Quá khứ nhiều lần ép bạn gái bỏ thai, giờ tôi bị báo ứng
Sau những tình một đêm chóng vánh, tôi đã kịp để lại hậu quả cho hai trong số những cô gái mà tôi đã qua đêm.
Ảnh minh họa
Năm nay tôi đã 31 tuổi, lấy vợ được 3 năm, nhưng đến giờ chúng tôi vẫn chưa có con, dù đã rất mong mỏi, cũng đã đi khám, chữa trị nhiều nơi nhưng kết quả vẫn thế.
Cũng giống như bao thanh niên cùng trang lứa khác, tuổi trẻ tôi cũng mải mê với những cuộc tình, yêu đường và chinh phục. Thời sinh viên tôi có không biết bao nhiêu mối tình, có những cuộc tình đơn thuần chỉ là cảm tính, có những cuộc tình chỉ là tình một đêm, nhưng cũng có cuộc tình sâu sắc.
Người ta bảo đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, sau những tình một đêm chóng vánh, tôi đã kịp để lại hậu quả cho hai trong số những cô gái mà tôi đã qua đêm. Nhưng chỉ là thoáng qua nên chúng tôi chấp nhận giải quyết êm đẹp với nhau, tôi trả tiền để các cô ấy đi phá thai, xong rồi lại như không quen biết.
Video đang HOT
Cho đến khi năm thứ 4 đại học, tôi có một mối tình khá sâu đậm với một người con gái trong suốt hai năm. Tôi đến với cô ấy là tình cảm thật lòng và chân thành, không phải như các cuộc tình khác trước đó, tôi yêu nhưng lại chưa bao giờ xác định sẽ lấy cô ấy, bởi tính cách của chúng tôi không hợp nhau.
Cô ấy là một cô gái “thuần”, nhẹ nhàng và điềm tính, sống khá bảo thủ. Còn tôi, một người phóng khoáng, hiện đại và còn rất ham chơi. Sau gần hai năm yêu nhau, do một lần sơ sẩy, cô ấy đã có bầu. Lúc đấy, bạn gái tôi nhất quyết đòi giữ đứa bé lại, còn tôi vì lúc đấy đang tuổi trẻ, còn mải rong chơi và cũng chưa một lần xác định sẽ cưới cô ấy, nên tôi nhất quyết bắt cô ấy đi bỏ đứa bé.
Cô ấy không chịu và đã khóc lóc, van xin tôi rất nhiều, nhưng tôi vẫn cương quyết không cho cô ấy giữ thai. Cuối cùng dưới sức ép của tôi, bạn gái buộc phải đến bệnh viện để bỏ cái thai, và tất nhiên, tôi chịu mọi chi phí. Bỏ đi cái thai tôi như nhẹ đi một gánh nặng, lại vui vẻ và chơi bời như xưa, nhưng không lâu sau đó, cô ấy bỏ tôi ra đi bởi không thể chấp nhận một người tàn nhẫn và bạc bẽo như tôi.
Hơn một năm sau tôi gặp vợ tôi bây giờ, tôi lấy vợ trong niềm hạnh phúc vì cuối cùng tôi cũng đã tìm được người con gái phù hợp với mình. Cũng từ ngày quen và yêu vợ, tôi cũng bỏ luôn cái tính lăng nhăng của mình, tôi nghiêm túc và chín chắn hơn, chính vì vậy vợ mới đồng ý lấy tôi.
Thế nhưng, chẳng có hạnh phúc nào được trọn vẹn, chúng tôi cưới nhau đã được ba năm, nhưng mãi đến bây giờ vẫn chưa có con. Chúng tôi đã đi khám rất nhiều nơi, ai mách chỗ nào vợ chồng cũng đi, nhưng ở đâu mọi người cũng bảo, vợ chồng tôi đều khoẻ mạnh, không có vấn đề gì cả. Sau bao nhiêu năm trông mong mà vẫn không có con, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện trong quá khứ và tâm sự với mẹ mình về những gì đã xẩy ra. Mẹ tôi đã giật mình khi không biết rằng, tôi lại là một người đàn ông tồi tệ như vậy.
Từ sau đó, tôi và mẹ vẫn thường xuyên đi chùa, cầu siêu và làm lễ để mong xoá bớt được những tội lỗi trong quá khứ. Tôi đã đau khổ và dằn vặt rất nhiều, giờ đây, tôi mới thấm thía được luật nhân – quả trong cuộc sống. Tôi không dám kể cho vợ mình nghe, nhưng cô ấy cũng rất hay đi chùa để cầu phúc, cũng chỉ mong mỏi chúng tôi sẽ được trời thường và cho một đứa con.
Đã hơn một năm nay, cứ đến rằm tháng 7 là tôi và mẹ lại vào chùa để làm lễ cầu siêu cho những linh hồn mà tôi đã gián tiếp giết chết. Tuổi trẻ ai cũng mắc phải những lỗi lầm, có những lỗi lầm do vô tình mà mình mắc phải, nhưng cũng có những lỗi lầm do chính mình tạo ra. Và hằng ngày tôi vẫn đang cố gắng, nhưng càng hy vọng tôi càng có cảm giác ghê sợ chính bản thân mình. Tôi phải làm sao để thoát ra khỏi lỗi lầm quá khứ này?
Theo VNE
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...