Quá vô tâm tôi đã đẩy vợ vào vòng tay người đàn ông khác
Công việc, con cái, gia đình đã lấn át khiến tôi trở thành người chồng lạnh lùng, vô cảm từ lúc nào mà chính tôi cũng chẳng nhận ra.
Giờ tôi đã có hai mặt con. Không phải quá lo lắng cơm áo, gạo t.iền, nhưng thú thực, quỹ thời gian của tôi eo hẹp. Nhiều lần em muốn tôi đưa em ra những nơi xưa cũ, tìm hình ảnh một thời yêu nhưng tôi đều gạt đi.
“Thời này là thời nào rồi mà còn thích đi nhặt lá rơi. Mình ra đấy họ bảo mình hâm, cho lên xe chở đi Trâu Quỳ ngay!”, nghe vậy, mặt em thoáng buồn, tôi hơi chạnh lòng, ân hận khi thấy vẻ thất vọng hiện trong mắt em.
Sai lầm của tôi là chỉ đúng một nửa khi cảm nhận về vợ mình. Đúng, cô ấy không tham lam, không trọng t.iền bạc, nhưng đời sống tinh thần của em thế nào, từ khi lấy nhau, tôi lại chẳng hề quan tâm.
Thời gian này tôi thấy vợ trầm tính hẳn. Sinh con thứ 2 đã 5 tháng nhưng em tránh chuyện vợ chồng gần gũi với đủ mọi lý do. (Ảnh minh họa)
Trước đây, khi yêu cô ấy, biết em mỏng manh, dễ vỡ, rơi nước mắt vì một chiếc lá rơi, bông hoa sắp rời cành, tôi đã mải miết chiều theo những sở thích đầy chất lãng mạn của em. Chúng tôi gom t.iền để em mang cho những bà già ăn xin, mua bánh mỳ cho trẻ đ.ánh giầy.
Video đang HOT
Những độ cuối xuân, chiều chiều 2 đứa lang thang ra đầu phố Quán Thánh, mạn Hồ Tây ngắm… lá rơi. Hay mỗi dịp đầu tháng 9, là mùa cây lộc vừng 9 nhánh ở Hồ Gươm đơm bông, em lại lôi bằng được tôi ra đó, nhưng phải là buổi tối, khi Hà Nội lên đèn, ánh sáng của những bóng đèn đường xuyên qua chùm hoa, tạo thành màu sắc lung linh, huyền ảo. Em say mê ngắm nhìn và ao ước những điều tuyệt vời. Những lúc như vậy, trông em hạnh phúc vô cùng…
Thời gian này tôi thấy vợ trầm tính hẳn. Sinh con thứ 2 đã 5 tháng nhưng em tránh chuyện vợ chồng gần gũi với đủ mọi lý do. Rồi em bất ngờ làm thơ, in thành tập, có nhà xuất bản hẳn hoi mà không hề nói chuyện ấy với tôi.
Lúc đầu, tôi hơi phật ý, nhưng khi nghe cô ấy nói nghỉ sinh con nên thời gian rảnh rỗi, cộng thêm được một người bạn cũng yêu thơ ca động viên làm thơ, họ là bạn thân thiết. Còn t.iền in ấn, xuất bản là mẹ đẻ cô ấy cho. Vì thế tôi không dám cằn nhằn sợ cô ấy bị trầm cảm.
Tôi thật sự sợ hãi khi đối mặt với cô ấy. (Ảnh minh họa)
Bữa cơm gia đình vui hơn vì trong đôi mắt cô ấy long lanh hơn, cô ấy thường xuyên đọc thơ cho cả gia đình nghe và nhắc đến người bạn mình. Tôi hơi khó chịu nhưng lại nghĩ vợ sinh cho mình hai thiên thần thì mình phải vui mới đúng!
Nhưng rồi bi kịch ập đến. Cách đây 1 tháng, tôi đi công tác nhưng do trục trặc thời tiết, chuyến bay hoãn. Trở về nhà, đêm đã khuya, các con ngủ hết. Tôi không tin vào mắt mình khi chứng kiến người vợ mà tôi hết mực yêu thương đang say sưa đọc thơ cùng người đã động viên cô ấy in tập thơ đó. Trong ánh đèn mờ mờ cả hai say mê, như quên hết mọi sự ở đời. Choáng váng, tôi lảo đảo ra phòng khách bật đèn, khua ly cốc đ.ánh động bởi tôi không đủ can đảm xông vào chứng kiến cảnh ấy.
Vốn là người nhạy cảm, vợ tôi đoán ngay ra mọi chuyện, cô ấy đã can đảm đối mặt với tôi. Cô ấy xin tôi tha thứ, chấp nhận mọi hình phạt, thậm chí có thể ra đi. Vợ tôi nhận mọi tội lỗi do cô ấy gây ra và nói rằng cũng một phần tại tôi hờ hững, không đoái hoài đến đời sống tinh thần của vợ. Nghe đến đây, tôi đ.ập p.há tất cả những gì trước mặt.
Từ hôm đó, tôi sống như cái xác không hồn, không ăn uống ở nhà, làm việc như thằng điên. Tôi thật sự sợ hãi khi đối mặt với cô ấy. Cuộc sống gia đình giờ như địa ngục.Tôi bối rối vô cùng…
Theo Khampha
Thất bại lớn nhất của đàn ông là vô tâm và không trân trọng người đàn bà của đời mình
Đàn ông đến cuối cùng có giàu sang, danh vọng cỡ nào cũng chỉ là kẻ thất bại nếu đ.ánh mất người đàn bà của đời mình...
Tôi lớn lên cùng chị. Chị hơn tôi 6 t.uổi nhưng hầu như đã thay vai trò của mẹ chăm sóc tôi cả t.uổi thơ. Cũng vì ba mẹ tôi quá bận rộn với công việc, chị là người đã luôn ở bên tôi từ thuở bập bẹ biết đi đến khi trưởng thành. Chị tôi xinh đẹp, lại rất hiền lành. Tôi còn nhớ từ những năm cấp 2, tôi đã nhận không ít những thư tò tỉnh, quà lỉnh kỉnh từ các chàng trai gửi chị. Nhưng chị tôi thưở ấy ngoan lắm, chỉ biết đến trường học hành rồi lại về nhà chăm tôi và nhà cửa. Đến khi lên cấp 3 thì ba mẹ tôi ly hôn, cả tôi và chị đều ở cùng mẹ. Lúc này chị đã bắt đầu đi làm và biết yêu.
Lần đầu tiên cũng là lần cuối trong đời chị yêu một người. Tôi đã nghĩ anh rất xứng đôi với chị. Anh điển trai, thành đạt khi t.uổi đời còn trẻ. Và hơn hết, tôi thấy được tình yêu dành cho chị trong mắt anh. Yêu chiều và hết thảy thương yêu của anh đều rõ ràng lắm. Vì vậy mà tôi đặt niềm tin vào anh, rằng anh rồi sẽ mang hạnh phúc cho chị đến cuối đời. Nhưng tôi đã không biết, có những tình yêu chỉ tồn tại đúng hạn định. Hết thời hạn, tình yêu ấy cũng bỏ người ta ra đi, như chưa khi nào tồn tại nồng nàn. Tình yêu của anh chính là như vậy.
Kết hôn được 3 năm, chị sinh con gái đầu lòng. Không lâu sau thì anh lên chức phó giám đốc ở độ t.uổi 33. Anh bắt đầu tiệc tùng và bận rộn với hàng tá công việc. Chị vẫn vậy, vẫn đứng sau hết thảy những tham vọng t.iền tài của anh, đợi chờ anh về mỗi đêm muộn. Nhưng tôi chưa khi nào thấy chị trách móc anh. Chị luôn rạng ngời khi nhắc về anh, về hôn nhân và đứa con đáng yêu của cả hai. Rồi đến một lần, bé My trở bệnh nặng phải nhập viện gấp. Tôi ngạc nhiên khi cả đêm dài trong bệnh viện ấy, anh một lần cũng không xuất hiện. Chị chỉ bảo anh còn bận việc. Việc gì quan trọng hơn đứa con nhỏ đang nguy kịch đây? Bóng lưng chị cô đơn bên giường bệnh của con cho tôi linh cảm điều chẳng lành sẽ xảy ra.
Điều đó đến sớm hơn tôi dự đoán, khi chính mắt tôi thấy anh bước xuống xe choàng eo ôm một cô chân dài n.óng b.ỏng bước vào khách sạn. Tôi không kiềm nổi tức giận, lao đến hỏi anh cho ra lẽ. Tôi làm ầm lên trước khách sạn, anh phải gọi chị tôi đến. Đó là lần đầu tiên trong đời, chị đ.ánh tôi, ngay trước mặt hai người kia. Tôi và chị đã không nói chuyện với nhau suốt ba tháng dài sau đó. Tôi không chịu nổi khi chị chấp nhận việc anh thản nhiên vào khách sạn với người đàn bà khác và nói rằng đó là một phần công việc của anh. Chị thương anh nhiều đến mức bằng lòng đứng sau hết thảy những tham vọng xù xì của anh. Nhưng chị không hiểu, sự nhu nhược của đàn bà đến cuối cùng cũng chỉ là gián tiếp tiễn đàn ông ra đi.
Chị tôi chịu đựng cảnh một mình nuôi con, cô đơn trong chính ngôi nhà của mình suốt 5 năm sau đó. Anh vẫn đi hàng tháng, về nhà được vài ngày lại đi. Chị không màng những lời thị phi, càng không quan tâm anh đã đi với ai. Chỉ cần anh về đến nhà, chị sẽ rạng rỡ như chưa khi nào chịu đựng những tổn thương hay bất hạnh. Tôi đã không thể giận chị lâu được, chỉ có thể dần chấp nhận sự lựa chọn của chị. Đàn bà bất hạnh, chắc cũng vì cố chấp lựa chọn những thứ vốn đã không còn có thể cứu vãn...
10 năm sau ngày kết hôn, anh đòi ly hôn với chị, khi anh đã lên chức giám đốc đầy danh vọng. Nhưng lần này chị đồng ý. Chị cùng con gái đã có cuộc sống mới sau ngày ly hôn anh. Tôi lại thấy sự thảnh thơi và nhẹ nhàng trong đôi mắt đã từng lắm xót xa của chị. Từ ngày đó, tôi nghe đâu anh lấy thêm vợ mới. Nhưng người vợ này chỉ biết ăn xài, ngay cả đứa con cũng sẵn sàng phá bỏ. Cưới chưa được bao lâu thì anh phải ly hôn. Cũng từ lúc này anh mới hối hận vì mất chị tôi. Anh đòi quay lại với chị, nhưng chị tôi đã tìm được an yên cuộc đời mình. Anh bắt đầu sa đà vào rượu chè, hằng đêm lại cứ đứng dưới nhà chị tôi đến sáng mới chịu về. Anh vẫn là người đàn ông thành đạt, lắm t.iền, chức vị cao. Nhưng chính anh lại nói với tôi rằng, anh thất bại, thất bại thảm hại. Thất bại của anh chính là vô tâm và không biết trân trọng chị tôi. Anh thua, thua là vì mất chị.
Đàn ông đến cuối cùng có giàu sang, danh vọng cỡ nào cũng chỉ là kẻ thất bại nếu đ.ánh mất người đàn bà của đời mình...
Theo GĐVN
Một ngày ở nhà chăm vợ ốm và nỗi lòng của người chồng vô tâm Trước giờ tôi chưa từng nghĩ mình sẽ cảm thấy có lỗi với vợ bởi vì tôi nghĩ mình thật sự đã đối đãi với cô ấy quá tốt rồi cho đến ngày tôi dành một ngày thay vợ chăm con. Tôi sinh ra ở thành phố, làm trai phố nên cũng được xem như có chút gọi là hút gái bởi vẻ...