Quá khứ tăm tối của tôi bị bại lộ sau 6 tháng kết hôn
Chuyện này tưởng rằng nó đã bị vùi chặt vào quá khứ, vậy mà tôi không ngờ có ngày lại bị bại lộ khi vừa cưới chưa đầy 6 tháng.
Tôi biết phải làm sao để cho anh tha thứ cho quá khứ của mình, cho sự lừa dối anh trong thời gian qua? (ảnh minh họa)
Ngày đó, tôi lên Hà Nội học đại học và sớm đem lòng yêu cậu lớp trưởng phong độ, đẹp trai. Lúc đó, tôi nhút nhát, rụt rè lắm. Có thích cậu ấy bằng thật cũng chỉ dám liếc trộm hay dõi theo từ phía sau mà chẳng dám thể hiện gì. Rồi thật mãn nguyện, cậu ấy cũng có tình cảm đặc biệt với tôi.
Chẳng còn lý do gì mà từ chối lời tỏ tình ngọt ngào của người mình yêu thương từ trước đó. Tôi chính thức có bạn trai khi đang là sinh viên năm 2.
Cuộc sống xa nhà, chúng tôi lại càng gần nhau hơn. Và chuyện gì tới cũng phải tới. Trong một lần cắm trại, chúng tôi đã vượt quá giới hạn mà chẳng hề lo lắng điều gì. Để rồi, sau đó tôi đã dính bầu và trở thành người bị bỏ rơi với một vết sẹo thật dài, thật sâu trong tim.
Khi biết tin tôi có bầu, cậu ấy cũng vừa lúc làm thủ tục đi du học. Lý do người yêu bỏ chạy ở đây là phải đầu tư cho sự nghiệp trước. Còn chuyện cái thai tùy tôi giải quyết, coi như cậu ấy không liên quan.
Video đang HOT
Tôi như chết đi sống lại trăm lần trong khoảng thời gian kinh hoàng ấy. Hiển nhiên, một đứa sinh viên nghèo như tôi làm sao có gan dám giữ lại con, rồi còn gia đình, rồi còn cuộc sống cho con sẽ như thế nào nếu giữ lại con. Tôi đã tự mình thực hiện kế hoạch tàn nhẫn nhất mà có lẽ đến hết đời này tôi vẫn không thể nào thấy mình hết tội lỗi với con.
Cuộc sống mới bắt đầu rất hạnh phúc. Cứ ngỡ cuộc đời tôi được sang một trang khác, bớt dằn vặt, khổ đau. (Ảnh minh họa)
Ngày đó, tiền thì ít, lại sợ tai tiếng nên tôi đã chọn bỏ con ở 1 phòng khám tư trong 1 ngõ nhỏ. Biết là nơi kém chất lượng nhưng tôi vẫn đến mà cũng không quá lo lắng hậu quả sau này. Và đến tận khi kết hôn, tôi mới ngã ngửa vì vết thương lòng đó vẫn còn theo tôi mãi. Có lẽ đó là cái giá tôi phải trả.
Sau mối tình đầu đó, tôi không còn tin tưởng vào tình yêu nữa. Bỗng trở thành con người sống khép kín và rất ngại các mối quan hệ khác giới. Tôi cứ nghĩ mình sẽ chẳng thể nào mà yêu ai được nữa. Cho tới 1 ngày, tôi chính thức được anh mình làm quen – một khách hàng tiềm năng cho ngân hàng tôi làm. Lúc đó, tôi đã 29 tuổi, còn anh 35 tuổi rồi. Qua tiếp xúc, trò chuyện rồi hẹn hò, tôi thấy trái tim mình như đã yêu trở lại. Vậy là tôi chính thức nhận lời yêu anh sau 5 tháng tán tỉnh để 2 tháng sau đó làm đám cưới trong sự vui mừng của gia đình và bạn bè.
Cuộc sống mới bắt đầu rất hạnh phúc. Cứ ngỡ cuộc đời tôi được sang một trang khác, bớt dằn vặt, khổ đau vì quá khứ. Vậy mà, sau khi kết hôn 6 tháng, tôi vẫn không thấy mình có sự đổi khác gì. Cả 2 gia đình đều mong tôi sớm có con và bản thân vợ chồng tôi cũng vậy. Sốt ruột, lo lắng tôi chủ động đi kiểm tra sức khỏe sinh sản.
Khi đó, tôi chỉ đơn giản nghĩ, bác sĩ thăm khám rồi kê cho tôi ít thuốc bổ uống để hỗ trợ chức năng buồng trứng hay đại loại như vậy, chứ chẳng thể nào mà nghĩ được phải đối mặt với 1 tin sét đánh: “Cổ tử cung của em bị dính, khó có con lắm đây!”. Chưa hết bàng hoàng, bác sĩ hỏi tiếp: “Bỏ con mấy lần rồi mà cổ tử cung bị tổn thương nghiêm trọng thế này? Chắc lần trước người ta làm ẩu rồi”. Trời đất quay cuồng, đảo điên, tôi không còn đứng vững được trên chính đôi chân của mình. Tôi sốc và tuyệt vọng tới nỗi không thể khóc nổi nữa.
Ra khỏi phòng bác sĩ, tôi ngồi nghỉ ngơi một lát rồi lấy lại bình tĩnh ra về. Vừa về, chồng tôi đã hỏi kết quả ra sao. Vì chưa nghĩ ra cách giải quyết nên tôi quanh co nói dối. Thật không ngờ chồng tôi đã biết trước mọi chuyện. Anh lắc đầu chán nản nhìn tôi: “Đừng dối anh nữa, anh vừa gọi cho Huy (tên người bạn anh cũng làm ở phòng khám đó) và biết hết rồi”. Nói xong anh lặng lẽ bỏ đi. Tôi chỉ biết vừa khóc vừa xin lỗi anh.
Tôi biết phải làm sao để cho anh tha thứ cho quá khứ của mình, cho sự lừa dối anh trong thời gian qua? Thật lòng, tôi không muốn phải rời xa anh. Tôi cũng rất hối hận, có nỗi đau khổ nào hơn khi một người phụ nữ không thể làm mẹ được nữa? Giá như quá khứ tôi không yêu hết mình trong mối tình đầu đó thì hay biết mấy. Mong chị em cho tôi lời khuyên, làm sao để giữ được chồng và gia đình này đây?
Theo Afamily
Mỗi tháng kiếm được 5 triệu, tôi bị mẹ chồng hắt hủi thậm tệ
Tôi quê ở miền núi, lấy chồng ở thủ đô. Có thể nói, về kinh tế, gia đình anh khá giả hơn nhà tôi nhiều. Nhưng tôi luôn bị mẹ chồng coi thường vì thu nhập quá ít so với chị em dâu trong nhà
ảnh minh họa
Tuy nhiên, các anh chị ạ, có theo chồng về làm dâu Hà Nội tôi mới dần ngộ ra nhiều điều. Đầu tiên, đó là cả nhà chồng tôi, nhất là mẹ chồng đều quan niệm rằng, một đứa con gái miền núi như tôi lấy được chồng tôi bây giờ là một điều rất may mắn, kiểu "đũa mốc mà chòi được mâm son".
Chồng tôi là con út, trước anh có 2 anh trai. Vợ chồng tôi ở chung cùng bố mẹ chồng vì trước đó hai anh đều được ông bà mua nhà cho ở riêng.
Trong ba người con dâu, tôi là người có hình thức khá nhất, có công việc ổn định nhưng lại là người nghèo nhất (thu nhập của tôi chỉ 5 triệu/tháng). Đây là lý do mẹ chồng tôi coi thường tôi vì hai chị dâu kia kinh doanh nhà hàng, có tháng lãi lên đến cả trăm triệu. Trong khi hai chị dâu thường xuyên biếu tiền và mua quà cho mẹ chồng thì tôi chỉ thỉnh thoảng mới biếu bà được bộ quần áo, đôi giầy hay mua cái chổi lau nhà, máy xay sinh tố, ... Tuy nhiên, mỗi khi nhà có giỗ, Tết, vợ chồng tôi đều đóng góp và tôi dậy sớm nấu nướng, rồi dọn dẹp "bãi chiến trường" cùng mẹ chồng trong khi hai chị dâu chỉ vác mặt đến ăn rồi nhanh chóng kêu bận việc này việc kia "chuồn" sớm.
Hơn 2 năm làm dâu trôi qua, tôi đã cố gắng sống chịu đựng, hòa đồng với gia đình chồng nhưng giờ tôi thấy ngày càng khó. Mẹ chồng tôi ngày càng tỏ ra yêu quý hai chị dâu và coi thường tôi, hay so sánh và kể lể: "Cái Hương hôm qua mua cho mẹ cái vòng ngọc những gần 4 triệu. Sáng nay đi tập thể dục, mấy bà ở khu mình cứ tấm tắc khen", "Con Thư (chị dâu thứ hai) không biết dạo này có phải làm việc nhiều quá không mà người có vẻ rộc đi. Kiếm tiền lo cho chồng con thì cũng vừa vừa thôi chứ"... tôi nghe mà cảm thấy tủi thân vô cùng. Chưa bao giờ mẹ chồng hỏi han tôi ngay cả khi tôi ốm đau, mang bầu, bà thường cạnh khóe tôi là đã "ăn nhờ ở đậu" nhà chồng mà không biết điều, kiệt xỉ, chỉ bo bo giữ của trong khi mỗi tháng vợ chồng tôi đưa cho bà 7 triệu tiền ăn và sinh hoạt (chồng tôi công chức, thu nhập trung bình chưa đến 10 triệu).
Cùng phận đi làm dâu, chỉ vì đồng tiền mà tôi thấy mình bị đối xử thiên lệch, chịu đủ nhục nhã. Đúng là tôi nghèo nhưng vẫn có công ăn việc làm ổn định, không ăn bám chồng, cũng không xin xỏ bố mẹ chồng đồng nào. Không cho bố mẹ nhiều tiền, nhưng mỗi khi họ ốm đau, tôi vẫn hết lòng chăm sóc, phụng dưỡng. Vậy mà bà vẫn nói xấu tôi với họ hàng, hàng xóm và cả hai chị dâu. Nhiều lúc tôi ấm ức chỉ muốn tìm cách nhanh chóng thoát khỏi gia đình ngột ngạt này. Nói thật, cứ từ tầng ba đi xuống dưới nhà gặp mẹ chồng tôi là tôi cảm thấy không thoải mái và khó chịu. Càng ngày khoảng cách mẹ chồng - nàng dâu càng xa hơn.
Đã quá nhiều lần tôi muốn ra ở riêng nhưng mỗi khi nêu ý kiến này với chồng, anh đều gạt đi, nói rằng "Em chịu khó nhịn một chút, bố mẹ già rồi. Giờ mà mình ra ngoài thuê nhà thì người ta cười cho đấy. Mình ở với bố mẹ, trước là phụng dưỡng, sau cũng là vì tốt cho cuộc sống của vợ chồng mình. Em sinh con, ông bà sẽ trông và dậy dỗ giúp, "một bà bằng 3 osin" đấy".
Hiện giờ, tôi đang sống ở nhà chồng mà cảm giác như bị giam hãm trong một nhà tù. Chưa bao giờ tôi thấy mình cô đơn, khó chịu đến thế. Nếu tiếp tục cuộc sống này kéo dài cho đến khi sinh con rồi đi học mẫu giáo, tôi biết mình còn phải chịu nhiều khổ đau, tủi nhục. Theo mọi người, tôi nên làm gì để cải thiện cuộc sống hiện tại trong khi đến tháng 12 này tôi sẽ sinh rồi?
Theo blogtamsu
Lấy chồng là canh bạc nhưng phụ nữ có quyền lựa chọn Chúng ta có thể lựa chọn để bắt đầu cũng có thể lựa chọn bước ra và kết thúc canh bạc đó. Điều quan trọng nhất là mỗi người có đủ bản lĩnh, tự tin và can đảm hay không mà thôi. Hàng ngày trên các phương tiện báo đài hay chính trong thực tế mỗi người đều được chứng kiến, có biết...