Quần hôn thì có gì là… bệnh hoạn?
“Quần hôn” xong nhưng họ không để lại trong tôi cảm giác gì. Tất cả chỉ là sự yên lặng và trống rỗng.
ảnh minh họa
Nhiều lúc trong lòng tôi tự hỏi tại sao người ta lại đặt ra thuyết lý rằng đàn ông được phép lăng nhăng còn đàn bà phải chung tình. Họ cho phép mình có được đàn bà rồi ruồng bỏ họ theo triết lý “đã hết yêu”.
Thất bại sau cuộc tình thứ nhất, tôi nhanh chóng ngã vào mối tình thứ hai thật chớp nhoáng. Bởi tôi thấy cô đơn và muốn để chứng mình cho kẻ đã ruồng bỏ tôi biết rằng tôi vẫn còn được yêu thương nhiều lắm.
Nhưng thế gian có ai học hết được chữ ngờ. Cuộc tình thứ hai này lại là cánh cửa đưa tôi lạc vào thế giới của những kẻ “quần hôn”. Ở đó, tôi đã được chỉ dạy về khái niệm sâm hay còn gọi là some – một kiểu tình dục tập thể. Mới nghe thôi chắc bạn sẽ không ngần ngại mà nói luôn rằng “ bệnh hoạn”, nhưng trong thế giới này, những chủ đề liên quan đến thác loạn và bệnh hoạn kia mới là chân lý của cuộc sống.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ tham gia chúng nhưng bản chất của con người là tò mò, thích khám phá những gì thuộc về bản năng, và tôi chấp nhận thử một lần.
Người chỉ bảo tôi đầu tiên chính là gã bạn của người yêu tôi. Họ gọi đó là “trao đổi bạn tình”, và cũng là cách để anh em bạn bè “thấu hiểu” nhau hơn.
Video đang HOT
Sau lần đó, tôi đã muốn rời bỏ khỏi anh, khỏi thế giới ấy. Trải nghiệm rồi tôi mới phát hiện ra nó không chỉ là thú vui bệnh hoạn mà là bệnh hoạn trong điên loạn.
Nhưng những hình ảnh kia lại ám ảnh tôi mỗi khi đêm về. Trong căn phòng tràn ngập khói thuốc, hơi men, quần áo vương vãi khắp nơi, trên giường là những thân thể trần trụi đang quấn quýt lấy nhau như thể họ là vợ chồng, người yêu.
Tôi đã từng nghĩ nam nữ chỉ “gần gũi” nhau khi đó là kết quả của tình yêu trọn vẹn. Nhưng vào đó rồi, tôi mới hiểu, những thứ thuộc về bản năng ở đây còn mạnh liệt hơn cả cái gọi là tình yêu.
Tôi hay bất kì cô gái nào trong cuộc hoan lạc ấy đều không bị ép buộc, là tự nguyện, tự nguyện tìm đến cái gọi là “quần hôn”, gọi là tình dục tập thể. Tôi không nghĩ mình là dân chơi sành điệu, và cũng không thể hiểu tại sao khi ấy bản thân lại tình nguyện. Chỉ biết khi bước chân vào thế giới chỉ có dục vọng thì những thứ thuộc về lý trí sẽ nhanh chóng hóa đá để nhường chỗ cho bản năng thăng hoa.
Có thể khi tôi viết ra những dòng tâm sự này, bạn sẽ nghĩ rằng tôi là một kẻ đang bao biện, không biết xấu hổ, đã tham gia những trò quái đản còn không tự nhận mình sai. Thậm chí có người đang chửi mắng, buông lời nhiếc móc. Nhưng tôi muốn hỏi trong số các bạn, những người đang gọi “quần hôn” là thú chơi bệnh hoạn kia có ai chưa từng xem phim sex, có ai chưa từng một lần tìm hiểu về đồ chơi tình dục.
Bạn đang nghĩ tình dục trong sáng khi nó là chuyện của hai người, còn khi là của nhiều người, nó trở thành bệnh hoạn. Bản năng khi được giấu kín gọi đó là lý trí thăng hoa còn khi bị phơi bày thì nó trở thành bệnh hoạn.
Tôi chưa từng nghĩ mình là một kẻ bệnh hoạn, nếu có chăng đó cũng chỉ là sự sai lầm của bản năng và lý trí khi nó đi ngược lại quy luật tự nhiên của xã hội mà thôi. Và cũng chắc chắn rằng, tôi sẽ không muốn tìm hiểu thêm hay quay lại thế giới ấy một lần nữa. Bởi tôi hiểu rằng, nếu còn tiếp tục với bản năng bầy đàn, không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ trở thành một kẻ bệnh hoạn thật sự.
Theo Tintuc
Năm lần bảy lượt bị sếp gạ gẫm cuối cùng tôi cũng "sa lưới"
Sau hôm đó tôi ôm con trai cao chạy xa bay, trốn khỏi người đàn ông bệnh hoạn đó. Nhưng cuộc đời cứ như giỡn đùa tôi, tôi đi đến đâu gã ta cũng bám lấy. Gã nói sẽ không để cho hai mẹ con tôi yên, nếu không quay trở về với gã, gã sẽ khiến tôi mãi mãi không thể gặp được con.
Nếu không phải vì một thân một mình nuôi con thì có lẽ tôi đã không bán rẻ bản thân mình để lấy về những đồng tiền dơ bẩn của gã sếp "dê già" ấy. Tôi hối hận thì ít mà đau đớn thì nhiều. Lúc đó tôi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi không thể bỏ mặc con trai mình cận kề với cái chết.
Sai lầm lớn nhất của tôi là đã trót đem lòng yêu một gã "sở khanh" đến khi có bầu thì anh ta "quất ngựa truy phong". Khi đó tôi rơi vào trạng thái tinh thần khủng hoảng, sợ giao tiếp, sợ gặp bất cứ ai... tôi sống trong đau khổ, dằn vặt nhưng vẫn cố quyết giữ lại cái thai, phần vì tôi không đủ can đảm để bước vào phòng khám u tối đó, phần vì tôi muốn sinh đứa bé ra như thể nhắc nhở bản thân vì những sai lầm của mình.
Thế rồi khi đứa trẻ lớn lên tôi mới biết quyết định giữ cái thai lại của mình là đúng, bao nỗi cay đắng, nhọc nhằn đều tan biến hết mỗi khi nhìn thấy con. Một lần nữa tôi can đảm đứng lên làm lại cuộc đời mình sau 3 năm sống trong căm hận.
Gã ta nói cảm mến tôi, nếu tôi chịu làm người tình của gã thì muốn gì cũng được. (Ảnh minh họa).
Tôi cầm tấm bằng đại học đã cất xó 3 năm trên tay với hi vọng sẽ may mắn tìm được một công việcổn định. Nhưng dòng dã suốt 2, 3 tháng trời vẫn không có nơi nào gọi phỏng vấn tôi. Mọi hi vọng của tôi dần tan vỡ, mỗi tối tôi chỉ biết ôm con vào lòng, giá như trước kia tôi nghe lời bố mẹ thì cuộc đời tôi đã không đến bước đường này. 3 năm lang bạt xa xứ, có nhà không được về, ông bà có cháu nhưng cũng chỉ thỉnh thoáng ghé qua thăm. Mặc dù phải bỏ xứ mà đi nhưng chưa bao giờ tôi trách bố mẹ mình, ở cái "ao làng" ấy người ta vẫn lạc hậu lắm, chẳng nơi nào chấp nhận một đứa con gái "không chồng mà chửa" đâu.
Nhưng tôi cũng không thể suốt đời sống bằng tiền bố mẹ, giờ con tôi cũng đã lớn tôi muốn kiếm một công việc để tự nuôi mình, nuôi con. Bố mẹ tôi cũng đâu còn sức để mà tháng nào cũng gửi tiền bạc cho đứa con gái hư hỏng này. Vậy là tôi lại tiếp tục sục sôi ý chí. Sáng hôm sau tôi mang con đi gửi trẻ, rồi phóng thật nhanh đến các công ty gửi hồ sơ. Cuối cùng ông trời cũng không phụ người. tôi được nhận và làm lễ tân cho một khách sạn. Mặc dù công việc chẳng liên quan gì đến bằng cấp cả, nhưng đó cũng là một may mắn cho tôi.
Tôi còn nhớ mãi người đàn ông đã nhận tôi vào làm việc. Khi ấy, đáng ra tôi đã phải ngậm ngùi ra về chỉ vết nhơ trong hồ sơ "đã có con, nhưng không có chồng". Đúng vào giờ phút quan trọng ấy thì người đàn ông kia xuất hiện, anh ta nói "Nhận người ta đi, chồng con không quan trọng lắm, miễnsao làm được việc. Trông khá gái, lại cao dáo phù hợp với lễ tân đó. Tiếng anh của người ta thành thạo thế còn chê gì nữa. Về đi, mai đến làm...".
Anh ta dứt lời xong liền bỏ đi, vậy là sau câu nói ấy tôi đã trở thành người phụ nữ có công việc, có thể tự mình nuôi sống bản thân. Từ nay bố mẹ tôi sẽ không còn phải vất vả vì đứa con gái này nữa. Nhưng con người chẳng thế đoán được lòng dạ người khác bao giờ, không thể "trông mặt mà bắt hình dong".
Người đàn ông tôi luôn có cảm giác mang ơn ấy chính là giám đốc khách sạn. Một người đàn ông nhã nhặn, và có lòng thương người ấy chẳng qua cũng chỉ là một gã "dê già". Sau 3 tháng làm việc tôi thường xuyên nhận được những lời mời đi ăn, đi chơi cùng gã. Sau này năm lần bảy lượt gã gã gẫm tôi, mua cho tôi những món quà đắt tiền. Gã ta nói cảm mến tôi, nếu tôi chịu làm người tình của gã thì muốn gì cũng được, gã sẽ cho tôi tiền nuôi con, cho nhà, cho xe... gã còn nói vợ gã là người phụ nữ kém sắc, kém tài, hai người không yêu nhau, lấy nhau chỉ vì lợi ích công việc mà thôi.
Lúc đầu tôi nhất quyết không đồng ý, đã có lúc tôi muốn nghỉ việc. Nhưng nếu nghỉ việc rồi thì cuộc sống hai mẹ con tôi sẽ ra sao. Đúng vào thời khắc đấu tranh tư tưởng ấy thì con trai tôi ngã bệnh, bác sĩ nói thằng bé có dấu hiệu lạ về mắt, cần nhập viện điều trị. Lúc đó chính gã là người đã giúp tôi lo liệu tất cả, vì thế nghiễm nhiên tôi trở thành tình nhân của gã.
Việc tôi với gã có quan hệ với nhau nhanh chóng bị đồn đại ở khách sạn, người nọ truyền tai người kia... rồi ai nấy đều ghẻ lạnh, khinh thường tôi. Nhưng vì con trai mình tôi chấp nhận tất cả. Chấp nhận cả việc trở thành món đồ chơi không hơn không kém cho gã mỗi khi lên giường. Tôi biết, việc gã nói về vợ mình hoàn toàn là bịa đặt. Vợ gã là người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi, có học vấn, và thấu hiểu đọa lý. Chỉ vì mỗi lần quan hệ vợ chồng gã như mất hết nhân tính, trở thành con thú dữ nên cô ấy sợ và quyết sống ly thân.
Việc tôi với gã có quan hệ bất chính với nhau cô ấy sớm đã biết, nhưng cô ấy không làm ầm ĩ lên, cũng không tìm đến tôi đánh ghen như những người phụ nữ khác. Ngày mà cô ấy hẹn tôi nói chuyện là ngày mà tôi đau đớn nhận ra cuộc đời tôi như một bát nước đổ đi. Cô ây nói, "Việc chồng tôi quen ai, qua lại với ai tôi không cấm cản. Tôi biết cô có một đứa con nhỏ, lại một thân một mình nuôi con chẳng dễ dàng gì. Tôi đoán chắc vì hoàn cảnh nên cô mới chấp nhận làm người tình của chồng tôi.
Nếu cô thích cô cứ ở bên anh ta, nhưng nếu chỉ vì tiền thì tôi khuyên cô nên tránh xa anh ta ra, anh ta là người đàn ông hai mặt. Bình thường thì rất lịch lãm, nhưng mỗi lần trên giường hệt như thú dữ. Thời gian qua chắc cô cũng đã biết. Cô nên vì bản thân mình mà tránh anh ta càng xa càng tốt, đừng gắng gượng... nếu không những vết bầm tím ấy sẽ chẳng bao giờ hết được đâu. Vui vẻ không sao, nếu tức giận lên anh ta có thể làm hại cho cô đó...".
Những lời cô ấy nói tôi đều đã trải qua, nhưng tôi không biết mình nên làm gì, tôi cần tiền, cần một công việc... Rồi chính tôi lại là người chủ động tìm đến cô ấy một lần nữa để cầu xin sự giúp đỡ. Cô ấy hứa sẽ tìm cho tôi một công việc, trước khi đi cô ấy còn đưa cho tôi một phong bì tiền nói là giúp con tôi chữa bệnh. Chưa bao giờ tôi gặp một người phụ nữ cao thượng đến thế.
Sau hôm đó tôi ôm con trai cao chạy xa bay, trốn khỏi người đàn ông bệnh hoạn đó. Nhưng cuộc đời cứ như giỡn đùa tôi, tôi đi đến đâu gã ta cũng bám lấy. Gã nói sẽ không để cho hai mẹ con tôi yên, nếu không quay trở về với gã, gã sẽ khiến tôi mãi mãi không thể gặp được con. Tôi không biết mình nên làm gì lúc này. Tôi đau đớn, sợ hãi và mất phương hướng.
Theo Doisongphapluat
Bao giờ thì chúng ta hết bận để yêu nhau? Ôi cái cuộc đời vồn vã vội vàng. Ôi những con người chưa thể sẵn sàng để bớt bận - yêu nhau! Em không lấy làm lạ, khi bây giờ những người xung quanh em đều bận rộn đến chóng mặt. Em cũng không khá khẩm gì hơn. Con người mà, cứ đời đẩy thì mình phải trôi thôi. Nhưng mỗi lần bảo...