Quá thương xót cho bản thân, tôi trở thành kẻ thất bại trong tình yêu
Mối tình của tôi chấm dứt, không một kẻ thứ ba, cũng không vì lý do gì to tát. Bởi vốn dĩ đó là thứ tình yêu đến từ một phía và phía còn lại chỉ biết đáp trả bằng chính sự ích kỉ của mình.
Tôi quen anh khi mới chân ướt chân ráo lên Hà Nội, vô tình hai con người lạ lẫm ngồi chung một hàng ghế xe lửa. Khuôn mặt anh đầy đăm chiêu, đôi lông mày nhíu lại như đang chất chứa muộn phiền. Ở anh có sự trưởng thành mà tôi ngưỡng mộ, có sự tin cậy mà tôi luôn ao ước về người bạn trai lý tưởng của mình.
Nhưng đó là tôi của 8 năm trước – một cô tân sinh viên ngốc nghếch và dễ rung động trước một người khác giới. Còn tôi của bây giờ, tuy đã có được tình yêu của anh, nhưng trong lòng lại đầy ắp những tính toán và soi mói. Nhiều khi biết mình sai, nhưng cái bản tính cố chấp không muốn chấp nhận của tôi đã khiến anh chỉ còn biết lẳng lặng quay đầu đầy bất lực.
8 năm trước, tôi đã luôn có cảm giác bất an về tình cảm của mình. (Ảnh minh họa)
Quay trở lại câu chuyện 8 năm trước, sau lần ngồi cạnh nhau trên chuyến tàu hỏa, chúng tôi vô tình gặp lại tại chỗ làm thêm. Thật bất ngờ khi biết được anh lại chính là chủ của quán cà phê đó. Từ ấn tượng đầu tiên, tôi quyết định chủ động theo đuổi anh.
Thế nhưng, khi đã có được anh, tôi bắt đầu thay đổi. Trừ những tranh cãi về cơm áo gạo tiền, thỉnh thoảng tôi cứ khư khư cái cảm giác tiếc nuối về quá khứ. Tại sao tôi luôn là người phải từ bỏ?
Tôi bỏ ngang việc học ở Hà Nội khi anh quyết định chuyển vào Sài Gòn sinh sống, tạm biệt hết lũ bạn và chấp nhận bị gia đình từ mặt để đi theo anh. Còn anh thì làm được gì cho tôi? Trong khi anh nhanh chóng bắt vào nhịp sống mới, tôi vẫn lạc lõng không biết mình sẽ sống thế nào trong những ngày tiếp theo. Thanh xuân của tôi chỉ biết dốc lòng vì anh mà không biết nghĩ cho bản thân. Tôi thực sự cảm thấy hối hận.
Theo dòng suy nghĩ đó, tôi đem mọi tội lỗi trút hết lên anh. Tôi cho rằng những gì mà anh đang có đều là nhờ sự hi sinh của tôi. Lẽ ra tôi có thể tìm được người khác tốt hơn nhưng vì anh mà tôi đã phải đánh đổi hết tất cả. Mỗi lần như vậy, anh đều nhẫn nhịn cho qua chuyện.
Video đang HOT
Tôi làm như vậy để được cái gì cơ chứ? (Ảnh minh họa)
Luôn cho rằng mình quá thiệt thòi khi yêu anh, tôi quyết định tìm kiếm tình yêu mới để được tận hưởng cảm giác được người khác chiều chuộng, theo đuổi. Anh biết nhưng vẫn làm ngơ, thế nên tôi lại càng được đà lấn tới.
Cho đến một ngày, anh bất ngờ ngỏ lời cầu hôn: “Em sẽ lấy anh chứ?”. Tôi không thể tin được vào tai mình. Chuyện tôi qua lại với người khác trong lúc vẫn còn yêu anh đâu phải anh không biết. Chẳng phải anh đã quá chán nản với những lời cằn nhằn, trách móc của tôi hay sao? Rồi tôi lại tự cười chính bản thân mình, không lẽ định yêu anh cả đời mà không nghĩ đến ngày này. Đây có chăng chỉ là chuyện sớm muộn, sao phải bàng hoàng?
Tôi chủ động đến với anh, và cuối cùng cũng là người cự tuyệt anh. Tôi hạnh phúc với lời cầu hôn, xúc động với tình yêu chân thành, biết ơn sự vị tha của anh, nhưng tôi không còn muốn bên anh nữa. Tôi cố vớt vát tự cho mình chút đặc quyền dày vò anh đau khổ. Đến giờ, tôi không rõ là mình có còn yêu anh không, nhưng sự ích kỉ của bản thân đã hoàn toàn chiếm lĩnh con người tôi.
Tôi đã tự biến mình thành kẻ thất bại, thất bại thảm hại trong tình yêu. (Ảnh minh họa)
Tôi biết anh không phải đánh đổi sự nghiệp, gia đình, bạn bè để yêu tôi như tôi đã từng. Tôi hiểu anh yêu tôi bằng tấm chân tình hơn bất kì ai. Nhưng bản tính so đo đã khiến tôi thương xót cho chính mình một cách mù quáng, cố chấp để khiến anh cũng phải nếm trải những đau khổ đó.
Mối tình của tôi chấm dứt, không một kẻ thứ ba, cũng không vì lý do gì to tát. Bởi vốn dĩ đó là thứ tình yêu đến từ một phía và phía còn lại chỉ biết đáp trả bằng chính sự ích kỉ của mình.
Theo Tinmoi24
Cười rớt hàm với những màn "rao bán chồng" vì tội "không có dấu hiệu chuẩn bị quà 8/3"!
Tôi còn chưa nói hết câu, vợ tôi đã nhảy dựng lên thề thốt: "Em thề khi lấy anh em còn trinh nguyên. Anh phải tin em chứ". Tôi chỉ biết im lặng vì dù sao mọi thứ cũng là sự đã rồi. Nhưng tôi ghét thái độ giả dối của người đàn bà mà mình gọi bằng vợ.
Sẽ là ích kỉ, nhỏ nhen và bần tiện khi một gã đàn ông chung sống với vợ mình vẫn còn phải lăn tăn về cái chuyện trinh tiết. Tôi là đàn ông thời đại mới, tôi cũng hiểu quan trọng nhất là vợ chồng sống với nhau, tốt với nhau ở hiện tại chứ không phải quá khứ.
Nhưng nếu không có cái kiểu sống mở miệng ra là nói chuyện đạo đức, chê bai hết người này đến người khác hư hỏng, tỏ ra mình là "bầu trời tư cách" của vợ tôi thì tôi đã không thèm làm cho ra nhẽ chuyện ngày xưa.
Tôi còn nhớ, khi em gái của tôi lấy chồng, do có bầu trước, vợ tôi cứ ngấm nguýt vào ra chê bai. Cô ấy bảo em tôi như thế là hư hỏng... Đợt đó tôi đã rất tự ái nhưng rồi nghĩ cũng không chấp nhặt vài câu nói nên bỏ qua. Có ai mà ngờ, người phụ nữ lúc nào cũng nói lời đạo lí, tỏ ra đạo mạo đó lại có một quá khứ chẳng ra gì.
Nếu không có cái kiểu sống mở miệng ra là nói chuyện đạo đức, chê bai hết người này đến người khác hư hỏng, tỏ ra mình là "bầu trời tư cách" của vợ tôi thì tôi đã không thèm làm cho ra nhẽ chuyện ngày xưa. (Ảnh minh họa)
Sự vụ có lẽ sẽ mãi là bí mật nếu như không có một ngày tôi nhận được dòng tin nhắn lạ. Người đàn ông đó quả quyết đòi gặp tôi để "hỏi cho ra lẽ". Sau khi nghe anh ta giới thiệu là người yêu cũ của vợ tôi, tôi đã đồng ý đi gặp. Và cuộc trò chuyện hôm đó đã khiến tôi nhận ra bộ mặt giả dối và đạo đức giả của vợ mình.
Ngay cả khi ngồi cùng với tôi người đàn ông đó vẫn không tin được là giờ đây tôi mới là chồng cô ấy. Anh ta mếu máo trông đến tội nghiệp. Anh ta kể chuyện họ yêu nhau được hơn 3 năm thì anh ta ra nước ngoài du học.
Thời gian gần đây cô ấy kêu bận, ít liên lạc, không ngờ là đi lấy chồng. Sau lần cuối cùng hỏi vay một khoản lớn tiền, được anh ta chuyển cho, cô ấy bặt vô âm tín luôn.
Cô vợ của tôi năm xưa đã có một quá khứ thật tồi tệ (Ảnh minh họa)
Nghe lời anh ta kể tôi thấy hơi nực cười và thậm chí là ngốc nghếch, bịa đặt nữa. Mọi chuyện chỉ sáng tỏ khi anh ta ngậm ngùi lôi từ trong điện thoại ra cho tôi xem hàng loạt những đoạn quay "ướt át" của vợ tôi với anh ta. Tôi đã phải căng mắt ra để nhìn, để chắc chắn là mình không nhầm người hoặc anh ta cố tình bôi nhọ danh dự của vợ tôi.
Nhưng đau đớn thay, gương mặt của vợ tôi không sai vào đâu được. Cả vết sẹo trên người cô ấy cũng hiện ra rõ mồn một như thế làm sao có thể nhầm. Anh ta vừa buồn vì bị phụ tình vừa cay cú vì bị lừa tiền nên mới hẹn tôi ra để nói rõ mọi chuyện như thế này. Anh ta cũng xin lỗi và mong tôi tha thứ cho hành động hèn hạ đó.
Thực lòng, tôi cũng cảm thấy phát điên lên vì gã đàn ông đó đang yên đang lành lại nói ra điều này. Nhưng công bằng mà nói, anh ta đang làm đúng và nhờ có anh ta mà tôi biết được bộ mặt thật của vợ mình.
Nhưng công bằng mà nói, anh ta đang làm đúng và nhờ có anh ta mà tôi biết được bộ mặt thật của vợ mình. (Ảnh minh họa)
Sau hôm đó trở về, tôi tra khảo vợ về chuyện quá khứ. Điều tôi cần không phải là việc cô ấy phải xin lỗi tôi ra sao mà là thái độ thật thà. Nếu cô ấy thú nhận mọi chuyện, tôi sẽ nhắm mắt cho qua.
Thế nhưng vừa mới nghe tôi hỏi vợ tôi đã nhảy dựng lên. Cô ấy lại bắt đầu nói những lời đạo lí, nào là "Em ghét nhất lại đàn bà con gái chưa lấy chồng đã ngủ với trai, sau này lên giường với chồng không biết nhục à?"; rồi "Anh ở với em phải hiểu tính em chứ em không bao giờ thèm như thế đâu"...
Tôi chán thực sự. Tôi ghét cái thái độ sống giả dối và điêu toa ấy. Tối hôm đó, tôi gửi hết cho vợ những clip mà người cũ của ấy cho tôi xem kèm theo một lá đơn. Tôi bỏ vợ không phải vì chuyện cái màng trinh mất hay còn mà bởi cô ấy sống không thật lòng và không tử tế!
Theo Eva
Gái quê trả giá đắt vì chọn 'nghề gái bao' Định an phận ở quê tiếp thu công việc "mẹ truyền, con nối" là mùa nào, rau ấy mang ra chợ làng phục vụ bà con, rồi đợi duyên, đợi số kiếm một tấm chồng như bao bạn bè cùng lứa khác. Vậy mà bỗng cuộc đời tôi quay ngoắt 180 độ, khi cô họ tôi ở thành phố về thăm quê. ảnh...