Quá khứ kinh hoàng bị phơi bày ngay giữa lễ đường, cô dâu ôm váy bỏ trốn khỏi đám cưới của chính mình
Đây có lẽ là những ngày đen tối nhất của cuộc đời tôi: đám cưới dở dang, tiếng xấu khắp nơi và nhất là phải trốn chạy khỏi người mà tôi yêu thương nhất trên đời này.
Sinh ra và lớn lên từ một gia đình khó khăn của một làng quê nghèo nên việc nuôi tôi học xong lớp 12 đã là sự nỗ lực không nhỏ của bố mẹ. Vì vậy sau khi tốt nghiệp cấp 3, học lực cũng chẳng khá gì nên tôi theo bạn bè lên thành phố tìm việc mà không học tiếp. Tại đây tôi xin được vào làm công nhân cho một xưởng may nhỏ. Nhưng được một thời gian thì quyết định bỏ việc vì quá vất vả mà đồng lương lại vô cùng bèo bọt.
Từ khi nghỉ việc ở xưởng may, tôi đã trải qua vô vàn những công việc khác nhau. Từ bán hàng thuê ở chợ đêm đến phục vụ quán nhậu đến rửa bát đến giúp việc… tôi đều đã thử. Thậm chí có những ngày tôi làm 3-4 việc một lúc, miễn là có tiền. Cuối cùng tôi được nhận làm giúp việc cho một gia đình buôn bán nhỏ.
Cứ tưởng như thế là yên ổn thì tôi bị ông chủ xâm hại. Hóa ra đó mới là mục đích cuối cùng khi ông ta nhận tôi với mức lương hậu hĩnh như vậy. Quá sợ hãi nên tôi đã bỏ trốn ngay trong đêm hôm đó, ai ngờ lại sa chân vào một quán massage trá hình. Tôi trở thành “gái ngành” đúng nghĩa mà không cách nào thoát ra được.
Rồi những chuỗi ngày tăm tối của tôi bỗng có ánh sáng le lói. Đó là Phúc. Hôm đó tôi đang đi đường thì gặp tai nạn, tôi được anh giúp đỡ và đưa vào viện cấp cứu. Mặc dù chẳng phải là người gây tai nạn nhưng trong suốt thời gian tôi nằm viện, chẳng phải ai khác mà chỉ có Phúc là người ở bên cạnh tôi.
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Phúc thường xuyên qua lại thăm nom nhiều đến nỗi những người xung quanh đều tưởng chúng tôi là người yêu hay vợ chồng trẻ. Tôi nói dối anh rằng mình mới từ quê lên và đang đi học nghề làm tóc nên không có nhiều người quen ở đây. Còn anh thì là con trai thứ 2 trong một gia đình công chức ở đây.
Một tháng trời tôi nằm viện cũng là một tháng chúng tôi quen biết. Và rồi chúng tôi nảy sinh tình cảm nam nữ lúc nào không hay. Ngày tôi xuất viện, Phúc đứng đón tôi với một nụ cười rạng rỡ và một bó hoa cũng tươi không kém. Anh muốn đưa tôi về tận nhà nhưng tôi nhất định bắt anh dừng xe ở đầu ngõ và tự đi vào bởi lý do gì thì ai cũng rõ. Đó không phải nơi tôi học nghề cắt tóc mà là một quán masage.
Dù Phúc là người đàn ông đầu tiên khiến tôi hiểu thế nào là tình yêu nhưng tôi lại chẳng dám thổ lộ. Vì tôi chỉ là một cô gái bán hoa còn anh là một người đàng hoàng tử tế. Vì tôi là chỉ là một đứa khố rách áo ôm còn anh là con trai thành phố. Vì tôi xuất thân từ một gia đình bần nông còn bố mẹ anh đều là công chức nhà nước. Với tất cả những lý do đó, tôi đã quyết định chạy trốn khỏi anh và chạy trốn tình cảm của chính mình.
Tôi tìm đường vào nam và vẫn tiếp tục làm nghề cũ. Đến khi có một chút vốn kha khá thì tôi quyết định từ bỏ và làm lại cuộc đời. Lần này thì tôi đi học nghề làm tóc thực sự. 4 năm trôi qua, quá khứ dần một xa còn tôi thì trở thành một cô thợ cắt tóc với tay nghề khá. Tôi quay trở lại về và mở một tiệm làm tóc nhỏ.
(Ảnh minh họa)
May mắn thay, cửa tiệm của tôi được khá nhiều khách hàng yêu quý nên thu nhập luôn ở mức ổn. Ngoài ra tôi còn nhận dạy nghề và đào tạo học viên nên không còn phải lo lắng chuyện tiền bạc như ngày xưa. Thậm chí tôi còn tự mua được một căn chung cư nhỏ cho riêng mình.
Đương nhiên, một phụ nữ độc thân mà có nhà riêng, lại có nghề thu nhập ổn nên cũng có không ít người ngỏ ý tán tỉnh và muốn lấy tôi làm vợ. Nhưng ngần ấy năm sống trong bóng tối của “ngành”, tôi cảm thấy ghê sợ tất cả bọn họ. Và còn một lý do nữa là tôi chẳng thể quên Phúc.
Và rồi bởi vì trái đất hình tròn nên đi một vòng chúng tôi lại gặp nhau. Một lần Phúc đưa em gái đến quán tôi làm tóc và chúng tôi đã hội ngộ như thế. Mặc dù giây phút nhìn thấy nhau đúng là không nói nên lời nhưng từ hôm đó trở đi, ngày nào anh cũng đến quán tôi. Anh nói rằng sẽ không bao giờ để vuột mất tôi một lần nào nữa.
Cuối cùng chúng tôi quay về bên nhau giống như chưa hề có cuộc chia ly. Khoảng 1 năm sau đó, Phúc cầu hôn tôi vào đúng dịp sinh nhật và tôi bẽn lẽn gật đầu đồng ý. Ngày tôi về ra mắt, gia đình anh ai cũng dễ chịu và thoải mái với tôi. Mọi người đều có mặt đông đủ, còn anh trai anh đang đi công tác nước ngoài, đến gần ngày cưới sẽ về chung vui với chúng tôi.
Ngày anh trai của Phúc về, lúc theo gia đình chồng sắp cưới ra sân bay đón, tôi chết điếng khi nhận ra anh ta từng là một trong những “khách quen” của mình năm nào. Bóng đen quá khứ bỗng ùa về và bủa vây xung quanh tôi. Ngay lập tức anh ta cũng nhận ra tôi và liên tục bắt tôi phải hủy hôn, nếu không anh ta sẽ khiến tôi phải muối mặt.
(Ảnh minh họa)
Tôi yêu Phúc thật lòng và không muốn từ bỏ tình yêu đầu tiên, duy nhất và cuối cùng của đời mình. Vì vậy mà tôi đã nói hết nước hết cái, thậm chí là cả quỳ gối cầu xin nhưng anh ta vẫn không bỏ qua. Đến tận ngày cưới, anh trai Phúc vẫn không đồng ý nên tôi quyết định nhắm mắt làm liều, tôi nghĩ rằng anh ta chỉ dọa thôi chứ không dám làm gì. Dù sao anh ta cũng là người có vợ con rồi, bây giờ tung ra không chỉ xấu tôi mà còn xấu cả chính anh ta và gia đình nữa.
Nhưng không, vào đúng ngày đáng lẽ là hạnh phúc nhất cuộc đời, vào đúng lúc tôi và Phúc đang dắt tay nhau bước lên sân khấu thì bão tố ập đến. Thay cho hình ảnh kỷ niệm của chúng tôi là những thước phim về một cô gái hở hang, tư thế khêu gợi trong căn phòng khách sạn. Và cô gái đó, không ai khác ngoài tôi.
Nhìn thấy những hình ảnh đó, tôi tái mặt, vùng ra khỏi cánh tay của Phúc và bỏ chạy khỏi đám cưới của chính mình. Tôi đã bỏ trốn nhưng vẫn biết rằng Phúc đang nhốn nháo đi tìm tôi khắp nơi. Anh mong tôi bình tâm lại và cùng nói chuyện nhưng tôi còn mặt mũi nào để nhìn anh nữa đây? Tôi bế tắc quá.
Theo afamily.vn
Hãy buông em để anh không còn phải nghe về hai từ đám cưới
Em sẽ cố gắng nghĩ đơn giản rằng mình có duyên nhưng không nợ, mà nếu có nợ sẽ chỉ có em nợ anh thôi.
Anh thân mến, hơn 9 năm cho một tình yêu, từ lúc bắt đầu quen cho đến giờ là cả hành trình gắn bó, yêu thương nhau, có quá dài không anh? Riêng em thấy nó ngắn ngủi lắm, vẫn mong mình có thể cùng nhau đi xa hơn và gắn bó hơn nữa. Vậy mà dường như tình yêu và sự chờ đợi của em đã dần nhạt đi, trở nên vô nghĩa rồi. Em đã làm mọi cách, mọi điều có thể, chỉ mong được cùng anh bước vào lễ đường, nhận sự chúc phúc của mọi người, rồi cùng nhau xây tổ ấm. Còn anh có lẽ chưa từng nghĩ đến, chưa muốn nghĩ đến, chưa thực sự cần có em.
Em biết anh vẫn yêu, em vẫn cảm nhận được tình cảm đó. Anh cưng chiều và lo lắng cho em. Vậy mà cớ sao hết lần này đến lần khác anh đưa ra đủ lý do để từ chối đám cưới? Anh thắc mắc tại sao em lại muốn cưới như vậy? Em và anh đã 28 tuổi rồi, tình yêu đủ lâu, đủ lớn, còn lại về công việc, cuộc sống, 2 đứa sẽ có thể cùng nhau ổn định và xây dựng. Anh thắc mắc tại sao em chờ anh lâu vậy rồi không thể chờ thêm một năm nữa? Em có thể chứ, nhưng anh có hiểu cảm giác chờ trong vô vọng là như thế nào không? Chưa kể em còn gia đình, họ sẽ lo lắng như thế nào khi biết em ở Sài Gòn lạc lõng này, ngoài vì công việc còn vì anh; vậy mà lại phải chờ anh hết ngày này qua tháng nọ, với vô vàn lý do.
Thà rằng anh từ bỏ em, có khi em lại dễ chịu và dễ dàng chấp nhận hơn là việc em phải từ bỏ anh, vì anh biết em không thể làm được điều đó. Còn nếu anh sợ mang tiếng xấu với người đời, sợ có lỗi với lương tâm, sợ thương hại em vì đã dành cho anh cả thanh xuân nên không đành lòng thì anh đừng nghĩ thế. Em sẽ trả lại cho anh cuộc sống tự do, làm những điều anh thích. Anh sẽ không còn phải thở dài khi nghe đến 2 từ "đám cưới" hay phải mệt mỏi khi nghĩ đến chuyện 2 đứa mình, cuộc sống của anh có lẽ sẽ vui hơn nhiều. Em sẽ chúc phúc cho anh, sẽ cố gắng nghĩ đơn giản rằng mình có duyên nhưng không nợ, mà nếu có nợ sẽ chỉ có em nợ anh thôi, em trả đủ rồi thì phải đi thôi, đừng vướng bận cuộc sống của anh nữa. Vài dòng gửi đến anh, người em thương rất nhiều.
Theo Vnexpress
Ốm nặng, tôi mới hiểu được sự khác biệt giữa con dâu và con gái Trong quá trình nhập viện, chịu đựng đau đớn, đứng giữa sự sống và cái chết tôi mới hiểu được ai là người thực sự yêu thương, quan tâm và có trách nhiệm với mình. ảnh minh họa Tôi năm nay 54 tuổi, tôi là một công nhân về hưu bình thường với đồng lương hơn 3 triệu mỗi tháng. Chồng tôi cũng...