Quá trễ để nói lời hối tiếc
Lúc này em phải một mình đứng lên bắt đầu lại từ chính nơi mà mình đã bị ngã. Chiều muộn. Nắng trải trên con phố ngày đầu hè đã chẳng còn trong veo mà chuyển sang màu bàng bạc. Vừa mới đây thôi nắng còn vàng ươm, gay gắt đến mức khiến cho người ta phải trốn tránh, ấy vậy mà chẳng hiểu sao chỉ ngoảnh đi ngoảnh lại một lúc nắng đã vội phai màu.
Chẳng phải giữa mùa đông thế nhưng bất giác em lại thèm cảm giác được ai đó nắm thật chặt lấy tay mình. Em đưa bàn tay nhỏ bé lên phía trước mặt, tâm trí cứ liên tưởng đến hình ảnh ngày này của ba năm về trước có một người miệng mỉm cười, mặt quay đi để che giấu sự ngượng ngùng khi lần đầu tiên nắm trọn tay em trong bàn tay của mình. Kỷ niệm tràn về, em nghe lòng quặn lại, nỗi xót xa không có hình hài cụ thể mỗi lúc một lớn hơn ở trong lòng.
Em, một cô bé so với anh thì vẫn còn hơi trẻ dại đang học cách chập chững bước những bước đi đầu tiên trên nẻo đường tình. Những bước chân ngây ngô vụng dại thuở ban đầu em đã có anh dìu dắt để rồi đến lúc anh đi rồi, lúc phải tự mình mò mẫm thì em lại cảm thấy quá chông chênh. Người ta có thể cùng nhau đi đến cuối con đường, vậy mà tại sao khi mới đi được nửa chặng đường thì hai chúng ta lại rẽ về hai hướng?
Em thèm cảm giác được ai đó nắm thật chặt lấy tay mình (Ảnh minh họa)
Đôi khi em cứ tự hỏi rằng tại sao ông trời lại trao cho em một thứ hạnh phúc mong manh đến thế. Tình yêu ấy đã từng nồng nàn, cháy bỏng lắm, vậy mà khi mới chỉ vừa gặp một chút thử thách thì đã rệu rã rồi biến tan. Dẫu biết rằng không phải bất cứ khởi đầu nào cũng hoàn hảo, đã tự an ủi bản thân rằng không phải cuộc tình nào cũng có được cái kết thúc viên mãn, thế nhưng ẩn giấu sau nơi ngực trái vẫn có một thứ gì đó cứ thoi thóp, phập phồng. Bao nhiêu dòng suy nghĩ ngổn ngang trong tâm trí, chỉ ước rằng giá mà có một góc riêng, nhỏ thôi cũng được để em giấu nguyên trái tim đặc đầy kỷ niệm vào đó, để em tìm cho nó chút cảm giác bình yên sau những bão giông này.
Video đang HOT
Những giọt nắng chiều ngoài kia bạc màu dần rồi cũng tắt hẳn, nhưng chẳng biết đến khi nào những nỗi đau này mới lịm tắt trong em. Khó nhọc lắm em mới cất nổi những bước chân nặng trĩu quay trở về nhà. Rồi em ngồi đó, ngồi một mình, chẳng làm gì cả, chỉ nhìn thôi, nhìn về một cõi vô định nào đó không có tên trong miền thực tại. Em không cảm thấy lạnh, không cảm thấy nóng, cũng không cảm thấy mình thích thú hay thèm muốn bất cứ điều gì. Em cứ ngồi đó, dìm mình trong sự im lặng, thẫn thờ và trống rỗng.
Em chỉ muốn giấu mình sau những bão giông (Ảnh minh họa)
Dẫu biết rằng thời gian trôi đi và dù ít dù nhiều nhất định những cảm giác này sẽ bị phai nhạt, thế nhưng chẳng hiểu sao lúc này đây đôi mắt bỗng trở nên cay xè. Định mệnh mang mình đến với nhau nhưng có thể vì yêu thương không đủ lớn nên cuối cùng hai đứa đành rẽ về hai ngả không nhau. Đã quá muộn để nói lời hối hận, nhưng thật không đành lòng khi nhìn một người con gái khác nắm chặt lấy bàn tay ngày nào đã từng ủ ấm cho mình.
Lúc này em chẳng có cách nào khác ngoài việc phải một mình đứng lên bắt đầu lại từ chính nơi mà mình đã bị ngã, thế nhưng chẳng hiểu sao mọi thứ bỗng chốc trở nên khó khăn thế này. Đã chẳng còn ai dìu dắt, đã chẳng còn một người tri kỷ để làm bạn đồng hành trên những nẻo đường sắp tới, còn đôi chân em thì cứ líu ríu lại, muốn bước lên phía trước mà cứ bị những ký ức ngọt ngàothuở ấy níu mình lại phía sau.
Đã chơi vơi, đã giằng xé bởi những suy nghĩ nắm… buông… đừng buông… rồi lại buông và lúc này đây cảm giác cuối cùng chỉ còn là sự hối tiếc.
Theo Eva
Thế giới ta giao nhau là tập rỗng
Thế giới của hai ta giao nhau là tập rỗng nên cuối cùng không thể thuộc về nhau? Hai đứa mình quen nhau từ thuở học trung học, khi mới chỉ là những cô bé, cậu bé biết rung động đầu đời, chưa biết nghĩ ngợi xa xôi. Tình yêu khi ấy thật nhẹ nhàng, yêu đơn giản chỉ vì yêu, chẳng cần câu nệ bất cứ điều gì và chẳng cần biết mai này sẽ ra sao. Những tưởng rằng chẳng điều gì có đủ khả năng để chia cắt được hai đứa chúng mình, ấy vậy mà bất chợt một ngày tôi giật mình nhìn lại và nhận ra rằng mình đã đánh mất em.
Người ta bảo rằng lạt mềm thì buộc chặt, nhưng đâu phải ai cũng biết rằng nếu mềm quá thì đến một lúc nào đó nhất định nó sẽ bị đứt. Tình yêu mà tôi đã trao về em cũng giống như một dây lạt mềm, cứ ngỡ rằng chỉ cần tự tôi biết rằng lúc nào tôi cũng yêu em là đủ và thế là tôi mặc kệ cho em tự do sống trong thế giới của riêng mình. Tôi bị cuốn vào guồng quay của học tập, thi cử và công việc, cộng thêm tính cách trầm lặng vốn có nên chẳng quan tâm em được nhiều. Tôi chẳng hề biết rằng em đang chán nản và tuyệt vọng với sự thờ ơ của mình và cũng chẳng nhận ra rằng càng ngày hai đứa càng xa nhau hơn.
Rồi một ngày em đến bên cạnh và nói với tôi rằng sẽ tốt hơn cho cả hai nếu như không tiếp tục nữa. Giọng em nói nhẹ nhàng mà cương quyết làm tim tôi đau nhói. Tôi bàng hoàng nhận ra rằng mình đã làm sai điều gì và cố gắng níu kéo, nhưng mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa rồi. Thế là hai đứa không còn đi chung một con đường, thế là em đã quay lưng lại phía tôi và rẽ sang một hướng khác, chỉ còn mình tôi đứng đó, hối tiếc và quặn đau.
Em đã rời xa anh... (Ảnh minh họa)
Tôi biết em có người khác thích và tôi cũng biết rằng sau khi chia tay tôi hẳn em sẽ đến với người ấy nhưng chắc chắn đó không phải là nguyên nhân chính mà có thể đó chỉ là một giọt nước làm tràn ly. Tôi đã không chịu hiểu rằng khi yêu người con gái cần sự quan tâm và chia sẻ của người mình yêu thương hơn bất cứ điều gì khác. Không phải là tôi hết yêu em, nhưng tôi lại cư xử với em theo cái cách quá ư là hời hợt. Em đã cố gắng để tha thứ cho tôi hết lần này đến lần khác nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó và khi không thể tha thứ được nữa thì em đã cương quyết rời xa.
Tôi đã tự bao biện cho mình rằng vì thế giới của hai chúng ta giao nhau là tập rỗng, vì có duyên mà không có phận nên cuối cùng hai đứa mình mới phải xa nhau. Nhưng hơn ai hết tôi hiểu rằng lỗi lầm là ở mình chứ chẳng có số phận nào phá vỡ hạnh phúc của cuộc đời tôi. Giá mà trong những lần tôi khóc trong cơn say thì sẽ có một ông Bụt hay ông Tiên xuất hiện, khi ấy nhất định tôi sẽ cầu xin ông Bụt ban một phép màu cho thời gian quay trở lại để được sửa chữa những lỗi lầm.
Giờ đây chỉ còn một mình tôi bơ vơ với những kỷ niệm ngọt ngào, chỉ còn mình tôi bơ vơ trong khoảng không bao la mà duy chỉ có mình tôi tưởng tượng là hình bóng của em vẫn còn trong đó, để mỗi lần giật mình trở lại hiện tại là mỗi lần trái tim tôi lại nhói đau. Con đường ngày nào đôi ta vẫn chung đôi giờ đây chỉ còn một mình tôi lẻ bước. Tôi vẫn một mình ngóng mãi sang bên cạnh chỉ để được thấy rằng em vẫn ở đâu đây, chỉ để một kẻ khác chửi vào mặt tôi là đi xe giống như người mất hồn...
Lúc này đây tôi đang rất nhớ em (Ảnh minh họa)
Lúc ngang qua nơi đã từng chứng giám cho tình yêu của hai đứa mình tôi đã không nhìn hay nói đúng hơn là không dám nhìn. Tôi sợ rằng đôi chân mình sẽ không thể trụ vững nếu như phải đối diện với những kỷ niệm mà đối với tôi là quá đỗi thiêng liêng. Em đã đến và ở lại bên tôi nhưng rồi cuối cùng lại vụt bay đi mất, chỉ còn lại mình tôi đứng đó ôm ấp mãi một hình bóng hư không. Lúc này đây tôi đang nhớ em, thực sự rất nhớ nhưng tôi lại chẳng có cách nào để đến bên cạnh và ôm chặt lấy em vào lòng cho thỏa nỗi nhớ mong.
Dù sao thì cũng đã kết thúc một cuộc tình nhưng đôi khi tôi cứ hay tự hỏi mình rằng nếu sau này bất chợt gặp nhau liệu có khi nào em đứng lại nhìn hay là chỉ băng qua tôi giống như băng qua mộtngười xa lạ? Ai đó đã nói rằng yêu là không bao giờ phải nói hối tiếc thế mà chính tôi chứ không phải ai khác lại để mình phải hối tiếc quá nhiều điều. Nếu như lúc này đây có một phép màu xảy ra để thời gian quay trở lại, khi ấy nhất định tôi vẫn sẽ chọn em, vẫn sẽ yêu em giống như ngày đầu nhưng sẽ không bao giờ để tuột mất em.
Theo Eva
Bình yên sẽ về sau những nỗi đau! Em thật lòng xin lỗi anh, người em yêu và cũng là người yêu em thật nhiều. Em muốn gửi đến anh lời xin lỗi chân thành nhất, em biết cách chứng minh thực tế nhất là hành động. Anh không phải lo rằng em chỉ nói bằng lời đâu, rồi em sẽ chứng minh cho anh thấy, để anh biết được rằng...