Quái chiêu “yêu” gái trẻ để đắc đạo trường sinh
Đàn ông Trung Quốc cổ đại chuộng trào lưu săn lùng các cô gái trẻ để yêu hòng thỏa ước nguyện bổ huyết, trường thọ, đắc đạo thành tiên.
Trong xã hội Trung Quốc cổ đại, đàn ông là biểu tượng của sự cai trị nên rất nhiều người cho rằng: Phụ nữ cần phải giữ trọn đạo, phải chung thủy đến cùng. Đàn ông có thể năm thê 7 thiếp, phong lưu đa tình. Quan điểm này thật sự rất bất công.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu nhất là tại sao đàn ông cổ xưa lại “sùng bái gái mới lớn” như một nguồn năng lượng siêu nhiên. Dân gian gọi đây là ” trâu già thích gặm cỏ non”, văn minh hơn thì gọi là đôi “chồng già vợ trẻ”.
Thời cổ đại, những người có tiề.n có chức sắc, các danh nhân không nằm ngoài trào lưu này. Vào thời Bắc Tống, Tô Đông Pha một danh nhân văn hóa toàn tài, nhưng thê thiếp của ông ta cũng hàng đàn. Ông ta nổi tiếng bởi sự khí phách hào hùng và sự phóng khoáng, rộng rãi của mình. Cách ông đối xử với thê thiếp của mình cũng trở thành một phong cách điển hình cho giới sĩ đại phu cổ đại. Ảnh minh họa chân dung Tô Đông Pha.
Gặp lúc cao hứng, sẵn sàng lấy thê thiếp của mình tặng người khác coi như món quà, lễ vật. Sau khi tặng hết thì lại tiếp tục nạp mới. Hồng nhan tri kỉ được ông ta ưu ái nhất chính là Vương Chiêu Vân. Khi Tô Đông Pha làm thông phán ở Hàng Châu đã cưới được nàng. Lúc đó ông ta đã 40 tuổ.i còn nàng chưa đầy 20. Đây chính là một ví dụ điển hình cho câu “trâu già thích gặm cỏ non”. Ảnh minh họa chân dung Tô Đông Pha.
Video đang HOT
Vào thời Đường, giới văn nhân sống cũng rất phong lưu, phóng túng. Ví dụ điển hình chính là Bạch Cư Dị. Ông đã từng có một lượng lớn thê thiếp, đích thân ông còn thị phạm dạy các nàng học ca múa. Tuy là văn nhân nổi tiếng , nhưng Bạch Cư Di cũng có điểm yếu giống như những người đàn ông khác, đều “thích mới nới cũ”. .
Trong vòng có chưa đầy 10 năm đã ba lần đổi một loạt thê thiếp. Hoa tàn hương kém sắc phai vì thế nhìn mà thấy chán nên cần phải đổi. Chỉ có điều lúc đó ông cũng không còn trẻ trung gì đã 67 tuổ.i.
Lấy âm bổ dương là một quan niệm quan trọng trong “phòng trung thuật” của Trung Quốc cổ đại. Với văn hóa đạo gia, trời sinh voi trời sinh cỏ càng là động lực thúc đẩy rộng rãi quan niệm này. Đàn ông muốn bổ ích, trường thọ, thậm chí là trường sinh bất lão, đắc đạo thành tiên nên đã có ý muốn thông qua việc ân ái với gái trẻ để đạt được những mục đích này.
Quan điểm này có từ rất sớm, trong “Bão phác tử nội thiên” của Cát Hồng thời Tấn đã ghi chép rất rõ: Thuật phòng trung, hoặc là bổ cho người lao lực, hoặc là công trị được bệnh, hoặc là có thể lấy âm bổ dương, hoặc là có thể kéo dài tuổ.i thọ, và đặc biệt là còn tinh bổ não bộ”. Đương nhiên, việc “thái âm” cũng cần phải rất chỉn chu và tuân thủ đúng các nguyên tắc sau:
Thứ nhất: Phải lựa chọn người con gái có dáng vóc nhỏ nhắn thướt tha, đầy đặn tràn đầy sức xuân. Tính cách phải dịu dàng hiền thục.Tuy không nhất thiết phải có nhan sắc kiều diễm, nhưng chắc chắn phải trẻ để làm “đối tượng nạp âm”. Mẫu phụ nữ này chính là đối tượng có tác dụng bổ trợ cho dương khí tốt nhất.
Thứ hai, nếu cùng lúc quan hệ với nhiều phụ nữ có đủ điều kiện trên thì càng có tác dụng tốt. Nếu chỉ có một người thì cái gọi là “tác dụng bổ dưỡng” cũng sẽ yếu đi rất nhiều.
Điều thú vị là khi không còn xã hội nam quyền mà chuyển sang xã hội nữ quyền thì quan điểm này cũng được chuyển thành “lấy dương bổ âm”. Điển hình chính là bà hoàng Võ Tắc Tiên, trong hậu cung của bà ta nuôi hàng đàn trai trẻ để phục vụ cho nhu cầu tìn.h dụ.c của bà hoàng, đồng thời bà ta cũng hi vọng nhờ việc thường xuyên quan hệ với đám trai trẻ có thể lấy được năng lượng dương khí của họ để vạn thọ vô cương.
Theo_Kiến Thức
Đội vợ lên đầu, trường sinh bất lão
Cái này, 80% là đúng. Vì tôi nghiệm ra, chỉ cần yêu vợ, chiều vợ, nịnh vợ thì với vợ, chẳng có yêu cầu gì của đàn ông là khó khăn cả.
Đọc được dòng ấy, tôi cười phá lên. Tôi biết, vợ chẳng giận mình được đâu. Đàn bà yếu lòng, giận làm sao nổi? (ảnh minh họa)
Dù là việc nước sôi lửa bỏng, vợ cũng sẵn sàng lao vào, khó khăn đến mấy cũng không quản ngại, chỉ cần chồng được vui.
Đàn bà có một ưu điểm, khi đã yêu là yêu hết lòng, khi được đối đĩa tốt, chân thành, họ cũng sẽ hết lòng đối đãi lại, không toan tính thiệt hơn. Với chồng thì càng vậy. Chỉ cần được chồng yêu, chồng chiều và dùng những lời hay ý đẹp, họ chẳng quản ngại gì, yêu cầu nào của chồng họ cũng đáp ứng một cách tình nguyện và vui vẻ.
Tôi, thân làm đàn ông, không khẳng định hiểu đàn bà 100% nhưng cũng tin mình là một gã hiểu phụ nữ, hiểu vợ mình. Suy từ vợ tôi thì biết.
Hôm đó, tôi cực kì thèm ăn cá chép om dưa nhưng cái món ấy ở chợ gần nhà tôi không mấy khi bán nhé. Tôi khẳng định vậy luôn vì nhiều lần tôi mở lời nhưng vợ vẫn không tìm ra hàng nào bán. Khu nhà tôi hơi hiếm cá chép. Thế nhưng, thèm quá biết làm sao. Tôi đành gọi cho vợ ỉ ôi: "Vợ yêu của anh ơi, nay anh có một yêu cầu này có được không, vợ chiều anh nhé. Anh thèm cá chép om dưa đã bao lâu, mà không được thưởng thức. Anh muốn được ăn món này dó chính tay vợ anh nấu, chứ ăn ngoài hàng chán lắm, anh chẳng thích đâu. Mấy anh em rủ anh đi ăn nhưng anh thích về ăn với vợ cơ, thích được vợ nấu cơ". Nghe đến đây thì vợ tôi hứng khí lắm. Vợ bảo, &'được rồi, chồng cứ yên tâm, em sẽ tìm cho có bằng được thì thôi. Không có ở đây thì có ở chỗ khác, đảm bảo sẽ cho chồng được thỏa mãn sở thích'.
Biết vợ giận, tôi cũng nhẹ nhàng. "Vợ ơi, cho anh chơi một tí nhé, tầm 10 giờ anh về, vợ yên tâm, anh không bao giờ say sưa, để vợ phải lo lắng đâu'. (ảnh minh họa)
Tối ấy, tôi được một nồi cá chép om dưa ăn no kễnh bụng, sướng rên người. Trời se lạnh, làm chén rượu nhâm nhi, cảm giác ấy quá là sung sướng. Sướng nhất là thèm cái gì được ăn cái đó. Từ hôm đó, cứ mỗi lần thèm cái gì là tôi lại nịnh vợ ngọt ngào như thế, vợ tôi lại chiều theo ý tôi luôn, mặc dù trước đó, vợ chẳng thích nấu nướng cho lắm. Thế mà bây giờ tôi lại thấy vợ đi học nấu ăn, học những món tôi thích, thế mới oách chứ. Đấy, được ăn như thế, chẳng bổ là gì. Mà bổ thì đương nhiên trường sinh bất lão, sống lâu, khỏe người. Có phải nịnh vợ là không có lợi đâu. Một lời nói mà được cả tấm lòng, mất gì mà không làm hả mấy ông đàn ông?
Có lần, tôi đi đá bóng về, người đau ê ẩm. Hôm đó vợ không thích tôi đi đá bóng vì đã hẹn với bạn vợ nhưng vì việc quan hệ nên tôi phải đi. Vợ giận. Tôi về lại đau người ê ẩm nên đêm hôm không động chạm gì vào vợ, cứ gác chân lên vợ là vợ lại đạp ra. Bực quá, vợ quát tháo ầm nhà. Tôi dịu giọng: "Vợ ơi, anh đi đá bóng về, đau người quá, em không thương anh lại còn quát anh. Em yêu chồng thì xoa bóp cho chồng, mai chồng đền quà. Anh chỉ muốn đi với vợ chứ có phải là không muốn đâu, chỉ là, công việc, đá bóng cũng là ngoại giao với đối tác. Anh có đi cũng là vì kiếm quan hệ, kiế.m tiề.n cho vợ, cho con. Vợ không thương anh lại nạt anh, anh buồn lắm. Vợ anh là nhất, anh đâu dám sai lời'. Ban đầu, vợ còn nhõng nhẽo nhưng khi thấy tôi ôm ấp, thủ thỉ, vợ lập tức quay ra đấ.m bóp cho chồng. Vợ vừa đấ.m vừa phụng phịu: "Chết tiệt ông chồng xấu tính, chỉ b.ỏ v.ợ đi chơi". Tôi hiểu, trong câu nói ấy của vợ toàn là những lời giận hờn yêu thương cả. Bữa ấy tôi hả hê trong lòng. Nịnh vợ vài câu, được massage miễn phí, không sướng thì ai sướng cho?
Hôm ấy, đi nhậu với mấy người bạn, về muộn. Vợ gọi điện thì anh bạn tôi nghe máy quát vợ bảo &'nó còn uống rượu, em cho nó thở tí, gọi gì gọi lắm thế'. Vợ tôi tức lắm nhưng vẫn dịu giọng nói &'vâng, anh đưa máy cho chồng em ạ'.
Biết vợ giận, tôi cũng nhẹ nhàng. "Vợ ơi, cho anh chơi một tí nhé, tầm 10 giờ anh về, vợ yên tâm, anh không bao giờ say sưa, để vợ phải lo lắng đâu'. Hôm ấy, 11 giờ tôi mới mò về được tới nhà, người đầy mùi rượu. Vợ tức quá không nói gì, cứ nằm im một góc. Phen này mà giận mấy ngày chắc tôi tổn thọ. Chiến tranh lạnh mệt mỏi vô cùng. Tôi không thích giận dỗi gì khi mà trong nhà chỉ có hai vợ chồng. Thế là, tôi lại nịnh vợ.
Tôi viết ra tờ giấy, &'vợ là số 1' rồi bày trò trêu vợ. Đợi vợ ngủ say, tôi luồn tờ giấy vào trong người vợ, để khi vợ tỉnh dậy thấy nó thì giật mình. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi ngạc nhiên không thấy vợ đâu, chạy xuống nhà thì vợ đã đi làm. Thấy đồ ăn sáng dọn sẵn. Vợ còn viết lại dặn &'anh ăn đi kẻo nguội. Nay anh mệt thì nghỉ tạm nhé, em xin phép hộ anh rồi. Ở nhà phải ngoan, và phải nhớ vợ là số 1 nghe chưa'.
Đọc được dòng ấy, tôi cười phá lên. Tôi biết, vợ chẳng giận mình được đâu. Đàn bà yếu lòng, giận làm sao nổi? Nếu mà ông chồng biết cách chiều vợ, thì chẳng có gì là khó khăn cả. Vợ chồng cơm sôi bớt lửa, người giận thì người nhún, sẽ không có chuyện đôi co, cãi vã suốt ngày mệt đầu mệt óc. Sống được ăn ngon, được đấ.m bóp thoải mái, được hả hê vui vẻ, được vợ yêu chiều, được vợ chăm bẵm chỉ vì biết nịnh vợ, đội vợ lên đầu âu cũng đáng. Có gì mà không nịnh được hả mấy ông. &'Lời nói chẳng mất tiề.n mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau'. Vợ chồng với nhau càng nên lựa lời mà nói. Đừng để đến lúc, rạ.n nứ.t rồi chẳng thể cứu vãn được đâu.
Theo Eva
Hơn chục lần mở tòa, vẫn chưa xử được vụ bán dự án "ma" Hôm qua (3-6), TAND TP Hà Nội thêm một lần đưa ra xét xử vụ án Nguyễn Đình Bang cùng đồng phạm phạm tội "Lừa đảo chiếm đoạt tài sản". Nhưng vụ án lại tiếp tục bị trì hoãn bởi một trong các bị hại không đến dự tòa. Nguyễn Đình Bang (bên phải) cùng đồng phạm tại phiên tòa ngày 3-6 Tài...