Quan tâm đến “vợ” nhưng không muốn chi tiền
Trong tình yêu, bạn hãy yêu nhưng phải nhớ luôn giữ gìn sự tôn trọng, sự tôn trọng bản thân mình cũng như tôn trọng đối phương. Bạn là nam hay là nữ thì việc sử dụng tiền của người khác cho dù mức độ nào cũng là không tốt. Tình yêu là tình yêu, tình yêu sẽ mãi đẹp lung linh nếu nó không bị nhạt nhòa trước sự lấp lánh của đồng tiền.
Ảnh minh họa
Tôi biết một phần sai lầm đó là do chính tôi tạo nên. Khi gặp anh , trong mắt tôi anh là một người tốt, hiếu thảo, có nghị lực sống và nhiều ưu điểm khác cộng với một nhược điểm là “nghèo”. Tôi thì vốn là người suy nghĩ rất đơn giản. Tôi luôn nghĩ khi yêu tại sao con trai phải chịu hết tình phí? Khi tôi bắt đầu yêu anh, tôi cũng bắt đầu nói cho anh những suy nghĩ quan điểm sống của tôi trong đó có việc: mọi chi phí sẽ là 50-50. Tức là khi cùng đi chơi, tiền nước, tiền ăn sẽ chia đều cho cả hai hoặc hôm nay anh trả lần sau tôi trả…
Lúc đầu, anh luôn chủ động chi trả và tỏ ra ngại ngùng không hài lòng khi tôi nhanh tay trả tiền trước, thậm chí có lần chúng tôi suýt giận nhau vì việc tôi đòi được cùng trả tiền. Không thay đổi được anh nên sau đó tôi thường rủ anh đi chơi tới những nơi không cần mất tiền. Tuy nhiên, dần dần không chỉ anh mà cả tôi cùng nhận ra yêu sẽ tốn kém hơn bình thường. Khi người ta yêu nhau đi chơi cùng nhau sẽ tốn phí đi lại, điện thoại, đồ ăn uống, quà tặng….và tôi thì ngoài khoản bố mẹ cho hàng tháng còn có một công việc làm thêm ổn định còn anh thì không.
Dần dần, tôi nhận ra tôi ít được nhận quà hơn bạn bè, hoặc có nhận được thì cũng ít giá trị hơn. Thay vì gọi điện, anh chỉ nhắn tin cho tình cảm, ngày sinh nhật tôi anh bận thi mà quên mất, mùng 8 tháng 3 anh về quê chưa lên…
Từ một người ăn mặc dưới mức giản dị anh đã bắt đầu khoác lên mình những những bộ đồ jean, những chiếc áo sơ mi hợp thời trang sinh viên hơn từ những quà tặng và sự quan tâm của tôi. Lúc đầu anh cũng ngại đón nhận nó nhưng dần dần anh thậm chí còn gợi ý tôi mua cho anh khi anh thấy thiếu một thứ gì đó. Thay cho niềm vui được mọi người khen người yêu mình đẹp trai, tôi dần nhận ra anh có dấu hiệu ỷ lại vào tôi.
Video đang HOT
Khi tôi ra trường đi làm, anh còn luôn tìm cách rủ tôi về sống cùng, anh nói công việc của tôi đi sớm về muộn nên ăn uống không đảm bảo, ở cùng anh tôi sẽ được anh chăm sóc tốt hơn. Chúng tôi đều đã hiểu nhau, ra mắt gia đình, bố mẹ hai bên không phản đối nên sau khi anh ra trường rồi mình sẽ cưới nhau thôi (chúng tôi bằng tuổi, học kĩ thuật nên anh ra trường sau tôi 1 năm). Tôi đã không đồng ý và bảo anh đừng nhắc lại nữa.
Thế nhưng một lần, do chủ nhà trọ hiểu lầm tôi nên tôi đột ngột phải chuyển nhà trọ . Khi đó là giữa tuần tôi không thể nghỉ làm để tìm phòng, nhờ anh tìm thì anh nói giai đoạn này khó tìm phòng anh tìm mãi không được. Tôi tặc lưỡi: mình yêu anh thật lòng, sớm muộn cũng cưới, thôi thì về cùng anh.
Thời gian đầu quả thật tôi đã rất hạnh phúc, tôi được anh nâng niu như nàng công chúa, được ăn những món ăn thật ngon miệng do anh tự tay chuẩn bị và những buổi cùng đi dạo thật ngọt ngào. Hằng tháng tôi đưa cho anh 1 số tiền gọi là góp tiền phòng và tiền ăn. Nhưng rồi số tiền ấy nó cứ lớn dần lên thì tôi hiểu tôi đã phải đóng cả phần của anh. Có lúc tôi đã rất bứt rứt khó chịu về điều đó nhưng không thể truy cứu anh được. Anh vẫn rất quan tâm, ngọt ngào với tôi và tôi thực sự hạnh phúc. Không lẽ tôi đập tan tất cả những điều đó chỉ vì chút tiền và quan trọng hơn nữa tôi đã là người của anh.
Khi anh tốt nghiệp và bắt đầu xin được một công việc, chúng tôi đã rất vui và cùng nghĩ đến đám cưới. Anh vẫn là một người đàn ông tuyệt vời biết quan tâm đến “vợ” nhưng không muốn chi tiền. Bi kịch trở nên đỉnh điểm khi một lần tôi mất thẻ ATM và sau khi báo làm lại thẻ tôi đã bị mất 3 triệu, thật sự tôi không nghĩ người ta có thể đoán đúng số pin của tôi, một ngày quan trọng của tôi và anh, xác suất đó là rất nhỏ.
Tôi thực sự đã dồn sự nghi ngờ lên anh, không chịu đựng được sự nghi ngờ tôi đã nói với anh. Sau khi chia tay, tôi có đôi lần cũng muốn gặp anh để xin lỗi vì sợ mình đã nghĩ sai cho anh, tôi nhắn tin nhưng anh không nhắn lại, thế là tôi định đợi cho thời gian trôi qua khi nào anh muốn tôi sẽ gặp lại anh. Cho dù không lấy nhau nhưng tôi nghĩ ít nhất cũng giữ quan hệ bạn bè.
Thế rồi, tôi có cảm tình với một người cùng công ty. Nói thẳng ra người đó thích tôi từ lâu nhưng vì tôi có người yêu nên không bao giờ cho anh ta cơ hội. Thời gian này do quá buồn, thất vọng nên tôi đã đồng ý đi chơi, tôi thấy mình và người ấy có sự đồng cảm lạ lùng và tình cảm đang lớn lên. Tuy nhiên tôi cũng đang e dè vì điều đó, tôi không thể để tình cảm lớn hơn, tôi đã thuộc về người khác rồi mà.
Thật ngạc nhiên, “chồng” tôi lại chủ động gặp tôi, anh không nhắc về chuyện kia, anh chỉ nói anh yêu tôi và muốn tôi quay lại, tôi cũng nhân đó mà xin lỗi vì đã hiểu lầm anh. Nhìn anh tôi biết thời gian qua anh đã khổ sở thế nào, trông anh buồn, gầy và già đi trông thấy. Anh là người sống quá tình cảm và tôi biết tôi đã từng là chỗ dựa cả vật chất lẫn tinh thần cho anh. Tuy nhiên dù thương anh nhưng tôi nhận ra tình cảm của mình có gì đó đã thay đổi, dường như tình yêu của tôi dành cho anh đã vơi bớt đi nhiều. Dường như tự lúc nào anh đã không quá quan trọng với tôi!
Tôi có thai, tôi buộc phải quay lại với anh và làm đám cưới, tôi đã chuyển công ty. Có đứa con và hiểu lí do tại sao tình cảm giữa vợ chồng tôi rạn nứt, tôi quyết tâm vực lại hình ảnh của anh. Suy cho cùng việc anh phụ thuộc vào tôi vì tôi đã nuôi dưỡng tính ỷ lại đó. Tôi nói tôi chuyển sang công ty mới lương rất thấp, vì mang thai tôi không muốn làm một công việc thức khuya dậy sớm tốn thời gian nữa. Anh có con thì phải tiết kiệm cho con, hãy cắt giảm hạn mức chu cấp cho bố mẹ và các em anh. Vì chính anh làm thế vô hình chung sẽ gây khó khăn cho anh và làm cho các em anh ỷ lại. Từ xưa tới nay bố mẹ nuôi anh khó khăn nhưng khi anh chưa kiếm ra tiền thì bố mẹ và các em anh vẫn sống tốt. Thế là dần dần tôi đã lấy lại được sự cân bằng cho mình. Tôi có một khoảng riêng cho con từ đồng lương tôi giấu anh hằng tháng. Anh thì lúc nào cũng vui vẻ tự hào vì lương gấp đôi vợ. Chúng tôi cùng quan tâm tới hoàng tử bé đáng yêu.
Cuộc sống sau hôn nhân cũng có lúc thế này thế kia nhưng tình yêu thì thực sự không thể để đồng tiền xen vào. Nếu ngày đó tôi chưa nhận ra sớm thì chẳng biết chúng tôi đã đi về đâu? Tôi biết tôi đã từng mù quáng và anh đã từng sai lầm, nhưng nếu muốn khuyên ai đó thì tôi nghĩ: trong tình yêu bạn hãy yêu nhưng phải nhớ luôn giữ gìn sự tôn trọng, sự tôn trọng bản thân mình cũng như tôn trọng đối phương. Bạn là nam hay là nữ thì việc sử dụng tiền của người khác cho dù mức độ nào cũng là không tốt. Tình yêu là tình yêu, tình yêu sẽ mãi đẹp lung linh nếu nó không bị nhạt nhòa trước sự lấp lánh của đồng tiền.
Theo VNE
"Giặc bên Ngô" quá tốt bụng
Ban đầu, tôi đã nghi ngờ về lòng tốt của chị. Lúc nào tôi cũng cảnh giác chị, ngay cả cuộc sống thường nhật.
Người ta nói, nhà chồng tôi có bà cô chưa lấy chồng, tôi sợ hãi kinh khủng, sợ phát sốt vì tôi sắp phải về sống chung nhà chồng. Tôi còn bày ra đủ kế sách đối phó với chị. Chưa có tín hiệu gì, tôi đã cảnh cáo chồng không được thế này, không được thế kia, vạch chiến lược &'tác chiến'.
Tôi được mấy người bạn từng sống chung nhà chồng mách: "Đừng có dại mà cho họ nắm thóp, có gì phải nói ngay từ đầu, quán triệt quan điểm, nhất là chồng mình. Không à uôm được, thống nhất luôn không sau này mệt người. Với lại, với mẹ chồng, chị chồng phải cứng rắn, không thể để họ thấy mình dễ, họ sẽ bắt nạt mình". Và họ còn vạch cho tôi hẳn những kinh nghiệm mà họ đã từng trải qua ở nhà chồng mình để tôi áp dụng một cách triệt để.
Ngay hôm đầu về nhà chồng, tôi đã tỏ ra mình là người không biết nấu ăn. Tôi vụng về, chỉ biết làm mấy món đơn giản. Còn cỗ bàn, tôi dồn cho chị chồng mình hết. Lúc nấu cơm, tôi giả vờ đau bụng, bảo mẹ chồng là, &'con đau bụng lắm, con ra ghế ngồi tí, không nấu ăn được mẹ ạ. Mẹ gọi chị nấu giúp con'. Sau khi câu nói ấy dứt, tôi đã tưởng tượng ra mẹ tôi sẽ hằm hằm mặt, còn chị tôi thì đi ra từ trong phòng và đáp một cái nhìn khó chịu về phía tôi, gườm gườm. Nhưng không, chị ra tận nơi đưa cho tôi lọ dầu gió, chị bảo: "Em đau bụng à, thế sao không nói chị làm cho. Em bôi dầu vào cho đỡ đau đi, ngồi ấy, chị pha trà gừng cho uống. Hay là lên phòng nghỉ đi, chị làm cho, tí có cơm ngon ngay. Yên tâm, không phải nghĩ".
Ngay hôm đầu về nhà chồng, tôi đã tỏ ra mình là người không biết nấu ăn. Tôi vụng về, chỉ biết làm mấy món đơn giản. (ảnh minh họa)
Nghe lời chị nói, tôi thấy hơi lạ. Chị chồng nhiều tuổi, liệt vào danh sách ế mà nói chuyện rất chi là xì-tin. Chị còn giục tôi lên phòng liên tục, còn trong bếp thì tay chị liếng thoắng. Chị bảo, &'em không biết nấu món nào cứ bảo chị. Trước chị cũng học qua lớp nấu ăn đấy, vài món cầu kì bánh mứt, hay là bày trí cỗ bàn, chị học được khá nhiều. Hôm nào hai chị em ta trồ tài vào bếp cuối tuần nhé'. Tôi cười ngượng, còn không biết có thật lòng chị nói không hay chị đang đá xoáy tôi.
Tôi luôn sống trong tình trạng nghi ngờ chị như vậy. Thế mà, khi tôi có bầu, bị nghén ngẩm, chị mọt tay chăm sóc tôi. Chị mua thức ăn, nấu nướng cho tôi, còn tìm cho tôi cách sách về chuyện bầu bí, nghén ngẩm. Chị cẩn thận dặn dò tôi, ân cần như người chị ruột vậy. Có khi chị tâm sự: "Chị chỉ ước được như em, ước gì có chồng, có thằng cu bụ bẫm mà mãi chưa gặp được hoàng tử". Nói rồi chị cười làm tôi thương chị quá. Từ lúc đó, tôi bắt đầu cảm chị.
Thời gian tôi gần sinh, chị lo cho tôi lắm. Chị chạy vạy đủ thứ xin quần áo cũ rồi này kia. Chị còn bảo, sẽ cùng tôi vào viện sinh, chị thích trẻ con lắm nên muốn nhìn thấy đứa trẻ chào đời. Tôi xúc động vì tình cảm của chị dàn cho mình. Chị thật sự là người tốt, không phải là &'giặc bên Ngô' như người ta vẫn nói đâu. Tôi thương chị bao nhiêu thì càng yêu quý chị bấy nhiêu. Vì là phụ nữ tôi hiểu, người con gái có ngoại hình như chị, lại ở tuổi này, chuyện lấy chồng không phải dễ.
Từ đó, tình cảm chị em tôi thân thiết hơn. Khi sinh con ra, chị là người thường xuyên gánh vác giúp tôi việc nhà. Ngay cả khi con tôi khóc, chị cũng tỉnh dậy và bế giúp, bảo tôi cứ ngủ đi, vì cả ngày chị biết tôi không ngủ được. Tôi ở cữ, chồng đi làm, bố mẹ chồng cũng đi làm khiến tôi càng quý và gắn bó với chị hơn. Chỉ từng ấy thôi cũng đủ để tôi yêu quý chị, không cần phải bàn cãi gì thêm nữa.
Giờ bạn bè tôi hỏi về tình hình sống chung với chị chồng, tôi chỉ cười và nói &'chị chồng tao tốt lắm', thế là họ lại bĩu môi dài thườn thượt. Tôi cảm thấy vui vì được sống trong gia đình chồng tốt như vậy. Cuộc sống nàng dâu mẹ chồng, chị chồng không khó như tôi tưởng. Hi vọng là mọi thứ sẽ tốt đẹp mãi. Tôi chỉ mong có điều đó thôi!
Theo VNE
Chồng lãng mạn nhưng lăng nhăng cực độ Đọc những dòng tâm sự của các chị về sự lãng mạn mà tôi không biết nên khóc hay nên cười. Vâng, chồng tôi rất lãng mạn, nhưng không chỉ với tôi mà còn cả ngàn phụ nữ khác. Công bằng mà nói vẻ bên ngoài của chồng tôi ngang ngửa với mấy anh diễn viên Hàn Quốc, độ lãng mạn hay ga...