Quá khứ mày ngủ cho ngoan
Quá khứ đơn thuần chỉ là sự kiện, hình ảnh và con người, được chúng ta ghi nhận. Nó đẹp, và đôi khi nó đau.
Những cô gái mang họ “ngày xưa” và “giá như”
Ngọc, cô bạn trong nhóm của tôi, mới 23 tuổi nhưng lúc nào chúng tôi cũng có cảm giác đang thấy một phiên bản “bà ngoại của Ngọc” ngồi quấn khăn, tay run run kể chuyện ngày xửa ngày xưa.
Như khi cả đám đang hồ hởi ngồi rửa chén thì nàng sẽ vô cùng xúc động kể: Ngày trước, mình còn quen bạn trai cũ, anh chẳng bao giờ bắt mình là việc nhà. Có cưới về cũng sẽ sung sướng suốt đời(nếu vậy thì túm đầu hắn mà làm đám cưới, ngồi đây già nua nhăn nheo làm gì?).
Nói tới chuyện ăn kiêng, cô lại xúc động kể ngày xưa lúc yêu, chưa bao giờ có cân nặng là bội số của 5. Dần dần, chúng tôi đặt luôn cho cô nàng nickname “cô gái đến từ hôm qua” vì cứ luôn lấy những thước phim đen trắng cũ kĩ ra ngồi tỉ mẩn. Việc hồi tưởng lại quá khứ trở thành chiếc phao cứu sinh cho những cô gái này.
Một số nàng khác lại theo chủ nghĩa “giá như”, tức là nếu được trở lại thì mình sẽ làm thế này, thế khác, như kiểu để sửa đổi đời mình. Đôi lúc, trong thực tại, họ đang hạnh phúc và đủ đầy thì vẫn sẽ nhớ chuyện ngày xưa. Như hôm Tết vừa rồi khi cả lớp cấp 3 chúng tôi tám chuyện vui vẻ, thì đột nhiên Mai Lan lớp trưởng rưng rức bưng mặt chạy ra ngoài. Hỏi ra, nàng tiếc vì… lấy chồng sớm quá, không bay nhảy được như bạn bè.
Một số nàng khác lại theo chủ nghĩa “giá như”, tức là nếu được trở lại thì mình sẽ làm thế này, thế khác, như kiểu để sửa đổi đời mình. (ảnh minh họa)
Còn giờ nàng đêm đêm phải nằm phơi bụng ru con, dỗ chồng. Mà thật ra, tôi nghe được từ bọn bạn rằng nàng lấy con trai của một ông lớn, đúng kiểu “nhà mặt phố, bố làm quan”, chồng lại thương yêu, chiều chuộng hết mực.
Video đang HOT
Lúc tôi vặn lại cô nàng một câu đại ý là nàng có dám từ bỏ tất cả để làm lại, sống như ý mà cô nghĩ là nó sẽ tốt hơn hay không thì nàng im bặt. Kể từ đó, tôi cũng không còn nghe thấy cô chủ động liên lạc với bạn bè cũ nữa.
Chết chìm trong kí ức tươi đẹp
Lúc ngồi xem bộ phim Total Recall, thứ làm tôi hứng thú nhất không phải là anh diễn viên đẹp trai, cơ bắp mà là cỗ máy diễn viên đẹp trai. Sử dụng nó, con người có thể sống một cuộc đời khác, một kí ức khác.
Và tất nhiên những kí ức đó đều được vay mượn. Có người muốn làm diễn viên, người mẫu, tài phiệt. Nhưng chung quy, họ đều chán ngán thực tại và muốn bỏ trốn vào một cõi ảo mộng nào đó, tốt đẹp hơn, và tất nhiên theo họ thì “đáng sống hơn”.
Nhưng trước khi sử dụng, người ta luôn được khuyến cáo, nếu bị lạm dụng quá đì thì hậu quả sẽ là trí tuệ bị thui chột, mất khả năng phân biệt thế giới…
Kí ức cũng một phần nào đó mang quyền lực của một cỗ máy Rekall như trong phim. Nhất là những kỉ niệm đẹp thì sức hấp dẫn của nó càng đáng sợ. Sau một lần, rồi hai và nhiều lần, nạn nhân sẽ không còn biết đâu là hiện thực, đâu là quá khứ. Hải Trúc là một nạn nhân của việc ngoi ngóp trong một bể niềm vui dĩ vãng như vậy.
Mới hôm nào nàng còn khóc lóc với tôi chuyện người yêu hiện tại vô tâm thế nào, bận rộn thế nào. Đến sinh nhật của nàng mà anh ta còn quên béng đi và chỉ kịp nhớ ra bằng cách chúc tin nhắn trên… facebook thì còn gì đáng sống nữa cơ chứ. Thế mà hôm sau tôi đã thấy nàng tươi như hoa, cứ như thể câu chuyện hôm qua là của cô nàng nào chứ không phải là em. Hỏi ra thì nàng hồ hởi khoe đã liên lạc với người yêu cũ. Và tiếp theo là một thiên trường ca về ngày xưa anh ấy tốt như thế nào, thương em như thế nào, chăm sóc em kĩ như thế nào.
Chỉ có một chuyện là Trúc chưa kịp chia tay với người yêu hiện tại. Vậy nên mới có cớ sự ngày chẵn đi với anh của hiện tại, ngày lẻ hẹn hò lại với người yêu cũ. Chỉ có điều, sau một thời gian, Trúc nhận ra cô không đến với người yêu cũ vì cần anh ta trong thì hiện tại, mà là con người anh ta trong thì quá khứ.
Suy cho cùng, anh ấy không phải là người cô yêu. Đến khi quyết định rút lui trong êm đẹp và trở về với thực tại thì hai chàng gặp mặt nhau. Một cái kết không mấy có hậu cho công chúa ngủ vùi trong cõi mộng.
Chuyện này làm tôi nhớ đến một bộ phim xem lúc nhỏ. Lúc đó là vào năm 3.000, hoặc đại loại hơn, con người đã phát triển đến một trình độ siêu việt mà chỉ cần đung đưa người trong một cái vòng thì tự khác bạn sẽ được tắm sạch sẽ, nghe hay nhỉ. Và vì trình độ quá cao, cộng với thời gian rảnh rỗi, nên họ bèn chế tạo ra một cỗ máy trở về quá khứ.
Suy cho cùng, anh ấy không phải là người cô yêu. Đến khi quyết định rút lui trong êm đẹp và trở về với thực tại thì hai chàng gặp mặt nhau. (ảnh minh họa)
Nhân vật chính, theo tôi, là một nàng bánh bèo hơi rỗi hơi đã trở về quá khứ và gây nháo nhào mọi chuyện bằng cách can thiệp theo ý nàng nghĩ là tốt nhất cho nhân loại. Cho tới khi cô nàng quay về thời đại của mình thì toàn bộ nền văn minh dã bị diệt vong!
Câu chuyện tạm thời tôi chỉ xin kể đến đó. Bạn thấy đấy, chúng ta luôn miệng đổ thừa rằng quá khứ nếu thay đổi được thì mọi thứ giờ đã khác. Bạn có chắc không? Và bạn có đào được một cỗ máy thời gian như nàng bánh bèo ở trên không.
Tôi cá là nếu bạn kiên trì đợi 1.000 năm nữa thì mới may ra sẽ có một thứ máy móc nào đó giúp. Cho dù có đi nữa, thì sự thật được thay đổi cũng chỉ 50/50 có lợi cho bạn thôi. Vậy tại sao chúng ta lại cứ đem quá khứ ra ngồi mân mê mà không tập trung vào thực tại?
Giá mà có chiếc chậu tưởng kí
Cụ Dumberdore trong series Harry Potter có một chiếc chậu khắc toàn cổ ngữ Runes. Cụ gọi là Trầm tưởng kí, một đồ vật ma thuật đặc biệt có khả năng lưu trữ kí ức của chủ nhân nó. Nhưng các nàng biết không, nó là thứ quý giá nhất vì tất cả các kí ức của cụ Dumberdore đều được cất giữ trong nó và cụ luôn tuân thủ nguyên tắc không bao giờ du hành trong mớ hỗn độn đó trừ khi có việc gì cần nghiền ngẫm và xem xét xử lí.
Có lẽ vì vậy mà người ta nói cụ là người thông minh, sáng suốt và biết kiểm soát cuộc sống của mình nhất trong truyện. Còn với tôi, Trầm tưởng kí mang một giá trị biểu trưng đặc biệt đáng suy ngẫm. Quá khứ đơn thuần chỉ là sự kiện, hình ảnh và con người, được chúng ta ghi nhận. Nó đẹp, và đôi khi nó đau.
Tất cả đều quý giá, tôi không thể phủ nhận. Nhưng không nhất thiết chúng ta lúc nào cũng phải dựa vào quyền năng, bùa chú của quá khứ để che chắn cho bản thân.
Chúng ta đang sống vì hiện tại, và nỗ lực vì tương lai. Tin tôi đi, đã đến lúc vẫy tay chào chiếc xe buýt ngược chiều và đường hoàng đi về trạm kế tiếp. Ở đó, sẽ có những điều mới mẻ dành cho bạn, Cáo à!
Theo Eva
Đánh "bạc tình", trò kì dị của dân trí thức
Cờ bạc vốn đa dạng, muôn hình vạn trạng và có những trò cờ bạc không phải là để ăn tiền của nhau, mà là "ăn" thứ khác.
"Chán đánh bạc tiền thì chuyển qua đánh bạc tình, cờ bạc ăn tiền thì mới là phạm pháp, chứ cái trò bạc tình này chỉ là để vui...", nhưng con bạc tình khát nước lí luận như vậy. Liệu có vui thật hay không?
Từ trò "tú cởi" của bọn trẻ con
Hầu hết tất cả chúng ta chưa ai là không từng chơi bài, chơi tú lơ khơ (theo cách gọi thông thường) ít nhất một lần, dân công sở, văn phòng thì ai chẳng đôi lần cá cược vui vui với bạn bè. Ngày bé chơi bài bôi nhọ nồi với bạn thì cũng vui, còn đi làm rồi, cá cược chầu café liệu Messi có ghi bàn vào lưới Real không thì cũng chẳng chết ai.
Cờ bạc vốn đa dạng, muôn hình vạn trạng và có những trò cờ bạc không phải là để ăn tiền của nhau, mà là "ăn" thứ khác. Nguồn cơn sâu xa của trò "bạc tình", một cái thú chơi mới còn ít phổ biến bởi chỉ chơi theo nhóm nhỏ lẻ bắt nguồn từ cái trò "tú cởi" của "bọn trẻ con 9x". "Tú cởi" là kiểu chơi mà cứ ai thua là phải cởi một thứ trên người. Đánh kiểu này, thường là dùng bài 52 lá, chơi kiểu "tiến lên miền Bắc", chơi tay đôi hoặc 4 người đánh, mà quan trọng nhất cứ là phải có nam có nữ thì mới xôm. Trò này, mấy đứa học sinh từng chơi ngay trong lớp học, tại nhà bạn, sau thì dân công sở văn phòng cũng bắt đầu học theo. Chán chơi tiến lên ăn tiền, trò "cởi" bắt đầu được áp dụng. Chị em chơi trò này, cứ là mặc thật nhiều quần áo trên người, xỏ cả dép guốc đầy đủ. Ban đầu thì cởi áo khoác, cởi đến cái guốc bên trái, cái guốc bên phải, cởi đến đôi tất, rồi "chơi bẩn" bằng cách chỉ cái khuyên tai, thì cũng là "cởi". Chơi lâu cho đến khi đồ trên người bắt đầu dần dần tụt ra hết, thì mới là gay cấn. Cứ là sắp phải cởi hết rồi, mà vẫn cầm bộ bài đánh con này, chặt con kia, "thú vị lắm, vui vẻ mà đâu mất gì", một dân chơi từng chơi trò này cho biết.
Đến đánh "bạc ăn tình" trong nhà nghỉ
Chuyện dân cờ bạc đỏ đen thuê nhà nghỉ mở sòng là chuyện đã có từ lâu, chẳng có gì để nói nhiều. Nhưng có những "con bạc", trí thức nghề nghiệp tử tế hẳn hoi, gia đình ổn định, cũng thuê nhà nghỉ để "mở sòng". Họ "sát phạt" nhau cái gì ở trong ấy.
Chuyện dân cờ bạc đỏ đen thuê nhà nghỉ mở sòng là chuyện đã có từ lâu, chẳng có gì để nói nhiều. (ảnh minh họa)
Tôi có cậu em "dân chơi" tên Kiên, vốn biết lắm "trò hay", một hôm thấy Kiên alo đi uống café. Kiên trẻ, đẹp trai, vợ đẹp, con khôn, kinh tế ổn định, đang là trợ lý trưởng phòng trong một công ty kinh doanh khá lớn. Giữa thời khó khăn nhưng công ty của Kiên vẫn làm ăn được. Kiên vốn cũng chẳng giỏi giang gì, nhưng nhờ khôn ranh lẻo mép nên "kiếm ăn" cũng được, rồi có tiền, bao món ăn chơi, cậu chàng cũng sành ra phết. Hồi trẻ thì bar sàn, giờ lại chơi những kiểu chơi của dân công sở, chơi kiểu người lớn, không còn xì-tin xì khói nữa.
Ngồi café, tôi thấy cậu em cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ, rồi dán mắt vào con Iphone 5 nhắn tin xoành xoạch. Gặng hỏi mãi, thế nào Kiên vui mồm kể, "đội" của em đang hẹn nhau đến một nhà nghỉ chơi vui tí, trò này cũng hay phết. Tôi phải năn nỉ mãi, Kiên rút điện thoại ra alo mấy người, may quá nhóm chơi ấy cũng có vài người biết sơ qua tôi nên rút cuộc cả nhóm mới đồng ý. "Ông anh ấy mà, cho ông ấy qua tí cho vui, không phải ngại gì đâu", rút cuộc tôi leo lên con xế bóng lộn của Kiên, đến được cuộc vui.
Trên đường Kiên thuyết trình rõ hơn, bọn em thuê nguyên 1 tầng của một cái hotel mini quen rồi. Cả tầng nhưng chỉ có 1 phòng lớn, còn có hai phòng nhỏ bên cạnh. Bọn này toàn bọn "dân chơi lịch sự" đấy anh nhé, có con bé H, cái con bé nhà toàn Việt kiều bên Tây, tháng tháng đều đặn gửi tiền về cứ việc tiêu thoải mái ấy, cả em L "xinh", tiểu thư nhà có mấy cái nhà mặt phố cho thuê ấy, mấy em này đều ngon, mà "sống thoáng" ham vui lắm, với lại chồng bọn nó cũng đi vắng hết nên... "máu". "Bar sàn, karaoke mãi cũng chán anh ạ, bọn em giờ chơi kiểu văn hóa văn nghệ lắm. Mà không có bay lắc, đập đá gì đâu nhé, anh đến sẽ biết, chơi kiểu này, vui cực", Kiên nói.
Tôi đến điểm hẹn, một chai rượu ngoại đắt tiền loại lớn, mấy đĩa hoa quả và những thứ đồ ăn nhẹ. Cả nhóm có 6 người, Kiên cùng 2 cậu bạn, thêm 3 cô gái ăn mặc khá sành điệu, xài toàn đồ đắt tiền nữa. Sau vài màn chào hỏi chém gió lăng nhăng, thì cuộc chơi được bắt đầu. Một bộ bài được vứt lên chiếc bàn, "bọn em không đánh bạc ăn tiền nhé, chỉ chơi vui", một cô gái trong nhóm nói.
Chẳng hiểu ai đã phát minh ra cái bộ bài 52 lá, mà công dụng của nó quả khôn lường, nào để bói toán, nào để chơi, mà các kiểu chơi xoay quanh 52 cái quân bài với 4 chất rô, cơ, bích, nhép này thì có lẽ phải đến cả trăm kiểu.
Nhóm của Kiên bắt đầu chơi kiểu "trẻ con", tức là đánh "bài cởi", cứ ai thua thì phải cởi bớt một số thứ trên người. Cứ mỗi lần ai đó bét, là lại phải cởi bớt một số thứ trang phục trên người ra, kèm theo đó là những tiếng cười, những câu khích bác nhau. "Anh thấy không, rất hài, rất vui", Kiên nói. Những món đồ trên người dần bị tụt ra, người chơi thì lạnh còn "canh bạc tình" dần nóng lên.
Dần sau đó thì chuyển sang chơi kiểu "tú sờ", tú hôn và tú yêu cầu. Tức là người thắng có quyền động chạm vào vài bộ phận trên người kẻ thua, hay người thắng được yêu cầu người thua làm vài trò "hề", trò "cảm giác mạnh", như là phải (hay được) hôn, rồi phải...bú, phải liếm vào chỗ nhạy cảm. Đến đây, thấy mọi thứ có vẻ hơi lố, tôi định cáo từ ra về, thì cả nhóm, lúc này đã hưng phấn mạnh nói rằng: "Thôi cứ ở lại, cờ bạc ăn nhau về gà gáy anh ơi, tá lả phải ăn cây chốt, ù ván cuối mới là hốt chiếu. Ván cuối cùng bao giờ cũng là ván hay nhất của bọn em, căng thẳng gay cấn và có tí kinh dị nữa luôn đấy nhé".
Quả đúng món "bạc tình" này là "người lớn" học đòi "trẻ con" thật. (ảnh minh họa)
Tôi hỏi: "Chơi kiểu này thì chỉ mấy anh đàn ông được lợi, chứ phụ nữ kiểu gì cũng thiệt" thì nhận ngay được lời giải đáp của em L "xinh", cô gái khá gợi cảm, có hình xăm con bướm khá đẹp và giờ chỉ khi cô thua, phải cởi ra thì người khác mới thấy: "Ô hay, thời này nam nữ bình đẳng, thế anh nghĩ là bọn em "mất" à. Chơi thắng, thì các anh ấy phải "phục vụ" bọn em, còn thua, thì ngược lại, em thành...nô lệ. Cái này khác lắm nhé...". Rượu đã vơi hơn nửa, khói thuốc lá mịt mùng, những con mắt dán vào những lá bài, chơi kiểu này chẳng căng thẳng chút nào, lại còn vui.
Ván cuối cùng, 4 con bạc không khát nước, cay cú ăn thua vì thua tiền thua bạc gì cả, đang đánh bài trong tình trạng gần như khỏa thân, thống nhất chỉ ăn thua đủ trong "tiếng cuối". Hai người đứng ngoài cũng tham gia bằng cách cá độ, đặt cửa người này thắng người kia thua. Phần thưởng cho người thắng cuộc sẽ là nhận được sự "phục vụ" của bất cứ người nào mình thích, hoặc thậm chí là...cả 3 người khác giới, thế mới gọi là đánh "bạc tình". Người thắng có quyền chọn, chỉ định "đối tác", hoặc đổi chác thoải mái theo yêu cầu. Đó là lí do vì sao, họ đã đặt sẵn thêm hai phòng trống nữa, thắng thua phân định, rồi "cuộc vui" sẽ kéo dài đến tận sáng hôm sau.
Kiên bảo có lúc bọn em còn chơi ở nhà một đứa nào đó trong nhóm, đi chơi kiểu này vui lắm, mua sẵn bộ bài và cả một hộp...bao cao su. Kiên nói rằng cũng có một vài nhóm, toàn bọn trẻ, công việc đàng hoàng, có tí máu văn nghệ sĩ, hơi "điên điên" nổi loạn, ham vui cũng chơi kiểu này. Trò này ít phổ biến, chỉ một nhóm nhỏ âm thầm biết với nhau, người chơi là những người có "quan hệ bạn bè" thân thiết. Có nhóm toàn anh già chán vợ, chị già khát tình, đánh bài với nhau cứ liên tục, họ thừa tiền, thuê hẳn rì-sọt xịn ở khu du lịch, đi chơi đổi gió, ăn hải sản, rồi tối là "mở chiếu".
Quả đúng món "bạc tình" này là "người lớn" học đòi "trẻ con" thật. Tôi về hỏi đứa cháu họ rằng "chúng mày có bao giờ chơi một cái trò gọi là tú cởi không", thì thằng cháu đang là học sinh cười khùng khục: "ôi giời món này bọn lớp cháu chơi suốt, vui lắm, cãi nhau ầm ĩ cả lên, nhưng bọn cháu chỉ đánh cởi nút áo thôi nhé, không đến nỗi là cởi hết đâu".
Đúng là cái trò cờ bạc, quả có lắm thứ "món chơi" đúng là chẳng thể hiểu nổi. Những nhóm chơi "bạc tình" thế này, theo lời họ nói, thì có lẽ cũng chẳng phải phạm pháp khi đánh to, ăn tiền nhiều, tất cả đều chơi trên "tinh thần tự nguyện". Nó cũng chẳng phải cái gì quá tệ nạn, đen tối theo kiểu những dân chơi bay lắc xong sinh hoạt tình dục tập thể. Chỉ có một cách lí giải, có lẽ là quá "ăn no rửng mỡ", hoặc cũng do thời kì khó khăn, khủng hoảng, công việc cuộc sống nhiều áp lực, dẫn đến một số người được gọi là "tri thức trẻ" stress nặng, và họ tìm đến một thú chơi "vui" nào đó để giải tỏa thần kinh chăng? Chẳng biết, họ được gì sau những cuộc chơi vui kì dị thế này.
Theo Eva
Có xe xịn, gặp khách hàng đỡ xấu hổ Đôi khi những thứ từ hình thứ có thể đánh lừa được con mắt của người khác nhưng đừng vì thế mà lạm dụng, cầu toàn... Đọc bài viết &'Đi làm không có iPhone, thật ngại!' tôi thật sự thấy chia sẻ với bạn. Tôi không lên án hay cho bạn là người ưa hình thức, thích hào nhoáng bởi ở trong môi...