc, chủ nhân của một thuê bao phải tốn gần chỉ vàng. Đương nhiên, điện thoại di động bấy giờ có thể đo đẳng cấp của người giàu, người có chức, có nhiệm vụ , để "giải quyết khâu oai"... Như nghệ sĩ Minh Vượng cho biết, ở Nhà hát của chị, người đầu tiên có điện thoại di động là chị Minh Hoà, anh Chí Trung rồi đến chị. Mà điện thoại di động cũng chỉ là để nhận cuộc gọi đến là chính. Giá cước và sóng điện thoại thời bấy giờ khiến điện thoại di động trở thành một thứ xa xỉ. Tiến sĩ Mai Liêm Trực, nguyên Thứ trưởng Bộ Bưu chính Viễn thông đã chia sẻ với khán giả của Quán thanh xuân về khái niệm "vùng phủ sóng".
Trước khi điện thoại di động trở nên phổ biến như ngày hôm nay, ở những nơi đặc biệt như đảo xa, những thông tin như vợ sinh con, gia đình có việc... phải cả tháng sau mới đến được với chiến sĩ. Điện thoại di động ra đời không còn chỉ là một phương tiện liên lạc, nó là "bà mối" kết nối tình yêu. Bên cạnh đó, câu chuyện mang internet phổ cập ở Việt Nam qua Viettel (2003) được chính người trong cuộc, tiến sĩ Mai Liêm Trực kể.
Ngày xưa, phải thật xa, thật lâu mới liên lạc được với nhau, nên mối liên hệ đó trở nên rất đáng quý, đáng mong chờ. Giờ đây một cú click có thể kết nối thì thay vì tiếp xúc trực tiếp, người ta có thói quen dùng những ngôn ngữ "không cảm xúc" với nhau. Gần mà lại thành xa là như vậy.
Tuy nhiên, giá trị kết nối của điện thoại di động luôn có ý nghĩa lớn lao. Với nhà báo Ngô Bá Lục tết vừa qua là lần đầu tiên kết nối Facetime với mẹ 90 tuổi. NSUT Minh Vượng: Trong giai đoạn Covid, bản thân là người có bệnh nền, phải nghiêm túc giãn cách xã hội, các phương tiên kết nối đã giúp chị có một nhịp sống "bình thường mới". Hoặc là câu chuyện do ông Mai Liêm Trực kể về chiếc thuyền gặp nạn năm 2008, trên thuyền có 7 thuỷ thủ thay phiên nhau sử dụng chiếc điện thoại để liên lạc về, giúp cứu nạn cứu hộ thành công. Các phương thức truyền tin đã bảo vệ cuộc sống của chúng ta. Ngoài đường truyền di động, internet, các giải pháp công nghệ của xã hội số đang giúp con người có cuộc sống tiện ích hơn, kết nối nhiều hơn, hiệu quả hơn.
Dù các phương thức ngày càng hiện đại, nhưng có những giá trị không bao giờ thay đổi và cần được giữ gìn, đó là Kết nối tình thân giữa con người và con người. Viễn thông và Công nghệ thông tin giúp chúng ta thay đổi cuộc sống, lưu giữ cuộc sống, kết nối con người, kết nối tình thân.
NSƯT Kim Tiến nhớ về kỷ niệm từng bị khán giả chê "giọng đọc như hết hơi" Trong chương trình Quán Thanh Xuân, giọng đọc huyền thoại một thời - NSƯT Kim Tiến đã tiết lộ từng giật mình khi nhận được một lá thư của khán giả chê "đọc như hết hơi". Thuộc thế hệ phát thanh viên đầu tiên, NSƯT Kim Tiến là gương mặt được khán giả yêu thương rất nhiều qua màn ảnh nhỏ một thời...