Quản lý bảo tôi cứ đến vay tiền ông chủ, nhưng có ngờ đâu ông chủ lại là người đê tiện bẩn thỉu như thế!
Tôi giơ tay định tát gã ta một cái nhưng gã nhanh chóng chụp được rồi gầm mặt đẩy tôi ngã dúi dụi.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy cuộc đời bi thảm, cùng đường đến thế này. Xuất thân trong một gia đình nghèo, tôi được bố mẹ dồn tiền nuôi ăn học. Tốt nghiệp đại học, tôi trở thành tấm gương sáng cho mấy em nhỏ ở quê nghèo.
Vì muốn xin việc, tôi cố bám trụ lại thành phố. Nhưng tấm bằng loại khá chẳng bõ bèn gì so với hàng loạt tấm bằng loại giỏi, những cô gái chân dài dáng xinh đầy rẫy nơi đây. Kết quả, tôi cầm đơn xin việc rải khắp các công ty vẫn bị từ chối.
Trong lúc chờ việc, để kiếm sống, tôi buộc phải đi làm thêm ở một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố. Ở đây, tôi phải mặc những cái váy quá lố, ngắn cũn. Lần đầu mặc, tôi vừa bưng thức ăn vừa ngượng ngùng. Nhưng quản lý nhìn thấy, nhắc nhở và dọa sẽ trừ lương nên tôi không dám đưa tay kéo lên chỉnh xuống nữa.
Tôi cầm đơn xin việc rải khắp các công ty vẫn bị từ chối. (Ảnh minh họa)
Làm được 2 tháng thì nhà tôi báo tin sốc ra. Mẹ tôi phát hiện ung thư tử cung giai đoạn đầu, đang cần gấp tiền chữa trị. Ai cũng nghĩ tôi ở thành phố, làm công ty này nọ nên tiền nhiều và yêu cầu tôi lo cho mẹ.
Tôi gom hết tiền bạc dành dụm, bán cả chiếc xe ga đang đi mà chỉ được hơn 50 triệu. Gửi về cho mẹ chưa được một tháng, người nhà tôi lại gọi điện đòi thêm tiền vì tiền kia đã hết. Tôi đem chuyện kể cho anh quản lý nghe. Anh ấy nói tôi gặp trực tiếp chủ nhà hàng, ông ấy đứng đắn, lịch sự lại hay làm từ thiện nên chắc sẽ giúp được tôi. Nghe thế, tôi cũng mừng thầm vì nghĩ sắp có tiền gửi về.
Tôi được anh quản lý dẫn đến một căn phòng rộng trên tầng cao nhất nhà hàng. Nhìn thấy ông chủ đang ngồi làm việc gì đó trên máy tính, tim tôi cứ đập thình thịch. Anh quản lý đi rồi, ông chủ mới lên tiếng gọi tôi lại bàn ngồi.
Video đang HOT
Thấy giọng nói ông ta cũng dễ chịu, tôi dần lấy lại bình tĩnh. Ông ta lấy cho tôi một cốc nước lọc rồi hỏi han chuyện gia đình tôi. Tôi thật tình kể hết mọi chuyện và ngỏ ý vay 100 triệu đồng gửi về cho gia đình.
Ông ta nói không sai, nếu tôi không chấp nhận, mẹ tôi sẽ chết. (Ảnh minh họa)
Ngay lúc đó, ông ta chuyển lại ngồi cạnh tôi, đưa tay lên đùi tôi rồi vuốt ve. Tôi đẩy tay ông ta ra, ông ta vẫn cười ngọt xớt bảo tôi đừng ngại, rồi sẽ quen? Rồi ông ta đưa mặt tới gần tôi mà nói rằng ông ta sẽ cho tôi vay tiền không cần lãi, khi nào tôi có thì trả, ông ta không đòi. Chỉ cần tôi ngoan ngoãn trở thành tình nhân của ông ta, khi nào ông ta có nhu cầu thì tôi lại đến là được. Mỗi lần ngủ với ông ta, ông ta sẽ cho tôi thêm một số tiền nữa mà trang trải cuộc sống.
Vừa nói, ông ta vừa đưa tay vào ngực tôi. Tôi hoảng hốt đẩy ông ta ra, giơ tay định tát thì bị ông ta chụp được. Rồi ông ta xô tôi ngã xuống ghế sopha. Tôi la to lên, ông ta mới chịu đứng dậy.
Ông ta chỉ mặt tôi bảo tôi nghèo mà chảnh, cứ việc giữ lấy tự trọng đi rồi đợi mẹ chết dần chết mòn. Nói rồi kêu người dẫn tôi xuống.
Anh quản lý gặp tôi, cứ hỏi chuyện vay tiền được không? Tôi lắc đầu mà cứ nghĩ mãi đến câu nói của ông ta. Ông ta nói không sai, nếu tôi không chấp nhận, mẹ tôi sẽ chết. Nhưng tôi cũng không muốn bán rẻ danh dự vì tiền. Tôi nên làm gì cho đúng đây?
Theo afamily.vn
Mẹ đẻ u uất chỉ vì câu nói vô tình của con gái 3 năm trước
Lời nói gió bay, tôi cứ nghĩ mẹ đẻ con ruột xuề xòa, chín bỏ làm mười nên nhanh chóng quên đi lời lẽ vô tình của mình với mẹ.
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở nông thôn. Trên tôi còn một chị gái cũng lấy chồng gần. Bố tôi bị bệnh hiểm nghèo mất sớm nên mẹ tôi phải vất vả mưu sinh nuôi hai chị em tôi nên người.
Tốt nghiệp cao đắng sư phạm, tôi may mắn thi được vào biên chế của trường tiểu học gần nhà, trở thành cô giáo làng và an phận với cuộc sống yên bình ở quê nhà. Chồng tôi làm thợ điện. Cuộc sống vợ chồng trẻ ban đầu còn nhiều khó khăn nhưng ấm áp và hạnh phúc.
Tôi và mẹ từng rất gắn bó, khăng khít với nhau. Ảnh minh họa
Nhà mẹ đẻ cách gia đình nhỏ nơi vợ chồng tôi sinh sống chỉ hơn 1 km. Tôi mang con tạt qua nhà mẹ đẻ thường ngày nhiều như cơm bữa. Bên gia đình chồng neo người, bố mẹ chồng đều đã mất nên việc anh và tôi hướng về bên ngoại nhiều cũng là điều dễ hiểu.
Cách đây hơn ba năm, tôi mới lập gia đình và gom được số tiền mừng cưới là 10 triệu đồng. Lúc đó mẹ tôi lâm vào cảnh khó khăn vì bị bệnh thấp khớp nặng. Cùng thời điểm tôi mới ra trường, còn đang tay trắng nên xác định việc giúp mẹ bằng cách không góp của nhưng góp công. Ngày ngày tôi vẫn tạt qua gánh vác đỡ đần cho mẹ những việc nặng trong cuộc sống hằng ngày.
Thời điểm đó mẹ cần tiền chạy chữa nên hỏi tôi vay tiền. Tôi nói tài sản lúc đó hai vợ chồng vỏn vẹn chỉ có 10 triệu, nhưng cũng sẵn sàng dốc ra cho mẹ. Tuy nhiên lúc đó do vô tâm nên tôi có nói: "Mẹ vay vậy nhưng cố gắng hoàn trả lại cho con sớm nhất có thể. Con nói với chồng số tiền mừng cưới mang đi gửi ngân hàng. Sợ có ngày anh phát hiện ra nên mẹ con mình phải nhanh chóng đắp đổi lại đấy".
Lời nói gió bay, tôi cứ nghĩ mẹ đẻ con ruột xuề xòa, chín bỏ làm mười nên nhanh chóng quên đi lời lẽ vô tình của mình với mẹ.
Căn nhà cấp bốn mẹ tôi hiện sinh sống vốn là đất thừa kế bố tôi hưởng lại từ phía nhà nội. Bên cạnh căn nhà đó còn có hai mảnh đất để không, cũng nằm trong thừa tự mà mẹ được hưởng lại từ người chồng đã mất. Tuy nhiên, hai mảnh đất cằn cỗi đó chỉ để gia chủ cải tạo trồng rau, nuôi gà cải thiện bữa cơm hằng ngày. Ai dè một ngày cả loạt đất đó nằm trong diện quy hoạch tuyến đường quốc lộ liên tỉnh. Sau một đêm thức dậy, mẹ tôi trở thành tỉ phú làng quê.
Đang từ tay trắng bỗng sở hữu số tiền lớn trong tay nhưng gương mặt mẹ tôi luôn kém vui và hay thở dài. Tôi gặng hỏi mẹ nhưng bà không nói. Rồi sức khỏe mẹ tôi ngày càng đi xuống. Khi tôi vào chăm mẹ ở bệnh viên, bà có vẻ cự tuyệt sự chăm sóc từ con gái ruột.
Giờ đây chúng tôi lại không thể nói chuyện cùng. Ảnh minh họa
Bà hay quay mặt vào trong khóc thầm. Khi thấy tình cảm của mẹ đối xử với mình bất công, tôi gặng hỏi. Lúc đầu bà không nói nhưng trước sự cương quyết của tôi trong việc tìm ra căn nguyên vấn đề, bà nói có lá thư bà viết để lại dưới đáy tủ ở nhà. Tôi cầm chìa khóa bà đưa rồi về mở ra đọc.
Trong lá thư nói rõ nỗi thất vọng và khổ tâm của bà trong ba năm qua. Bà nói chồng mất sớm, một mình bươn chải nuôi nấng con cái mong con nên người. Lúc bà cạn kiệt sức sống cũng chỉ mong con cái hỗ trợ về mặt tinh thần. Số tiền 10 triệu đồng bà hỏi vay tôi chỉ vì lúc đó bà không còn cách nào khác xoay xở. Nhưng bà trở nên thất vọng về con gái khi con lo mẹ không có khả năng hoàn trả.
Hình ảnh minh họa
Bà nói, không ngờ tôi lại là người vô tình, trọng đồng tiền còn hơn tình nghĩa ruột thịt. Giờ đây, bà có trong tay số tiền lớn và sẵn sàng thừa kế lại cho tôi tài sản còn giá trị hơn cả trăm lần con số 10 triệu đó. Tuy nhiên nhớ lại thời bần hàn ngày xưa, bà vẫn khắc khoải và đau đớn trong lòng.
Hóa ra chỉ vì lời nói vô tình của tôi mà mẹ găm chặt nỗi buồn trong lòng từ dạo đó đến giờ. Tôi phải làm sao giải thích cho mẹ hiểu, tôi hoàn toàn không có ác tâm khi thốt ra câu nói đó. Tất cả chỉ vì sự chủ quan và vô lo nghĩ của tôi khi trò chuyện với người thân. Hơn nữa có lẽ bà đã quá nhạy cảm dẫn đến hiểu sai bản chất vấn đề.
Giờ đây tôi làm sao thú thật với mẹ tình cảm của bản thân để mong bà bỏ qua cho tôi tất cả?
Theo dantri.com.vn
Người yêu mang xe đi thế chấp khiến tôi vội chia tay để rồi sốc khi biết sự thật về gia thế nhà anh Đang đi, anh đến trước một ngân hàng và bảo tôi đứng đợi ở ngoài một lúc lâu. Tôi nghĩ anh vào đó để rút tiền đi chơi cho thoải mái. Là người con gái sống ở tỉnh lẻ trong gia đình nghèo khó nên tôi ra sức học hành chăm chỉ để thoát khỏi cái nghèo. Thế nhưng càng chăm chỉ học...